Người giúp việc bị đụng phải hoàn toàn không phòng bị với Lưu Huệ Hoa, bị cố tình va vào như vậy khiến cô không giữ được chiếc bát trên tay, nó rơi xuống đất vỡ tan.
Tiếng “choang” vang lên khiến Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đang chuẩn bị trái cây giật mình quay đầu lại xem chuyện gì vừa xảy ra.
Người giúp việc kia mới vào làm chưa bao lâu, vốn đã lo lắng với môi trường làm việc, nay lại làm vỡ một chiếc bát – mà trong nhà giàu như thế này, bát đĩa đều không hề rẻ.
Cô ấy hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu vì sao Lưu Huệ Hoa lại cố tình đụng vào mình.
Biểu cảm hoang mang của người mới rõ ràng khiến Lưu Huệ Hoa hài lòng, xem ra mục đích răn đe đã đạt được.
“Đi đứng cho cẩn thận.” Lưu Huệ Hoa mỉa mai để lại một câu rồi khoanh tay rời khỏi quầy trái cây.
Liễu Hiểu Chi – người luôn được coi là hiền lành ngây thơ trong mắt người ngoài – lúc này lại tỏ ra lạnh nhạt, quay mặt đi, làm như không thấy sự lúng túng của người mới, rồi bưng đĩa trái cây lên tầng.
Quầy trái cây giờ chỉ còn lại Đường Điềm và người giúp việc đang cố nén nước mắt kia.
Đường Điềm nhìn cô gái đang run rẩy nhặt từng mảnh bát vỡ trên sàn, thầm thở dài. Cô đậy kín đĩa trái cây đã rửa sạch, lau khô tay rồi lấy chổi và hốt rác ở góc tường, bước lại gần.
Cô gái mới vừa ngẩng đầu, mắt ngân ngấn lệ. Khi thấy người tới là Đường Điềm – người luôn ít nói và gần như không có cảm giác tồn tại ấy bước tới thì ngạc nhiên ra mặt.
Đường Điềm nhẹ nhàng gạt tay cô khỏi đống mảnh sứ: “Đừng nhặt bằng tay, dễ bị đứt lắm. Để chị quét đi.”
Cô gái ấy rụt rè cảm ơn rồi vội vã chìa tay định nhận lấy cây chổi: “Chị Đường Điềm, để em làm.” Cô ấy đâu dám để tiền bối như Đường Điềm dọn giùm.
Đường Điềm vẫn cắm cúi quét dọn, không ngẩng đầu: “Đi rửa tay đi, mảnh vỡ ghim vào da thì phiền lắm.”
Cô gái lau nước mắt: “Cảm ơn chị Đường Điềm.” Thì ra người mà ai cũng nghĩ là lạnh lùng ít nói như chị Đường Điềm lại là người ấm áp như vậy.
Một giọng đàn ông mang theo hơi men vang lên từ phía sau, làm Đường Điềm và người giúp việc mới đều giật mình.
“Pha cho tôi một bát canh giải rượu.”
Đường Điềm ngẩng đầu nhìn về lối vào quầy trái cây. Thân hình thẳng tắp của Bùi Giác đang đứng đó, ánh mắt anh lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Vâng, Bùi tiên sinh.”
Bùi Giác một tay đút túi quần âu, tay còn lại xoa mi tâm, chậm rãi đi lên tầng hai.
Đường Điềm quét dọn sạch sẽ, rửa tay xong thì vào bếp nấu canh giải rượu.
Cô không tự tay mang lên mà gọi người giúp việc mới tới đưa canh.
Cô gửi tin nhắn gọi cô gái ấy đến.
Người kia bước đến, trông thấy Đường Điềm thì mặt mừng rõ rệt.
“Chị Đường Điềm gọi em ạ?”
Đường Điềm đưa khay canh cho cô: “Mang canh giải rượu này lên cho Bùi tiên sinh, làm cho tốt nhé.”
Cô gái kìm nén niềm vui trong lòng – người mới như cô còn chưa đến lượt được tiếp xúc với các vị tiên sinh. Được mặt đối mặt là cơ hội ngàn năm có một.
“Em mang lên ngay.” Cô sửa sang lại đồng phục, cẩn thận nhận lấy khay.
Tầng hai, cửa phòng Bùi Giác bị gõ nhẹ, từ trong vọng ra tiếng đáp ngắn gọn đầy xa cách.
“Vào đi.”
Cô gái hồi hộp bước vào, đặt bát canh bên cạnh anh ta.
“Bùi tiên sinh, canh giải rượu đã mang đến rồi, mời ngài dùng.”
Không phải Đường Điềm mang tới, Bùi Giác hiếm hoi mở mắt liếc nhìn người giúp việc đang căng thẳng.
“Ừ, ra ngoài đi.”
Cô gái vội gật đầu rồi lùi nhanh ra ngoài, trong lòng vẫn thấy sợ Bùi tiên sinh.
Bùi Giác không vội uống canh, anh day trán, nhớ lại cảnh vừa thấy ở quầy trái cây. Có lẽ vì trước kia Đường Điềm luôn cố ý quyến rũ, nên hình tượng của cô vẫn chưa dễ dàng thay đổi trong mắt anh. Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Sáng hôm sau, quản gia mở cuộc họp đầu ngày với các giúp việc. Bà đặc biệt khen ngợi một người mới – chính là cô gái bị Lưu Huệ Hoa răn đe hôm qua.
“Người mới tới hôm qua làm rất tốt, tiền thưởng tháng này dành cho người mới sẽ thuộc về em – Tống Vũ.”
Vừa mới bị Lưu Huệ Hoa bắt nạt, Tống Vũ giờ đây lại được khen và nhận thưởng, cảm giác như đang nằm mơ. Cô ấy cứ tưởng mình sẽ phải đền tiền cho cái bát, không ngờ quản gia lại chẳng nhắc gì tới chuyện đó.
Một người giúp việc mới khác nhìn cô với ánh mắt đầy ghen tị, thầm ước mình là Tống Vũ.
Lưu Huệ Hoa thì không thể ngờ người mà cô vừa định dằn mặt hôm qua – hôm nay lại được khen thưởng công khai.
Cô vừa định lườm Tống Vũ thì bắt gặp ánh nhìn của quản gia – đôi mắt sắc bén của bà ấy như đã nhìn thấu hết mọi mánh khóe của cô ta.
Lưu Huệ Hoa hoảng sợ cúi gằm mặt, không dám ra vẻ gì nữa.
“Hy vọng mọi người làm việc nghiêm túc, đừng diễn trò đấu đá, đừng biến nơi này thành vũng bùn thị phi.”
Lời này rõ ràng là đang nhắm vào Lưu Huệ Hoa, cô nghe hiểu được đây là lời cảnh cáo không được bắt nạt đồng nghiệp nữa. Cô ta càng cúi thấp đầu hơn, không dám nghĩ bậy, từ nay ngoan ngoãn làm việc.
Đường Điềm đứng một bên, từ hôm Tống Vũ vừa vào làm, cô đã nghe chị Ngô nhắc với quản gia về việc lập thưởng cho người mới. Không có thời điểm nào thích hợp hơn hôm qua, khi Tống Vũ được giao nhiệm vụ mang canh giải rượu lên cho Bùi Giác.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán – sáng nay Tống Vũ được khen, lại còn nhận luôn tiền thưởng.
Về chuyện Lưu Huệ Hoa cố tình bắt nạt Tống Vũ, chắc chắn quản gia đã biết. Nhất là sau vụ của Trịnh Lệ Ngọc vừa qua, bà ấy đang giám sát chặt chẽ để tránh lặp lại tình trạng tương tự.
Liễu Hiểu Chi nhận ra ánh mắt cảm kích mà Tống Vũ thường hướng về phía Đường Điềm. Cô ta lại liếc sang Đường Điềm đang lặng lẽ đứng đó – Tống Vũ hẳn đang nóng lòng muốn cảm ơn cô.
Liễu Hiểu Chi đoán chắc là Đường Điềm đã giúp đỡ người mới. Cô ta thầm cười lạnh trong lòng: Đường Điềm tốt bụng vậy sao? Ai chẳng biết cô ta không để tâm vào công việc, mà chỉ mải quyến rũ mấy vị tiên sinh.
Sau buổi họp, khi các ông chủ còn chưa dậy, Đường Điềm đi ăn sáng ở nhà ăn nhân viên.
Cô chọn đại một chỗ ngồi và bắt đầu ăn. Một lúc sau, Tống Vũ bưng khay đến ngồi đối diện.
“Chị Đường Điềm, em cảm ơn chị.” Tống Vũ thấy mình có thể ngẩng cao đầu hôm nay hoàn toàn là nhờ chị ấy chỉ đường.
Đường Điềm uống một ngụm sữa đậu nành ấm: “Không cần cảm ơn, là em tự biết nắm lấy cơ hội.”
Tống Vũ cảm động gật đầu. Hôm qua cô như đang chìm trong mây đen, hôm nay lại thấy trời xanh rực rỡ – thay đổi lớn như vậy đều nhờ chị Đường Điềm.
Lưu Huệ Hoa khinh bỉ liếc Tống Vũ – bám được Đường Điềm thì sao? Nghĩ cô ta có thể giúp được chắc? Ngay cả bản thân Đường Điềm cũng đang như chỉ mành treo chuông, có thể bị sa thải bất cứ lúc nào nữa là.