Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 40

Mùi trầm hương nhàn nhạt chậm hơn một nhịp so với vách tường da thịt ấm nóng mới lan tới...

Động tác trên tay của Đường Điềm đã dừng lại, ý thức được người phía sau mình là ai, cô vội vàng quay đầu lại.

“Thẩm tiên sinh?”

Cô khẽ gọi một tiếng, nhưng anh không đáp lại.

Thẩm Yến Lễ với thân hình cao lớn đang dán sát phía sau cô, hai người có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và cả đường cong của nhau. Anh cụp mắt xuống, đáy mắt như bốc cháy một thứ d*c v*ng nào đó, nếu lúc này chạm phải ánh mắt của Đường Điềm, e rằng sẽ khiến cô hoảng sợ.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng không nóng cũng không lạnh, nhưng Đường Điềm lại toát mồ hôi mỏng vì căng thẳng. Cô định dịch sang phải, nhưng cánh tay của Thẩm Yến Lễ lại chắn ngang trên quầy bar, dường như anh không có ý định rút tay lại.

Bên trái thì khỏi nói, đó là khu vực làm việc của quầy bar.

“Anh... Thẩm tiên sinh, anh đang…”

Không biết từ khi nào, Thẩm Yến Lễ đã đặt khay mà cô để quên trong phòng lên quầy bar, ngay bên tay phải cô.

Khoảng cách gần đến mức gần như không còn kẽ hở giữa hai người, nhưng Thẩm Yến Lễ lại không thấy có gì là không ổn.

“Sáng nay, khay để quên trong phòng tôi.”

Vì hai người quá gần, nên khi anh nói chuyện, cả lồng ngực rung lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng.

Lúc này Đường Điềm mới chú ý đến cái khay bên cạnh tay phải của Thẩm Yến Lễ. Nhưng… hiện tại hai người họ đứng gần nhau đến mức mập mờ thế này, thật sự rất không ổn.

Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của người đàn ông phía sau ngày càng nóng, cô hoảng loạn nghiêng người, nhưng không gian còn lại quá chật hẹp, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng chạm vào người phía sau.

Đường Điềm xoay người nhẹ một cái, gần như chạm sát vào phần thân thể phía sau mà cô hoàn toàn không hề hay biết.

Phía sau, Thẩm Yến Lễ bật ra một tiếng rên trầm thấp đầy gợi cảm, như thể bị k*ch th*ch đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cô tưởng là mình vô tình giẫm phải chân anh, vội vàng rút chân lại, nhưng vẫn không hiểu tại sao anh không lùi ra xa chút nào.

“Thẩm tiên sinh, chúng ta... đứng gần quá rồi, anh có thể lui về sau một chút không? Tôi sợ giẫm trúng chân anh.”

Vừa dứt lời, Thẩm Yến Lễ đã lùi ra xa.

Sắc mặt anh vẫn bình thản: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn xem hoa quả em đang chuẩn bị.”

Đồng thời, Thẩm Yến Lễ lặng lẽ đưa tay phải nhét vào túi quần, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, khiến lớp vải quần phồng lên, như đang che giấu điều gì đó bất thường.

Đường Điềm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhạt với anh: “Anh có muốn ăn trước một chút không?”

Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ rời khỏi đôi mắt đen láy của cô, dừng lại trên đôi môi mềm mại đầy đặn. Anh im lặng một lát, yết hầu chuyển động chậm rãi.

Anh nói: “Không cần, em cứ làm việc của mình đi.”

Lúc này Đường Điềm mới yên tâm xoay người lại, đeo găng tay dùng một lần bắt đầu bày biện hoa quả ra khay.

Đến khi cô làm xong, quay đầu lại thì phía sau đã không còn bóng người.

Nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, Đường Điềm cứ cảm thấy Thẩm Yến Lễ… không giống như vô tình. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không hợp lý.

Nếu thật sự anh muốn làm gì cô, thì sáng nay chẳng phải tiện hơn sao? Hà tất phải cố ý tiếp cận cô ở đây?

Đường Điềm nghĩ một lúc rồi lại bận rộn với việc khác, rất nhanh chóng không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa.

Mọi người bắt đầu xuất phát đi trượt tuyết, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi một xe khác, các cô không đủ tư cách ngồi chung xe với bất kỳ vị tiên sinh nào.

Trên xe, tuy ngồi chung nhưng cả hai lại không ai nói với ai câu nào.

Từ biệt thự nghỉ dưỡng đến khu trượt tuyết gần nhất chỉ mất vài phút đi xe, rất nhanh đã đến nơi.

Xuống xe, Đường Điềm nhìn quanh sân trượt tuyết trước mắt, rộng lớn hơn cô tưởng rất nhiều.

Trước cổng khu trượt tuyết, khách du lịch tới lui đều mặc đủ loại quần áo giữ ấm dày dặn.

Cô và Liễu Hiểu Chi đi vào từ cổng kiểm soát dành cho khách thường, trong khi xe của Bùi Giác và các tiên sinh khác đi thẳng vào bên trong, khu đỗ xe của họ hoàn toàn khác với khách du lịch bình thường.

Đường Điềm mặc áo khoác lông vũ màu đen, quần cotton đen, giày tuyết đen. Để tiện lợi, cô không đội mũ riêng mà kéo mũ áo khoác lông vũ lên đầu, siết dây mũ lại, chỉ lộ ra cái mũi đỏ vì lạnh và đôi mắt đẹp ẩn dưới mũ.

Cô còn ôm trong lòng hộp giữ nhiệt đựng trái cây, ngay cả túi giữ nhiệt của hộp cũng là màu đen.

Nếu không vì muốn nhìn rõ đường đi, cô thật sự không muốn để lộ bất kỳ chút da thịt nào ra ngoài.

Bên cạnh cô, Liễu Hiểu Chi ăn mặc hoàn toàn khác biệt.

Cô ta mặc áo lông vũ màu hồng phấn và quần trắng, giày hiệu, đội mũ lông hồng phấn, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, đứng cạnh Đường Điềm toàn thân đen kịt thì càng nổi bật, thu hút ánh nhìn của nhiều người qua đường. Trên đường đi không ít người bắt chuyện làm quen với cô ta.

Trái lại, Đường Điềm đứng một mình trong gió tuyết, lặng lẽ đợi những người qua đường xin liên lạc của Liễu Hiểu Chi.

Trong phòng nghỉ VIP của khu trượt tuyết, Bùi Giác và mấy người khác đã thay đồ trượt tuyết xong. Phó Hi đang bá vai Ôn Thiệu Hàn, vừa nói vừa cười vui vẻ.

Thẩm Yến Lễ mặc đồ trượt tuyết, ngồi trên ghế, người hơi nghiêng về trước, hai tay đặt tự nhiên lên đầu gối đang mở rộng, mười ngón tay đan vào nhau, cử chỉ phong thái đều thu hút ánh nhìn.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

“Lễ ca đang nhìn gì vậy?”

Phó Hi hỏi rồi cũng nhìn theo hướng của anh, đột nhiên nhớ ra: Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đâu rồi?

Lúc này, từ cửa phòng nghỉ VIP xuất hiện hai bóng người.

Liễu Hiểu Chi nhìn thấy mọi người, vui vẻ tháo mũ hồng phấn ra, bước chân cũng nhanh hơn.

Còn Đường Điềm bị lạnh đến ngơ ngẩn, vào trong nơi có sưởi ấm mà vẫn chưa hồi lại thần trí, đế giày còn dính băng, bước đi có phần lúng túng, trông giống như một chú chim cánh cụt ôm túi giữ nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment