Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 42

Sau khi được buông ra, Đường Điềm hít vào mấy hơi, mặc dù anh chỉ bịt miệng cô chứ không cản hơi thở, nhưng cô đã bị dọa đến mức quên cả hít thở.

Phó Hi cười vui vẻ khi thấy cô vẫn còn ngẩn người, anh một tay ôm ván trượt tuyết, trêu chọc: “Đến lúc tỉnh lại rồi đấy.”

Đường Điềm chợt nhận ra hành động vừa rồi của anh trước mặt bao nhiêu người… quá mức thân mật, thật sự khiến người ta ngượng chín mặt. Dù có ai hay không, anh cũng không nên làm vậy.

“Phó tiên sinh, nam nữ…”

Cô còn chưa nói xong, Phó Hi đã bật cười, nói tiếp luôn: “Phải phải phải, nam nữ thụ thụ bất thân, Đường Điềm, em cổ hủ quá rồi đấy. Tôi không có ý gì với em đâu.”

Anh nói rất tự nhiên, như thể đó là sự thật vậy.

Đường Điềm tất nhiên biết anh không thích mình, nhưng điều đó không liên quan, điều cô để ý là khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Yến Lễ đứng bên trái Đường Điềm, lông mày cau chặt, rõ ràng cũng không đồng tình với hành động của Phó Hi.

“Đường Điềm nói đúng. Phó Hi, cậu nên chú ý chừng mực, đừng vô tư quá như vừa rồi.”

Phó Hi nghe vậy thì lười nhác trả lời, giọng có chút khó chịu: “Biết rồi.”

Thẩm Yến Lễ an ủi, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay phải của Đường Điềm: “Không sao đâu, sau này đừng để ý đến cậu ta là được.”

Lúc này, Phó Hi đứng thẳng người, đôi mắt hoa đào hẹp dài nheo lại, nhìn chằm chằm bàn tay Thẩm Yến Lễ đang đặt lên tay Đường Điềm.

Chỉ một giây sau, Thẩm Yến Lễ đã buông tay, như thể đúng là chỉ đang trấn an cô.

Phó Hi sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.

Đường Điềm khẽ đáp “vâng”, còn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Yến Lễ đã buông tay rồi.

Cô liếc nhìn Ôn Thiệu Hàn đang ngồi xuống phía trước, cảm thấy hơi ngượng. Rõ ràng anh chỉ là muốn an ủi cô, vậy mà bị Phó Hi hiểu sai.

Khoảng mười phút sau, Liễu Hiểu Chi thay đồ trượt tuyết xong, cô ta nói với Đường Điềm: “Đường Điềm, tôi vào khu trượt tuyết chăm sóc các tiên sinh, cô ở đây chờ họ nghỉ giữa chừng quay lại thì chuẩn bị trái cây và trà cho họ.”

Đường Điềm vốn không muốn đi trượt tuyết nên liền đồng ý.

Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt ôm ván trượt rời khỏi phòng nghỉ VIP. Người bước ra đầu tiên chính là Phó Hi, anh đã nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình rồi.

Liễu Hiểu Chi đi theo sau Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác, lần này cô ta quyết tâm nắm bắt cơ hội.

Mấy trợ lý nam cũng đi theo, mỗi người cầm máy quay vlog đi sau ông chủ của mình.

Ôn Thiệu Hàn là người đi cuối cùng. Khi tất cả đã ôm ván trượt rời đi, anh mới đứng dậy.

Đường Điềm nhẹ nhàng gọi anh: “Ôn tiên sinh.”

Ôn Thiệu Hàn quay lại nhìn cô, vẫn ôm ván trượt trong tay.

Đường Điềm bước đến gần, có phần áy náy nói: “Vừa rồi thật ngại quá…”

Cô không biết nên giải thích thế nào.

Ôn Thiệu Hàn dường như hiểu ý cô, mỉm cười dịu dàng: “Không sao, chúng tôi đã quen với tính cách của Phó Hi rồi. Cậu ta vẫn thường như vậy, tôi chỉ lo cô bị dọa thôi.”

Đường Điềm vội lắc đầu: “Tôi không sao cả.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Khi quay lưng rời đi, ở góc độ mà Đường Điềm không nhìn thấy, khóe môi Ôn Thiệu Hàn khẽ cong lên một chút.

Đường Điềm nhìn bóng lưng anh rời đi, nghĩ thầm: Ôn Thiệu Hàn thật sự là một người tốt, không thể chê vào đâu được.

Mọi người lần lượt rời khỏi, phòng nghỉ VIP trở nên vắng lặng.

Đường Điềm cầm ly nước nóng mới mua, đứng bên cửa sổ kính sát đất, yên tĩnh ngắm nhìn khung cảnh tuyết trắng bên ngoài.

Nghĩ lại hơn một tháng kể từ khi cô xuyên đến đây, tuy gặp nhiều tình huống nguy hiểm nhưng đều vượt qua suôn sẻ. Chỉ cần cô trụ vững thêm vài tháng nữa, thoát khỏi mạch truyện của tiểu thuyết này thì chắc sẽ không còn gì đáng lo.

Tại khu trượt tuyết, Phó Hi trượt vài vòng đầy phấn khích, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Đường Điềm — nhưng lại không thấy đâu cả.

Chỉ nhìn thấy Liễu Hiểu Chi, anh hỏi lớn với trợ lý bên cạnh: “Đường Điềm đâu rồi?” Sao không thấy cô ấy?

Trợ lý nhìn quanh rồi lắc đầu: “Không biết nữa, không thấy cô ấy đâu.” Ai mà đi để ý một người giúp việc làm gì chứ.

Phó Hi “chậc” một tiếng, bật người trượt xuống dốc tuyết, dừng lại ngay trước mặt Liễu Hiểu Chi.

Hành động dứt khoát khiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn — anh ấy thật sự quá đẹp trai rồi.

Liễu Hiểu Chi cũng không ngoại lệ, tim đập loạn nhịp, cảm thấy Phó Hi trên sân trượt tuyết thật quyến rũ. Ba người còn lại trượt rất điềm đạm, chỉ riêng anh là toát ra khí chất cuồng dã.

Cô ta vừa định mở miệng nhờ anh dạy trượt tuyết để kéo gần quan hệ giữa hai người.

Phó Hi hỏi: “Đường Điềm đâu rồi?”

Sắc mặt Liễu Hiểu Chi không kiềm được mà khó coi vài phần: “Đường Điềm… đang ở phòng nghỉ.”

Phó Hi nhìn về tòa nhà gần đó, lại hỏi: “Cô ấy ở đó một mình?”

Liễu Hiểu Chi gật đầu, dịu dàng nói: “Tôi thấy cô ấy sợ lạnh nên để cô ấy ở lại phòng nghỉ.”

Phó Hi có phần ngạc nhiên liếc nhìn cô ta: “Vậy à?”

Liễu Hiểu Chi nhớ lại chuyện trong thang máy hôm trước bị anh bắt gặp nên gượng gạo cười: “Trước đây… tôi đúng là có giận cô ấy, nhưng mấy hôm nay tôi vẫn đang muốn bù đắp lại.”

Không rõ Phó Hi có tin hay không, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Rồi anh quay người, nhẹ nhàng nhảy qua một dốc tuyết khác. Trợ lý cầm máy quay vội vàng đuổi theo, bị ép phải nâng cao kỹ năng trượt tuyết để theo kịp ông chủ.

Phía sau, Liễu Hiểu Chi siết chặt gậy trượt tuyết trong tay. Cô ta nhớ rõ trước đây Phó Hi luôn châm chọc Đường Điềm, vô cùng ghét cô ấy. Vậy sao bây giờ lại chủ động quan tâm cô ấy?

Đường Điềm rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?

Trong phòng nghỉ VIP, Đường Điềm ngồi gọn gàng trên ghế sofa, từ tốn uống ly nước nóng.

Ở trong nhà thật là thoải mái, bên ngoài lạnh như băng, không phải ra trượt tuyết đúng là vừa ý cô.

Điều khiến cô bất ngờ là — người đầu tiên quay lại lại là Phó Hi.

Đường Điềm nhớ rõ có người từng nói Phó Hi là "thần trượt tuyết", anh rất thích môn thể thao này.

Vậy nên khi cô thấy thân hình cao ráo, điển trai của anh bước vào phòng nghỉ với tấm ván trượt trên tay, cô không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Đường Điềm hỏi: “Phó tiên sinh mệt rồi sao?”

Cô nghĩ: Không đúng nhỉ? Mới ra ngoài chưa bao lâu mà.

Anh bước tới trước mặt cô: “Ừ, vào nghỉ một lát.”

Phó Hi ngồi xuống bên cạnh cô, trợ lý cũng theo vào ngồi gần đó. Phó Hi không thích trợ lý làm "bóng đèn", nhưng nếu mở miệng đuổi đi thì lại quá rõ ràng.

Lúc này, Đường Điềm đứng dậy đi lấy hai ly nước nóng đã mua từ trước, có dán sẵn tên, rồi đưa cho họ.

Cô nhẹ nhàng nói khi đưa cho Phó Hi và trợ lý nam: “Bên ngoài lạnh, hai người uống chút đồ nóng đi.”

Bình Luận (0)
Comment