Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 1

Mùa mưa, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt đất khô ráo, lớp bụi mỏng bay lên rồi tan biến trong làn mưa.

Đang ôm bộ chăn cuối cùng trong tay, Đường Điềm vội vã chạy vào biệt thự giữa cơn mưa như trút nước.

Cơn mưa đột ngột khiến cô không kịp mang dù, chỉ kịp lao ra ngoài thu dọn chăn đệm đang phơi. Đặt chăn xuống, cô nhìn lại người mình và mái tóc đã ướt sũng.

Nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, cô thở dài một hơi, trong lòng vẫn chưa dám tin chuyện xuyên không là thật.

Chỉ mới hôm qua, cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại “nữ chính được cả nhóm nâng niu chiều chuộng”, nhưng lại trở thành nữ phụ độc ác nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, vòng một đẫy đà nhưng đầu óc rỗng tuếch. Khi cô xuyên tới, cơ thể của nữ phụ này đã chết bất ngờ trong phòng.

Trong cuốn tiểu thuyết đó, nữ chính đảm nhiệm công việc bảo mẫu (người giúp việc) cho nhóm nhạc nam nổi tiếng, bằng tâm hồn trong sáng và dịu dàng của mình, cô ấy đã chữa lành trái tim của bốn chàng trai lạnh lùng, trở thành người duy nhất trong lòng họ.

Còn nữ phụ độc ác cũng làm công việc bảo mẫu tại biệt thự này, nhưng luôn cố ý quyến rũ các thành viên trong nhóm, khiến họ cực kỳ chán ghét.

Sau đó, vì ghen tị với sự yêu thích mà nữ chính nhận được từ các chàng trai, nữ phụ nhiều lần bày mưu hãm hại nữ chính, từ đó càng khiến bốn người đàn ông thêm thương xót nữ chính, và cuối cùng đuổi nữ phụ ra khỏi biệt thự. Hành vi của nữ phụ bị bại lộ, cô ta trở thành kẻ mà ai gặp cũng muốn trừng trị.

Đường Điềm vốn định rời khỏi nơi này ngay lập tức, tránh xa nhóm nhạc nam và cả nữ chính. Nhưng theo ký ức của cơ thể nguyên bản, hợp đồng mà cô ấy đã ký vẫn còn thời hạn nửa năm nữa mới kết thúc, trước đó không thể nghỉ việc được.

Nếu cố chấp rời đi, cô sẽ phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn. Thân phận ban đầu của nữ phụ vốn không phải tiểu thư nhà giàu, sao mà trả nổi?

Dù bản tính cô vốn “thuận theo tự nhiên”, nhưng nhìn số tiền bồi thường trên hợp đồng, cô thà chết lần nữa còn hơn là móc tiền ra trả.

Không còn cách nào khác, cô đành tiếp tục làm công việc này, cố gắng tránh xa mấy thiếu gia trong nhóm nhạc kia, hạn chế tiếp xúc với nữ chính, nói ít càng tốt, im lặng được thì càng tốt hơn. Cô nghĩ nếu cứ thế này thì có lẽ có thể sống sót qua nửa năm còn lại.

Sân biệt thự chìm trong cơn mưa nặng hạt, gió lớn thổi nghiêng màn mưa, giữa trưa mà trời tối sầm, cứ như sắp có sấm sét đánh xuống bất cứ lúc nào.

Đằng sau cô vang lên tiếng bước chân, Đường Điềm vừa xoay người lại, đã thấy một cô gái mặc đồng phục giống hệt cô bước tới ôm bộ chăn vừa thu vào, không buồn nhìn cô lấy một cái, rồi lặng lẽ đi thẳng vào biệt thự.

Cứ như việc nói một câu với cô cũng là hành động tốn thời gian vô ích.

Đường Điềm biết rõ thân phận nguyên bản này không được ai trong biệt thự chào đón, cô liếc qua bóng lưng đối phương rồi cúi đầu nhìn bộ đồng phục bị ướt.

Bộ đồng phục trắng đen đan xen bị mưa làm ướt sũng, một số chỗ vải dính chặt vào làn da trắng mịn như tuyết, đôi chân dài thẳng thon lộ ra trắng nõn như phát sáng.

Cô đưa tay kéo vạt váy bị dính nước, có vẻ phải quay về phòng thay đồng phục mới, chứ mặc thế này làm việc thì khó chịu quá.

Cô vừa quay người đi về phía hành lang bên phải tầng một được vài bước, cửa lớn liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp, giọng của chị Ngô từ ngoài vọng vào:

“Đường Điềm, lại đây giúp một tay!” Nói xong, chị ấy nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, sắc mặt và hành động đều đầy vội vã.

Đường Điềm đành chịu, mặc bộ đồng phục ướt nhẹp đi theo sau quản lý.

Bên ngoài biệt thự, lúc trước mưa vẫn ào ào, giờ đã dịu lại. Cây cỏ trong sân tươi tốt, từng giọt mưa nhẹ như sương mù tạo thành một bức tranh sống động.

Nhưng Đường Điềm không rảnh mà ngắm cảnh, trước cửa biệt thự đậu một chiếc xe chuyên dụng. Quản lý mở cửa xe, hai trợ lý bước xuống trước, gương mặt đầy lo lắng.

Họ cẩn thận đỡ một người đàn ông đang say rượu trong xe xuống, nhưng thân hình cao 1m87 của anh ta khiến hai trợ lý không đỡ nổi. Quản lý sốt ruột, vội gọi Đường Điềm lại giúp một tay.

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đỡ Yến Lễ vào phòng!” Quản lý vẫy tay gọi cô.

Dù không muốn đụng chạm người đàn ông này chút nào, nhưng giờ cô chỉ có thể nghe theo, cùng họ đỡ anh ấy vào.

Thấy hai người kia đã đỡ hai cánh tay, cô vòng ra phía sau Thẩm Yến Lễ, nhưng lại không biết nên đặt tay vào đâu để đỡ.

Thẩm Yến Lễ cau mày, lộ vẻ khó chịu, định đẩy mọi người ra nhưng cơ thể đã ngà ngà say, không thể đứng vững, lảo đảo lui về sau một bước.

Vừa hay Đường Điềm đang chuẩn bị đỡ anh từ phía sau, thấy vậy cô vội dùng hai tay chống vào lưng anh, ngăn anh ngã đè lên mình.

Đôi tay mềm mại xuyên qua lớp vải mỏng áp vào vùng thắt lưng nhạy cảm, Thẩm Yến Lễ cúi đầu, vô thức bật ra tiếng rên khe khẽ. Mấy người đang tất bật đỡ anh không để ý, chỉ lo anh ngã, ai nấy đều rối cả lên.

Đường Điềm thì chẳng nghe thấy gì, cô vẫn còn hoảng hốt, đẩy anh vào trong phòng.

Cuối cùng cũng may mắn đỡ được anh lên phòng tầng hai mà không có chuyện gì.

Quản lý buông tay, lau mồ hôi trên trán — người này mà ngã bị thương thì biết ăn nói sao với nhà họ Thẩm?

“Được rồi, để một người ở lại chăm sóc cậu ấy.” Quản lý quay sang Đường Điềm.

“Gì cơ?” Đường Điềm đang thở hổn hển, thầm mắng: Thẩm Yến Lễ nhìn thì gầy, mà thật ra người rắn chắc, lại cao to, đỡ anh ta lên tầng đúng là quá cực!

“Tôi á?” Cô kinh ngạc chỉ vào mình.

Hai trợ lý thì như lẽ đương nhiên, xoay người rời khỏi phòng. Quản lý chợt nhớ ra, mấy hôm trước có người nói Đường Điềm hình như... không được “đàng hoàng” lắm.

Quản lý do dự, nghĩ một lúc rồi nói: “Một mình cô không lo được đâu, gọi Liễu Hiểu Chi đến cùng trông cậu ấy đi.” Có hai người ở đó thì không lo chuyện nữ giúp việc này có ý đồ rồi.

Đường Điềm lập tức gật đầu. Liễu Hiểu Chi chính là nữ chính. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho nữ chính, bảo cô ấy lên tầng hai.

Lát nữa cô phải tranh thủ thời gian xuống lầu thay bộ đồng phục khác, ướt nhẹp thế này rất khó chịu.

Quản lý đang quan sát Đường Điềm. Ban đầu chị ta tính sa thải cô, nhưng giờ thấy cô có vẻ không có ý đồ gì với Thẩm Yến Lễ. Vừa rồi khi bảo cô trông Thẩm Yến Lễ, vẻ mặt cô rất bất ngờ. Khi đổi ý bảo gọi Liễu Hiểu Chi lên, cô còn không hề tỏ ra tiếc nuối, lập tức đồng ý và liên hệ ngay như chỉ sợ chậm một giây.

Quản lý thoáng nghi ngờ nhưng rồi tặc lưỡi bỏ qua. Tuyển người làm bảo mẫu phải kiểm tra nhiều vòng, vừa mới đuổi một người, còn chưa kịp tuyển thêm. Giờ mà đuổi tiếp thì rắc rối, chuyện này cứ để sau vậy.

Chẳng mấy chốc, quản lý và hai trợ lý rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Điềm và Thẩm Yến Lễ đang nằm trên ghế sofa.

Đường Điềm nhìn Thẩm Yến Lễ đang nằm ngửa trên sofa, cổ áo mở lơi, đôi chân dài — chân phải gác lên ghế, chân trái buông thõng xuống. Mái tóc hơi rối của anh không làm lu mờ khuôn mặt tuấn tú, ngược lại càng tôn thêm vẻ lười biếng, gợi cảm.

Cô sững người vài giây. Cùng lúc đó, Thẩm Yến Lễ nhíu mày, chậm rãi xoay người...

Lúc nãy mọi người đưa anh vào, không biết ai đã va phải bàn trà trước sofa. Nếu giờ anh ngã khỏi ghế, rất có thể sẽ đập đầu vào bàn.

Đường Điềm: “!”

Phản ứng cực nhanh, cô lập tức đẩy bàn trà ra, phát ra tiếng “rít” chói tai, rồi vội vàng kéo lấy Thẩm Yến Lễ đang rơi xuống.

Cô còn chưa kịp khen bản thân phản ứng nhanh, cổ tay đã bị Yến Lễ nắm chặt kéo xuống, cả người cô mất thăng bằng ngã nhào xuống ghế, thân thể mang theo hương thơm nhàn nhạt của anh đè nặng lên người cô.

Trước mắt Đường Điềm tối sầm, cảm giác như không khí bị ép ra ngoài. Hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi đúng vào cổ cô, khiến làn da ở đó đỏ bừng lên.

Tai và cổ cô vốn rất nhạy cảm, cô không kiềm được bật lên tiếng rên khe khẽ, đưa tay đẩy Yến Lễ ra. Anh nặng quá, đẩy mãi cũng không nhúc nhích.

“Thẩm Yến Lễ... anh dậy đi, anh sắp đè chết tôi rồi...” Đường Điềm gần như không thở nổi, nhưng bất kể cô đẩy thế nào, Thẩm Yến Lễ dường như đã say đến mức không còn ý thức.

 

~~~~~~ Lời Bạn Quýt ~~~~~~

・Về thiết đặt nhân vật

 Như tác giả đã viết bối cảnh của truyện là trong một bộ tiểu thuyết. Nhóm nhạc nam nhắc đến trong truyện không phải nhóm nam idol nhé. Họ chỉ đơn thuần làm nhạc, viết nhạc, chơi nhạc và ca hát thôi.

 Tác giả dùng từ “bảo mẫu” để chỉ người giúp việc trong biệt thự của nhóm nam chính.

・Về xưng hô và ngôi thứ ba trong truyện

 Vì truyện có khá nhiều đoạn miêu tả nội tâm nên việc thống nhất ngôi thứ ba trong truyện là hơi khó nên Quýt sẽ cố gắng cập nhật và beta lại sau

 Nữ chính ⇔ Nam chính: tôi - anh ⇔ tôi - cô / tôi - em

 Người khác → Nam chính: cậu, cậu ấy/ anh, anh ấy

Bình Luận (0)
Comment