Đường Điềm cúi người lau sạch lớp bụi dưới tầng dưới của tủ gỗ chạm trổ, lúc đứng dậy hơi gấp quá, đầu óc choáng váng, người lảo đảo lùi về phía sau, chân loạng choạng vài bước.
Một cánh tay ấm áp từ phía sau vòng qua eo cô, đỡ lấy cô, để cô tựa vào lòng anh.
Hương thơm nhàn nhạt từ người đàn ông phía sau thoảng đến, nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng khiến cô dễ dàng cảm nhận được.
Giọng nói trầm thấp, mang từ tính của Ôn Thiệu Hàn vang lên, xen lẫn chút lo lắng: “Em chưa ăn sáng à?”
Đường Điềm đã dần hồi phục lại, lập tức thoát khỏi vòng tay anh.
Anh cũng nhanh chóng buông tay, không chậm trễ dù chỉ một giây.
Cô vội vàng đáp lời: “Tôi ăn rồi, chắc là bị tụt đường huyết nhẹ thôi. Vừa nãy cảm ơn anh.”
Nhưng... anh đứng ở đây từ khi nào vậy? Đường Điềm hơi khó hiểu.
Anh nói: “Anh sẽ bảo quản gia chuẩn bị ít đồ bổ khí huyết cho em.”
Đường Điềm lại vội vàng xua tay: “Quản gia đã bảo bếp làm vài món dinh dưỡng rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh đã quan tâm.”
Trong lòng cô thật sự cảm kích anh, cô cũng không biết nếu vừa rồi ngã ngửa ra sau thì chuyện gì sẽ xảy ra. May mà anh kịp đỡ cô.
Nét cười nhạt trên gương mặt tuấn tú của Ôn Thiệu Hàn dần tan, có vẻ anh khá bận tâm chuyện cô cứ mở miệng là “cảm ơn” anh.
“Không cần khách sáo với anh như vậy.”
Đường Điềm cho rằng anh chỉ lịch sự nên không nghĩ sâu xa: “Anh giúp tôi, cảm ơn là điều nên làm mà.”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh, da trắng, vẻ bình thản tự nhiên, không giống như có dấu hiệu khó chịu nào cả.
Ôn Thiệu Hàn mỉm cười hỏi: “Nhìn anh như thế làm gì?”
Đường Điềm sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Vừa rồi tôi thấy anh hơi nóng, muốn xem anh có chỗ nào không khỏe không thôi.”
Từ lúc cô quay người lại, tay trái của Ôn Thiệu Hàn vẫn để trong túi quần, không hề rút ra.
Anh nói: “Chắc do phơi nắng một lúc.”
Đường Điềm nghĩ lại, đúng là có thể như vậy: “Vậy… tôi làm việc tiếp nhé.”
Ôn Thiệu Hàn mỉm cười với cô, không nán lại, xoay người bước lên tầng hai.
Khi anh đóng cửa phòng lại, vẫn mặc chiếc quần thể thao rộng rãi, bàn tay thon dài từ túi quần rút ra, không còn giấu giếm gì nữa.
Dáng vẻ anh không có chút lúng túng, điềm nhiên ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu thưởng trà.
Cảnh tượng ấy, cũng giống như chính con người anh—bình tĩnh đến kỳ dị, ẩn ẩn một nét bất ổn.
……
Tầng một, hôm nay Đường Điềm không phụ trách phục vụ bữa ăn cho các tiên sinh. Chị Ngô đã tuyển thêm hai người giúp việc, trong mấy ngày cô và Liễu Hiểu Chi xuất ngoại, họ đã được huấn luyện xong.
Hôm nay là ngày đầu hai người mới và Tống Vũ, Lý Thanh Tình cùng đảm nhiệm việc phục vụ bữa ăn.
Đường Điềm xoay xoay cánh tay phải hơi nhức mỏi, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.
“Quản gia, không thể rộng lượng thêm lần nữa sao?”
Góc hành lang bên phải, có vẻ như quản gia bị Liễu Hiểu Chi chặn đường, vì chỗ đó rõ ràng không phải nơi bàn chuyện nghiêm túc.
Quản gia nhìn cô ta khóc lóc nức nở cũng thấy khó xử. Từ sáng đến giờ, Liễu Hiểu Chi đã tìm bà cầu xin hai lần.
“Hiểu Chi, cô làm việc quá cực đoan. Những chuyện nhỏ lặt vặt trước kia, chị Ngô và tôi vẫn nhẫn nhịn không sa thải cô. Nhưng lần này cô đã quá đáng rồi. Đường Điềm có tội tình gì? Cô biết nếu không được Thẩm tiên sinh phát hiện kịp thời, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm thế nào không?”
Quản gia rất thất vọng với cô ta, nhưng vẫn chừa cho cô ta chút thể diện, không vạch trần chuyện cô tự biên tự diễn màn ngã trẹo chân.
Liễu Hiểu Chi chỉ biết khóc, không chịu nói lời nào.
Quản gia cũng chẳng còn gì để nói với cô ta ngoài nỗi thất vọng.
“Chuyện đến nước này, cô nên chấp nhận hiện thực đi.”
Liễu Hiểu Chi vừa khóc vừa chặn quản gia lại: “Cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ thay đổi.”
Quản gia lắc đầu: “Chị Ngô đã nói cho cô nghỉ phép có lương một tháng để tĩnh dưỡng. Lo điều chỉnh lại tâm trạng đi.”
Nói xong, quản gia không quay đầu lại, rời đi luôn.
Đường Điềm nghe tiếng khóc của Liễu Hiểu Chi, trong lòng bỗng thấy bàng hoàng. Họ thực sự đuổi Liễu Hiểu Chi rồi sao?
Rõ ràng cô ấy là nữ chính trong cốt truyện cơ mà, sao lại có chuyện đó được…
Lúc Liễu Hiểu Chi nhìn thấy Đường Điềm, động tác đẩy xe lăn khựng lại, rồi đột nhiên đẩy nhanh hơn, dường như không muốn chạm mặt cô.
Đường Điềm thấy chuyện thật khó hiểu. Cô vào nhà vệ sinh vừa rửa tay vừa nghiêng đầu nhìn vào gương.
Theo lý mà nói, bất kể quá trình ra sao, kết quả đều sẽ không thay đổi. Nhưng tại sao… nữ chính Liễu Hiểu Chi lại thật sự bị đuổi rồi?
Cô nhớ lại câu “nghỉ phép có lương để dưỡng thương” mà quản gia nói, không biết có phải lý do thật sự nằm trong chi tiết này không…
Đường Điềm miên man suy nghĩ nửa ngày, hoàn toàn không hay biết rằng bản thân đang bị cuốn sâu vào cơn lốc rối rắm.
Vì hôm nay không phải đến nhà ăn phục vụ các tiên sinh nên cả ngày cô may mắn tránh được việc chạm mặt Phó Hi và Thẩm Yến Lễ.
Có người vui thì cũng có người phiền muộn.
Tối đến, Phó Hi trở về từ phòng thu, vắt chân ngồi trên sofa.
Cả ngày không thấy Đường Điềm, cô nhóc vô tâm chắc đang vui vẻ lắm.
Anh nhớ cô, muốn xuống dưới tìm nhưng lại sợ cô bị dọa sợ như con mèo xù lông, khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
May mà có một điều khiến anh thấy an ủi: Đường Điềm không chỉ không gặp anh, mà cũng không gặp Thẩm Yến Lễ.
Đến 9 giờ rưỡi tối, cửa phòng Thẩm Yến Lễ bị gõ nhẹ.
Anh đáp “Vào đi”, rồi Lý Thanh Tình bưng ly sữa bước vào.
“Thẩm tiên sinh, chị Đường Điềm bảo em mang sữa lên cho anh.”
Thẩm Yến Lễ chẳng thèm ngước mắt, chỉ “ừ” một tiếng qua loa.
Lý Thanh Tình cũng không dám nán lại, đặt sữa xong liền rời đi, đóng cửa.
Thẩm Yến Lễ nhìn ly sữa vẫn còn bốc hơi nóng trước mặt, ánh mắt dần trầm xuống, khẽ khép hàng mi lại.
Cô… rất đáng bị phạt.