Đường Điềm cũng không thể hỏi các người giúp việc khác có muốn đổi chỗ hay không, làm vậy chỉ khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn.
Cô đành phải đứng sau chỗ ngồi của Thẩm Yến Lễ, chờ anh đến dùng bữa.
Người đầu tiên bước vào phòng ăn là Phó Hi, thấy Đường Điềm đứng sau chỗ của Thẩm Yến Lễ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, rõ ràng có vẻ không vui.
Anh bước tới, thẳng người ngồi xuống đúng vị trí của Thẩm Yến Lễ.
Đường Điềm: “?” Đổi chỗ rồi?
Phó Hi dường như đã đoán được biểu cảm lúc này của Đường Điềm phía sau, khóe môi anh cong lên đầy ý vị.
Thấy anh ngồi vững vàng không nhúc nhích, Đường Điềm nghĩ: Họ là chủ nhân, muốn ngồi đâu thì ngồi, mình không có quyền ý kiến.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, phục vụ Phó Hi còn đỡ áp lực hơn phục vụ Thẩm Yến Lễ.
Chỗ phía sau chỗ ngồi ban đầu của Phó Hi, Lưu Huệ Hoa nhìn thấy anh ngồi vào chỗ của Thẩm tiên sinh thì lại liếc sang Đường Điềm với vẻ mặt khó hiểu.
Lưu Huệ Hoa thấy chướng mắt. Cô thích thầm Phó Hi, không muốn thấy anh lại gần bất kỳ người phụ nữ nào, dù biết bản thân không xứng với anh… nhưng ai biết được?
Chẳng bao lâu sau, Ôn Thiệu Hàn xuất hiện trong phòng ăn, anh vừa từ phòng thu âm trên lầu hai xuống để ăn tối.
Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Đường Điềm đang thầm đoán không biết họ có ra ngoài chưa về không.
Quả nhiên, Ôn Thiệu Hàn vừa uống một ngụm canh thanh phế vừa nói với Lưu Huệ Hoa và cô giúp việc mới:
“Bùi Giác và A Lễ không về ăn tối, không cần đợi nữa.”
“Vâng, Ôn tiên sinh, Phó tiên sinh dùng bữa ngon miệng.”
Trước khi rời đi, Lưu Huệ Hoa liếc Đường Điềm một cái với vẻ mặt không mấy thân thiện, ngược lại, cô giúp việc mới thì lại vui ra mặt như được tan ca sớm.
Đường Điềm vừa nghe thấy Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ không về ăn tối thì thầm thở dài. Giá như họ cũng giống như trước khi cô xuyên không tới đây – cả mười ngày nửa tháng mới về biệt thự một lần – thì tốt biết bao.
Tiếc là cô chẳng có may mắn đó.
Tính sơ sơ thì thời điểm cô kết thúc công việc cũng là lúc họ tập trung sáng tác xong.
Đường Điềm: “…” Trước đây không tính, giờ mới phát hiện, đúng là số cô xui tận mạng.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu nữ chính thật sự bị sa thải, vậy chứng tỏ kết cục… có thể thay đổi. Thế thì cô – một nữ phụ độc ác – liệu có thể thay đổi số phận không?
Vừa phục vụ Phó Hi dùng bữa, Đường Điềm vừa nóng lòng nghĩ muốn rời khỏi biệt thự, thoát khỏi số phận bị định sẵn của nữ phụ độc ác, tìm lấy một cuộc sống mới trong kiếp này.
Không biết vì sao, hôm nay Phó Hi ăn rất chậm. Ôn Thiệu Hàn ăn xong trước, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Trước khi đi, anh còn liếc một cái đầy ẩn ý về phía Phó Hi đang cố ý kéo dài thời gian, rồi rời đi không nói gì.
Đường Điềm biết rõ tại sao hôm nay Phó Hi lại ăn chậm như vậy, cô chỉ có thể bất lực.
Trong phòng ăn chỉ còn lại cô và Phó Hi. Cô không nhịn được mà lên tiếng:
“Phó tiên sinh, hôm nay anh ăn nhanh hơn mọi ngày nhiều đấy.”
Giọng cô mềm mại, lời thì lại đầy ẩn ý. Phó Hi bật cười, rồi chậm rãi dùng khăn lau khóe môi.
Anh nhướng mày, giọng nói chẳng hiền lành gì:
“Hôm qua cả ngày không thấy em, có vẻ em chẳng nhớ gì đến anh nhỉ.”
Đường Điềm sợ anh lại nổi hứng, càng sợ anh thêm hứng thú với mình nên vội vã điều chỉnh thái độ:
“Không phải là… không nhớ, mà là không dám nhớ.”
Phó Hi quay đầu lại, ánh mắt khó đoán nhìn thẳng vào cô.
Anh tiếp lời: “Không dám nhớ?”
Đường Điềm vội nói: “Tôi với anh chênh lệch quá lớn, tôi… không có tư cách nghĩ đến anh.”
Cũng chẳng biết khi nào thì hứng thú của anh với cô mới hết đi.
Vừa nói xong, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh nhìn như cười như không của Phó Hi. Như thể anh có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
Đường Điềm vội né mắt đi. Tính cách của người đàn ông này khó lường, cũng khó đối phó.
Giọng anh mang theo ý cười, nhưng càng nghe càng thấy rợn người.
“Đường Điềm, cất mấy cái tâm tư nhỏ của em đi. Cứ tiếp tục tránh né anh thì em biết hậu quả rồi đấy.”
Từng chữ một chậm rãi vang lên, mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Đường Điềm nghe mà tim run lên bần bật. Nhất là khi đối mặt với đôi mắt đào hoa nheo lại của anh, cảm giác nguy hiểm như bao phủ lấy cô.
“Tôi…”
Cô hoảng loạn đến mức không biết nói gì, nào ngờ khoảnh khắc tiếp theo, Phó Hi lại cười tươi rạng rỡ, như thể vừa rồi chưa từng tồn tại sát khí gì cả.
“Đi thôi, đưa em tới một chỗ.”
Phó Hi cầm khăn ấm lau tay sạch sẽ, đứng dậy muốn nắm lấy tay Đường Điềm. Cô hoảng hồn lùi ngay mấy bước. Không thể nắm tay! Nhỡ bị người ta thấy thì sao?
Thấy anh vẫn không có ý định buông tha, Đường Điềm vội nói: “Không được nắm tay.”
Phó Hi chẳng lạ gì chuyện cô đang sợ. Anh khó chịu khẽ “chậc” một tiếng. Người khác là minh tinh thì ngại công khai, còn anh thì ngược lại – thích một người mà lại bị đối phương tránh như tránh tà.
“Được thôi. Đi theo anh.”
Anh nhét tay vào túi quần, dẫn cô đi xuống bãi đỗ xe ngầm với vẻ mặt bất lực.
Đường Điềm đi phía sau anh, giữ khoảng cách ba bước.
Anh có khó chịu cỡ nào, cô cũng không nhượng bộ. Đây không phải biệt thự nghỉ dưỡng ở nước ngoài mà là trong nước – người giúp việc nhiều, dễ bị bắt gặp.
Phó Hi đưa cô tới một góc khuất trong bãi đỗ xe, có lẽ vì biết cô nhát gan, sợ bị người khác thấy nên cố tình chọn nơi không ai qua lại.
Tiếng vang trong bãi đỗ xe rất rõ, Đường Điềm vừa nghe tiếng bước chân vang vọng, vừa thấy ở góc tường có một chiếc xe đang được phủ bạt.
Cô lập tức có cảm giác không lành. Quả nhiên, Phó Hi đưa tay giật phăng tấm phủ xe xuống, một chiếc siêu xe thể thao màu hồng phiên bản giới hạn hiện ra trước mắt cô.
Anh nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, tâm trạng kiêu ngạo của anh lập tức lên tới đỉnh điểm.
“Siêu xe giới hạn, trên toàn cầu chỉ có ba chiếc. Thế nào? Lóa mắt không?”
Đường Điềm gật đầu ngơ ngác. Chữ “lóa” là nhẹ, suýt nữa chói mù cả mắt cô.
Phó Hi lấy chìa khóa xe đưa cho cô: “Tặng e…”
“Ưm…”
Anh còn chưa nói hết câu, từ “em” còn chưa kịp thoát khỏi miệng thì đã bị Đường Điềm nhào tới bịt chặt miệng, sống chết không cho anh nói ra.
Cô sợ đến phát hoảng. Ai mà ngờ Phó Hi lại tặng cô xe thể thao! Còn là bản giới hạn nữa chứ!
Thấy anh trừng mắt nhìn mình với vẻ khó tin, cô nói:
“Anh… anh thu lại lời vừa rồi đi!”
Phó Hi không dám mạnh tay, sợ làm cô đau, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
Anh bật cười, thật không ngờ có chuyện khiến người ta buồn cười đến thế.
“Đường Điềm, xe này em nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.”
Cô kiên quyết không chịu: “Tôi không nhận.” Rồi quay người định bỏ đi.
Phó Hi lập tức đuổi theo, định nắm lấy tay cô. Cô lại tránh trái né phải, sống chết không cho chạm vào.
Anh tức quá cười luôn: “Em còn khó bắt hơn cả heo ngày Tết!”
Đường Điềm: “…” Trừng mắt lườm anh. Anh mới là heo ấy!
“Sao anh tặng xe cho em mà em còn giận à?”
Phó Hi vừa tóm được tay cô, cô liền há miệng làm bộ muốn cắn. Anh chẳng những không né còn đưa tay lại gần môi cô hơn.
“Em cắn đi.”
Đường Điềm không dám cắn, chỉ còn cách thở dài.
“Tôi không giận, chỉ là tôi không thể nhận xe của anh. Dù anh có đe dọa thế nào, tôi cũng không thể nhận.”
Phó Hi nhìn dáng vẻ bất lực của cô, vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười, kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Trên đời sao lại có người con gái ngốc như em vậy chứ?”