Vì không thể tránh được chuyến nghỉ dưỡng ở nước ngoài này, Đường Điềm chỉ đành lấy lại tinh thần, từ ngày mai phải càng cẩn trọng hơn.
Cô quay lại phòng, chuẩn bị vài bộ đồ dày, nghe nói nơi đó hiện đang có tuyết rơi, lạnh giá khắc nghiệt.
Cô nhét hết những bộ quần áo dày nhất vào vali, cả chiếc áo lông vũ dày cũng không quên mang theo, nhất định không được để bị lạnh.
Trời còn chưa sáng hẳn, ánh đèn trong biệt thự đã sáng trưng, mấy người đàn ông đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Để tiết kiệm thời gian, chỉ có Lưu Huệ Hoa cùng hai người giúp việc khác đứng bên cạnh phục vụ họ dùng bữa.
Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi thì đi theo nhóm trợ lý và vệ sĩ nam để phụ chuyển hành lý lên xe.
Vì hành lý của các tiên sinh khá nặng nên nhóm trợ lý và vệ sĩ không để họ phụ giúp.
Chẳng bao lâu, Bùi Giác cùng những người khác lần lượt lên xe, di chuyển đến sân bay dành cho máy bay tư nhân.
Là người giúp việc trong nhà, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi cùng xe với nhóm nam trợ lý.
Trên đường đến sân bay, cả hai không ai nói với ai lời nào.
Đường Điềm cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Liễu Hiểu Chi thì vốn đã không ưa gì cô, đến cả việc phải ngồi chung xe cũng khiến cô ta khó chịu.
Liễu Hiểu Chi vốn nghĩ nếu Đường Điềm mở lời bắt chuyện, cô ta sẽ ngay lập tức khiến Đường Điềm xấu mặt trước mặt tài xế và trợ lý nam.
Cô ta tưởng rằng Đường Điềm sẽ tỏ ra quê mùa, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, ai ngờ cô lại yên tĩnh đến lạ.
Không chỉ yên lặng, Đường Điềm còn ngồi cách xa cô ta, trong biệt thự đã không nói chuyện mấy câu, nay ra ngoài lại càng chẳng có gì để nói.
Xe đến sân bay, chiếc máy bay tư nhân khổng lồ hiện ra trước mắt Đường Điềm.
Cô vừa xuống xe thì mấy người đàn ông đã đang lên máy bay.
Người giúp việc và nhóm trợ lý, vệ sĩ phải đợi thêm một lúc mới được lên.
Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi ở hàng ghế sau, cùng với vài nam trợ lý.
Đợi một lúc lâu, máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Đường Điềm chọn chỗ gần cửa sổ, còn Liễu Hiểu Chi ngồi ở hàng ghế trước cô.
Vì ghế còn nhiều nên không quy định chỗ ngồi.
Các trợ lý nam nói chuyện rôm rả với nhau, hầu như không ai để ý đến Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi.
Đường Điềm vốn dĩ không xem đây là chuyến du lịch, mà chỉ là chuyển nơi làm việc, lại là nơi có vẻ đầy nguy hiểm với cô.
Cô chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ, nhưng nghĩ đến việc trong nguyên tác, cả cô và Liễu Hiểu Chi đều đã đi nghỉ ở nước ngoài, bất kể có chuyện gì xảy ra, các tình tiết quan trọng cũng không khác nguyên tác là mấy.
Đường Điềm nhức đầu, cô không còn dám chắc bản thân có thể tránh khỏi cái kết bi thảm như trong truyện nữa. Trước đây cô còn tự tin, nhưng chuyến đi lần này khiến lòng cô lại bắt đầu bất an.
Mấy trợ lý nam nói chuyện về hàng hiệu, Liễu Hiểu Chi thỉnh thoảng xen vào vài câu nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã làm quen được với họ.
Chỉ có Đường Điềm là không nói một lời, như thể bị cả thế giới lãng quên.
Cô cũng chẳng có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, chuyến đi này cô buộc phải cẩn thận, nói ít làm nhiều để tránh rắc rối.
Máy bay phải bay suốt một ngày một đêm mới đến nơi, Đường Điềm vẫn ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ.
Trên máy bay đã có tiếp viên, không cần cô và Liễu Hiểu Chi phục vụ các vị tiên sinh. Suốt một ngày một đêm, cô và Liễu Hiểu Chi không có cơ hội gặp mặt bọn họ.
Với Đường Điềm, như vậy là quá tốt, còn Liễu Hiểu Chi thì ngược lại, luôn mong nhớ họ, rõ ràng ở gần nhau nhưng không được gặp, với cô ta mà nói chẳng khác gì một dạng giày vò.
Khi máy bay hạ cánh ở sân bay nước B, bên trong khoang dành cho nhóm Bùi Giác có cả phòng thay đồ riêng.
Đường Điềm, Liễu Hiểu Chi và các trợ lý nam là người giúp việc nên hoặc phải mang đồ vào nhà vệ sinh để thay, hoặc mặc trực tiếp trên người.
Các trợ lý nam chọn cách mặc trực tiếp, chẳng cần thiết vào nhà vệ sinh.
Liễu Hiểu Chi thì ngại, cầm đồ đi chiếm luôn nhà vệ sinh. Đáng lý thay đồ rất nhanh, nhưng cô ta mãi không chịu bước ra.
Mãi đến khi có người nhắc chuẩn bị xuống máy bay, cô ta mới miễn cưỡng đi ra.
Hóa ra Liễu Hiểu Chi cố tình làm vậy để làm khó Đường Điềm, khiến cô không kịp thay đồ đúng lúc, đến lúc tất cả đã chuẩn bị xuống máy bay mà Đường Điềm còn chưa xong, chắc chắn sẽ bị trách mắng.
Mấy trợ lý nam thì nổi tiếng là nói chuyện không kiêng nể.
Liễu Hiểu Chi đang chuẩn bị xem trò cười, nhưng khi cô ta vừa quay lại chỗ ngồi…
Chỉ thấy Đường Điềm đã mặc xong áo khoác dày, mũ, găng tay cũng đầy đủ, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn cô ta.
Liễu Hiểu Chi: “…” Cô ta… làm sao lại có thể? Trước mặt mấy trợ lý nam mà Đường Điềm lại dám mặc đồ ngay tại chỗ ngồi?
Thực ra để tiện, Đường Điềm đã mặc sẵn quần dài, chỉ cần ngồi tại chỗ choàng thêm áo khoác và quần giữ nhiệt là xong, nhanh chóng mà còn ấm áp.
Cô thậm chí còn chẳng để ý Liễu Hiểu Chi vào nhà vệ sinh từ khi nào.
Trái lại, mấy trợ lý nam bắt đầu tỏ vẻ không hài lòng.
“Hiểu Chi, tôi còn tưởng cô bị rơi xuống bồn cầu rồi chứ.”
“Cô chậm như rùa vậy, không ra là tôi sắp nín tiểu đến chết rồi!”
Một trợ lý vừa nói vừa chạy vào nhà vệ sinh, đi ngang qua còn liếc Liễu Hiểu Chi một cái, trách cô làm việc quá chậm chạp.
Liễu Hiểu Chi không ngờ mình lại bị trách ngược, kế hoạch làm khó Đường Điềm thất bại, còn khiến bản thân mất mặt.
Cô ta chỉ có thể ôm một bụng bực tức, mặc cho mấy trợ lý xung quanh nói móc.
Suốt quá trình, Đường Điềm không hề để ý đến cô ta, dù đối phương có bao nhiêu chiêu trò, chỉ cần cô không mắc bẫy thì người kia cũng chẳng làm gì được.
Xuống máy bay, gió lạnh táp thẳng vào mặt, Đường Điềm vội kéo thấp vành mũ, gió rét thổi rát cả da mặt.
Mọi người vội vàng lên xe, Đường Điềm là người cuối cùng.
Trong gió lạnh buốt, Liễu Hiểu Chi đóng cửa xe lại, nhìn Đường Điềm đang định mở cửa...
Cô ta lại nói với tài xế: “Tất cả mọi người đều đã lên xe rồi.”
Tài xế không nghĩ nhiều, lập tức khởi động xe chạy về biệt thự nghỉ dưỡng.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng Đường Điềm ngày càng nhỏ đi rồi biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Liễu Hiểu Chi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, như thể không hề biết Đường Điềm chưa lên xe.
Bị bỏ lại tại chỗ, Đường Điềm hoàn toàn không ngờ, vừa mới đến biệt thự nghỉ dưỡng đã gặp chuyện này, như một điềm báo rằng chuyến đi này sẽ không yên ổn.
Cô móc điện thoại ra, định liên lạc với quản gia hoặc chị Ngô nhờ giúp đỡ.
Cô không tìm các tiên sinh là vì không có số liên lạc của họ, càng không có số của mấy trợ lý nam.
Phải nhanh chóng gọi điện, may là cô mặc đồ đủ dày, nếu không chắc đã bị lạnh đến tê dại.
“Bíp!” Một tiếng còi xe vang lên sau lưng, Đường Điềm lùi lại vài bước, một chiếc xe sang màu đen từ từ dừng trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt điển trai của Thẩm Yến Lễ hiện ra, anh nhìn cô: “Lên xe đi.”
Đường Điềm lập tức gật đầu, vòng sang bên kia rồi lên xe. Vừa ngồi xuống, hương trầm từ người đàn ông bên cạnh đã bao trùm lấy cô, từng hơi thở đều mang mùi hương ấy.
Thẩm Yến Lễ mặc áo khoác đen, khí chất điềm đạm tao nhã, cả người toát lên vẻ quý phái khiến người khác tự thấy thấp kém.
Đường Điềm cảm ơn anh: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
Anh hỏi: “Sao cô không lên xe?”
Cô kể lại thật: “Tôi vừa định mở cửa thì xe đã chạy mất rồi.”
Cô có thấy Liễu Hiểu Chi nói gì đó với tài xế, dù lúc ấy gió lạnh dữ dội, nhưng cô vẫn nghe rõ ràng: “Tất cả mọi người đều đã lên xe rồi.”
Liễu Hiểu Chi còn nhìn thẳng vào cô mà nói. Đường Điềm biết rõ đó là cố ý, nhưng lại không có bằng chứng nên không thể làm gì.
Vì vậy, cô sẽ không nói xấu Liễu Hiểu Chi trước mặt Thẩm Yến Lễ. Dù gì cô ta là nữ chính trong truyện, còn cô chỉ là vai nữ phụ độc ác, Thẩm Yến Lễ lại là một trong những nam chính.
Một nhân vật pháo hôi mà đi tố cáo nữ chính thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Nghe xong, Thẩm Yến Lễ nhíu mày, mím môi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
Chưa đầy một phút sau, giọng nói trầm thấp như tiếng cello của anh vang lên bên tai cô.
“Chuyện này, tôi sẽ cho cô một lời giải thích.”
Đường Điềm giật mình nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, cô… cô nghe nhầm sao?
Thẩm Yến Lễ bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, trong khoang xe mờ tối, ánh mắt anh sâu thẳm đến mức khiến người khác đắm chìm.
Anh nói: “Ngoài trời tuyết rơi lạnh buốt, hơn nữa đây lại là nước ngoài. Cô bị bỏ rơi ở đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không thể xem nhẹ được.”
Bị anh nhìn chăm chú, Đường Điềm thấy hơi lúng túng, vội dời ánh mắt: “Vậy… xin cảm ơn Thẩm tiên sinh trước.”