Tống Thời Hạ đứng dậy: “Ai tới thế nhỉ?”
Tống Thu Sinh khoanh tay: “Sao anh biết được, em đi ra ngoài nhìn thử là biết ngay mà.”
Tống Thời Hạ đi ra ngoài mở cửa, đúng lúc thím Phùng cũng tan làm về nhà.
Nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà đồng chí Tiểu Tống, bà nghi hoặc đi tới, “Cho hỏi, hai người là cha mẹ của giáo sư Quý đúng không?”
“Đúng vậy, cô là vợ của giáo sư Tạ ở bên cạnh đúng không?”
Thím Phùng vội nói:
“Hai anh chị cứ gọi tôi là Tiểu Phùng là được, giáo sư Quý đi công tác rồi, hai người gõ cửa lớn tiếng một chút, đồng chí Tiểu Tống ở nhà, chắc là không nghe thấy.”
“Đồng chí Tiểu Tống, Tiểu Phùng cô cũng biết Tiểu Tống à?”
Rốt cuộc thím Phùng cũng biết sai sai ở đâu rồi.
Người biết chuyện giáo sư Quý kết hôn không nhiều lắm, không phải là giáo sư Quý không nói cho người nhà biết luôn đấy chứ!
“Đồng chí Tiểu Tống là cô gái tốt, nhất là tay nghề nấu nướng cực kỳ giỏi, hai người nhìn thấy cô ấy nhất định sẽ hài lòng lắm cho mà xem.”
Thím Phùng lắm miệng nói một câu:
“Mấy hôm nay anh ruột của đồng chí Tiểu Tống từ dưới quê lên thăm cô ấy, bây giờ chắc là đang ở trong nhà.”
Hàn Dung và chồng hai mặt nhìn nhau.
Cửa nhà mở ra một đường.
“Xin hỏi hai bác là...”
Phùng Liên nói lớn nhắc nhở cô:
“Đồng chí Tiểu Tống, cháu còn không mau mời cha mẹ chồng của cháu về, đây là cha mẹ của giáo sư Quý đấy.”
Tống Thời Hạ vội mở cửa ra, “Cháu mời hai bác vào ạ.”
Hàn Dung lặng lẽ nhìn cô vợ mới của thằng ba.
Cô bé xinh đẹp như thế, chẳng trách tự nhiên thằng ba lại chịu kết hôn.
Bà không nhịn được mà hỏi thăm: “Đồng chí Tiểu Tống, sao cháu với Quý Duy Thanh quen nhau thế?”
“Chào bác gái ạ, cháu tên Tống Thời Hạ, cháu với anh Quý gặp nhau trong một buổi xem mắt ạ.”
Hàn Dung cắn môi:
“Cháu gái à, bác hỏi cháu chuyện này, cháu đừng để bụng nhé, trước khi kết hôn với nó, cháu có biết nó có con không?”
Tống Thời Hạ cắn môi dưới, giả vờ yếu đuối ngây thơ:
“Cháu biết ạ, ngay từ đầu anh ấy đã nói mình có hai cậu con trai, cháu cho rằng anh Quý là người đàn ông tốt, có trách nhiệm, bác đừng sợ cháu bị lừa ạ.”
Hàn Dung thở phào một hơi, nhưng sao nhìn kiểu gì cũng thấy Tiểu Tống rất dễ lừa nhỉ?
May mà thằng ba nhà bà không phải người xấu.
Bà cực kỳ dễ đồng tình với mấy cô gái yếu đuối nhẹ nhàng:
“Con ngoan, hai đứa kết hôn, nó cũng chẳng thèm nói cho người nhà biết. Hôm nay cả nhà chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho con.
Chờ khi nào nó về, đưa con về nhà chào hỏi, hai bác... ba với mẹ sẽ tặng quà bù lại cho con nhé.”
Vốn dĩ còn định hôm nay tới đánh thằng con một trận, không ngờ chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Tống Thời Hạ tỏ vẻ mừng rỡ, điều này lại càng khiến Hàn Dung mến cô hơn.
“Mẹ nghe Tiểu Phùng nói anh trai con tới thăm con à.”
Vừa nói xong, Tống Thu Sinh đã đi ra.
“Sao mở có cái cửa thôi mà em lâu vậy?”
DTV
Tống Thời Hạ cao giọng nhắc nhở anh ấy: “Anh, đây là cha mẹ chồng của em ạ.”
Tống Thu Sinh vội nghiêm chỉnh lại, không cà lơ phất phơ nữa.
“Chào hai bác ạ, cháu là anh trai của Tống Thời Hạ, cháu tên Tống Thu Sinh.”
Hàn Dung cười nói: “Chào đồng chí Thu Sinh nhé.”
Tống Thời Hạ và anh trai giúp hai ông bà bê đồ vào nhà.