Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 123

Đường Điềm ngồi nghiêm túc một bên, tư thế đoan trang. Lý do cô lên xe này là muốn nói rõ với Bùi Giác rằng hiện tại cô chưa có ý định yêu đương.

Cô không muốn lãng phí thời gian quý báu của anh, dù sao thì anh cũng luôn rất bận rộn.

Thế nhưng hành động của anh khiến lời cô định nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cô cắn môi, không biết nên xử trí ra sao.

Thấy cô cắn môi, Bùi Giác khẽ nhíu mày:
“Cắn nữa là môi sẽ rách đấy.”

Đường Điềm ngượng ngùng buông môi ra. Cô cúi đầu, không che giấu được vẻ căng thẳng và dè dặt trên gương mặt.

Dường như người đàn ông đã nhìn ra sự lúng túng của cô. Giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng: “Đừng mang gánh nặng tâm lý, cứ làm theo những gì em thấy thoải mái.”

Cô lén liếc nhìn anh một cái, tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng đôi chút.

Trước khi lái xe, Bùi Giác hỏi: “Muốn nghe bài gì?”

Cô vội nói: “Gì cũng được ạ.”

Anh chọn một bản nhạc nhẹ nhàng, phần nào xoa dịu được cảm xúc căng thẳng của cô.

Đường Điềm là người rất chú trọng tiểu tiết. Dù trong chuyện tình cảm cô khá chậm chạp, nhưng với những chi tiết nhỏ lại vô cùng nhạy bén.

Ví dụ như lúc còn bên Thẩm Yến Lễ, thực ra anh vẫn để ý đến xuất thân của cô, cảm thấy công việc của cô không đủ danh giá.

Thế nên cô chưa bao giờ hỏi anh những câu như đi đâu, về nhà chính khi nào… Mỗi khi ba mẹ anh gọi điện, cũng chưa từng nhắc tới cô hay đề cập chuyện đưa cô ra mắt bạn bè.

Đường Điềm nhìn thấy tất cả, chỉ là giả vờ không biết. Khi đề xuất tặng quà cho ông nội anh, cô cho rằng mình chỉ cần giữ phép lịch sự là đủ. Dù gì lúc ấy, cô là bạn gái được anh công khai.

Cô vốn là người sống tùy duyên, hơn nữa Thẩm Yến Lễ ở những phương diện khác đối xử với cô cũng rất tốt.

Cách nhìn người, nhìn sự việc của cô luôn có giới hạn nới rộng, vì cô hiểu trên đời này không có ai hoàn hảo, luôn sẽ có điểm khiến người ta không vừa ý.

Nhưng từng hành động âm thầm và chu đáo của Bùi Giác, cô đều có thể nhận ra. Không phải là cố ý thể hiện, mà là xuất phát từ tấm lòng, lặng lẽ mà chân thành.

Huống hồ cô từng đọc qua nội dung trong truyện, biết rõ Bùi Giác là người chính trực, không giống như cảm giác luôn ngụy trang và phức tạp mà Ôn Thiệu Hàn từng mang lại.

Bùi Giác chăm chú nhìn về phía trước, cổ họng khẽ chuyển động: “Ngày mai em sẽ trở về thành phố N.”

Đường Điềm đang mơ hồ thì bị câu nói ấy kéo về thực tại. Cô gật đầu: “Vâng, ngày mai tôi sẽ quay về.”

Vừa dứt lời, cô nghe anh hỏi tiếp bằng giọng trầm: “Có từng nghĩ đến việc ở lại thành phố S không?”

Cô thành thật trả lời: “Tôi khá thích thành phố N nên không có ý định ở lại đây.”

Bùi Giác chỉ “ừ” một tiếng trầm thấp, không nói thêm gì nữa.

Đường Điềm hiểu rằng mình cần phải quyết đoán, như vậy mới không khiến anh ôm hy vọng.

Tối hôm đó, Bùi Giác vẫn chọn nhà hàng mà lần trước đã đưa cô đến, vẫn là vị trí ngồi hôm ấy.

Thấy cô có vẻ hơi lúng túng, anh chủ động mở lời để làm dịu không khí.

“Em sợ độ cao à?”

Đường Điềm gật đầu, liếc ra ngoài cửa sổ sát đất rồi mỉm cười: “Ở đây thì vẫn ổn, trong phạm vi tôi có thể chịu được.”

Anh nói nhỏ: “Vậy là tốt rồi.”

Cô bỗng hiểu ra ý anh, lại liếc ra ngoài cửa sổ rồi nhìn sang gương mặt điềm tĩnh đối diện.

Ngay sau đó, cô cúi đầu, mặt đỏ bừng, giả vờ như chẳng hiểu gì cả.

Trong lúc ăn, Bùi Giác thỉnh thoảng lại đưa ra vài câu chuyện nhẹ nhàng. Đường Điềm cũng đáp lại, nhưng trong lòng thì rối loạn, vì cô biết lát nữa sẽ phải từ chối anh.

Hiện tại tâm trạng cô hỗn loạn, bản thân cũng không hiểu rõ được trái tim mình.

Cuối cùng, sau bữa ăn, cô lấy hết dũng khí nói: “Bùi tổng, hiện tại… tôi không có ý định yêu đương. Thời gian qua làm phiền anh rồi.”

Bùi Giác chậm rãi đặt khăn ăn xuống, giọng trầm thấp nhưng bình thản: “Em không cần thấy áp lực.”

Thấy anh bình tĩnh như vậy, tảng đá trong lòng Đường Điềm như rơi xuống.

Cô cũng nhẹ lòng: “Tính cách tôi hơi khép kín nên…”

Nói được nửa câu, cô liền dừng lại, cảm thấy nếu nói tiếp sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm.

Lúc ấy, bên ngoài cửa sổ bỗng bùng nổ những chùm pháo hoa rực rỡ, sáng chói cả bầu trời đêm, phản chiếu xuống mặt hồ như một tấm gương khổng lồ.

Đường Điềm kinh ngạc trợn to mắt, lập tức bị cảnh tượng ấy thu hút.

Cô vội gọi anh: “Bùi tổng…”

Vừa quay đầu, cô đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Giác đang chăm chú nhìn mình không biết từ bao giờ.

Pháo hoa vẫn đang rực rỡ, cô nhìn thấy anh mỉm cười. Khuôn mặt điển trai không góc chết ấy, khi cười còn rạng ngời hơn cả pháo hoa ngoài cửa sổ.

Anh nói: “Anh sẽ đợi em.”

Bình Luận (0)
Comment