Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 74

"Vào đi."

Đẩy cửa phòng ra, trái tim của Đường Điềm đập loạn nhịp. Ban đầu cô còn đi rất chậm, mãi đến khi Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô tiến lại gần mà không có ý định dời đi.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, vội vàng đặt ly cà phê đá kiểu Mỹ bên cạnh anh.

"Thẩm tiên sinh, cà phê mà anh yêu cầu đây ạ."

Cô vừa nói vừa cầm khay quay người muốn rời đi, nhưng mới đi được hai bước, eo đã bị cánh tay của Thẩm Yến Lễ kéo lại, cả người bị anh ôm vào lòng.

Lòng bàn tay anh nóng rực, cách lớp vải mỏng xoa nhẹ eo cô, vừa mờ ám vừa tê dại. Hàng mi của Đường Điềm khẽ run rẩy, thực sự… cô không thể chịu nổi khi anh đến gần như thế.

Thẩm Yến Lễ kề sát bên tai cô, giọng khàn khàn: "Cuối cùng cũng chịu vào rồi à?"

Cô cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo, không muốn để tâm đến hơi thở nóng rực của anh sau tai, nhưng cảm giác mềm nhũn lại lan ra khắp người không cách nào kiểm soát.

"Thẩm tiên sinh..."

Không đợi cô phản ứng, anh đã siết chặt tay ôm lấy cô bước vào phòng ngủ. Khi cô kịp phản ứng lại, thì cánh cửa đã bị anh đóng chặt.

Bị đặt xuống, cô lập tức bị anh đè sát vào sau cánh cửa, vòng eo mềm mại liên tục bị xoa nhẹ.

Bàn tay trái của Thẩm Yến Lễ vuốt nhẹ má cô, giọng trầm vang lên bên tai:

"Hôm đó anh say, người bị anh đè dưới thân là em?"

Nghe anh mô tả, Đường Điềm lập tức nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày đầu tiên sau khi cô xuyên đến thế giới này.

Cô gật đầu, ngước mắt nhìn anh, có phần kinh ngạc: "Anh còn nhớ à?" Không phải anh đã say sao?

Thẩm Yến Lễ cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ lên má cô: "Chỉ còn chút ấn tượng thôi. Sao em không nói với anh chuyện đó?"

Cô không thấy cần thiết: "Chuyện đó chỉ là một tai nạn, chẳng có gì đáng nói cả."

Thẩm Yến Lễ nhìn xuống, hơi thở nặng nề, hôn lên môi cô nhưng không quá sâu, vừa hôn vừa thì thầm:

"Xin lỗi."

Chỉ là tiếng “xin lỗi” kia lại khàn đục và gợi cảm, không rõ có bao nhiêu thành ý, nhưng d*c v*ng thì hoàn toàn không che giấu nổi.

Cô vừa định hỏi vì sao phải xin lỗi thì đồng tử đã mở to: bàn tay lúc trước còn bị cô ngăn lại, giờ đã chui vào bên trong lớp vải sau lưng, lòng bàn tay nóng rực đang m*n tr*n da thịt cô.

Môi hé mở lập tức bị anh hôn lấy. Anh thở gấp, ép sát cô vào lòng, đầu lưỡi bắt đầu trêu đùa lưỡi cô trong nụ hôn nóng bỏng.

Cô bật ra tiếng "ưm", không cách nào ngăn được phần lồi lên dưới lớp vải, toàn thân mềm nhũn trong nụ hôn kéo dài không dứt.

Âm thanh của nụ hôn quyện lẫn tiếng rên nhẹ của cô, ánh mắt mơ màng bị hút trọn vào sự dẫn dắt của anh. Khi môi lưỡi vừa rời ra, cô vẫn mệt mỏi khẽ hé miệng, đầu lưỡi đỏ mọng lộ ra, khiến ánh mắt Thẩm Yến Lễ càng thêm tối sầm.

Cô dựa vào cánh cửa, hai tay níu lấy vai rộng của anh, đôi mắt ướt long lanh mơ hồ lại xinh đẹp.

Thẩm Yến Lễ lại cúi xuống nuốt lấy môi cô, trong căn phòng ngủ đã kéo rèm, chỉ còn lại tiếng hôn nồng cháy.

Cô bị đầu lưỡi anh trêu chọc đến mức rên nhẹ ra tiếng, bàn tay không biết đang vuốt nhẹ gáy anh hay đang muốn đẩy anh ra, làn da ửng đỏ hơn cả cánh hoa đào.

Không biết đã hôn bao lâu, cuối cùng anh mới chịu buông ra.

Thấy làn da ửng đỏ xinh đẹp ấy, anh lại cúi đầu hôn thêm vài cái nữa.

Một lát sau, anh nhìn cô, ánh mắt chạm vào đôi mắt long lanh ướt át kia, lòng bàn tay nóng rực từ sau eo vòng ra trước.

Cô lập tức trừng mắt nhìn anh. Thẩm Yến Lễ bật cười khẽ, lại cúi đầu hôn cô lần nữa, đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy cô, triệt để nuốt trọn những tiếng rên dịu dàng.

Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, bàn tay trái yếu ớt đặt lên mu bàn tay anh đang ở dưới xương quai xanh, tay phải rũ xuống giữ lấy cổ tay anh, muốn cản lại nhưng không có sức.

Chỉ vài giây sau, cô đã bật ra tiếng r*n r* nhỏ, toàn thân mềm nhũn.

Anh vẫn không chịu buông cô ra, giữa môi lưỡi hai người còn vương sợi tơ trong suốt, hơi thở mờ ám vẫn chưa hạ nhiệt.

Anh khẽ rũ mắt xuống, giọng khàn khàn: "Được không?"

Cô vốn không thể suy nghĩ gì, phải mất mấy giây mới hiểu ra ý anh.

Cô vội lắc đầu: "Ba tháng… sau…"

Thẩm Yến Lễ thở nặng, hôn lên tai cô, ôm cô sát hơn.

Cô còn chưa kịp lên tiếng phản đối, môi lại bị anh chiếm lấy lần nữa, chỉ còn lại tiếng hôn.

Cô nghe anh nói bằng giọng thở gấp: "… vào một chút thôi…"

Thời gian trôi qua nửa tiếng, Đường Điềm đã ngẩn người không biết bao lần, trong khi anh thì dường như vẫn chưa thấy đủ.

Anh bế cô lên giường lớn, mặt cô áp vào chiếc nệm mềm mại.

Đầu ngón tay hơi thô ráp của Thẩm Yến Lễ lướt qua eo cô, cảnh tượng trước mắt khiến anh kích động đến gần như mất kiểm soát.

Nhưng anh vẫn đang kiềm chế.

Khi cô lơ đãng, Thẩm Yến Lễ hít một hơi thật sâu, suýt nữa đã đánh mất kiểm soát hoàn toàn.

Cô đã nói ba tháng sau, vậy thì anh sẽ đợi đến lúc đó để thật sự có được cô.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy anh nói: "Em như được làm từ nước vậy."

Tiếng rút khăn giấy vang lên, cô mệt mỏi thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cảm giác mềm mại của chiếc giường cùng mùi hương trầm dịu nhẹ khiến cô bối rối.

Ký ức trước khi ngủ ùa về, cô vén chăn nhìn thử, quần áo vẫn chỉnh tề, eo vẫn đang bị Thẩm Yến Lễ ôm chặt.

Anh hỏi: "Tỉnh rồi?"

Cô vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng bị anh giữ lại.

"Em… em phải đi làm rồi."

Anh bình thản: "Đừng làm nữa, chuyển đến căn hộ cao cấp gần tập đoàn Thẩm thị, rồi đến đó làm việc đi."

Cô do dự, nếu như vậy có thể thay đổi kết cục nguyên tác… thì tại sao không?

"Em là bạn gái của anh rồi, mặc dù hôm nay vẫn chưa… vào quá sâu."

Cô đỏ bừng mặt, đánh nhẹ lên tay anh: "Đừng… đừng nói nữa."

Anh kề môi sau gáy cô: "Không nhớ nổi bao nhiêu lần… suýt nữa thì..."

Cô không dám nghe tiếp, lập tức lấy tay bịt miệng anh.

"Anh đừng nói kiểu đó nữa."

Anh cười khẽ, cầm tay cô xuống, hôn lên rồi nói:

"Em nói ba tháng thì ba tháng."

Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, xấu hổ đến tột độ. Vừa nãy anh cũng như thế… với lời hứa ba tháng kia, chỉ còn khác biệt giữa "nông" và "sâu" thôi.

Cô lại nghĩ đến Phó Hi, cuối cùng cũng nhận ra trước có sói sau có hổ, e rằng không đợi đến ba tháng sau, cô đã bị "ăn sạch không chừa gì" rồi.

Vì vậy, cô đang suy nghĩ có nên lợi dụng Thẩm Yến Lễ để thoát khỏi kết cục trong nguyên tác và cả tình cảnh hiện tại hay không.

"Chuyện… vừa rồi anh nói, cho em suy nghĩ hai ngày."

Thẩm Yến Lễ rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời đó, anh sẽ không để cô ở giữa bầy sói như hiện tại đâu.

Anh khẽ nói: "Ngoan."

Đường Điềm thì đang nghĩ rằng, nếu sau này thoát được khỏi mạch truyện nguyên tác, cô sẽ không đến tập đoàn Thẩm thị làm việc, cũng không chuyển đến căn hộ cao cấp kia, mà sẽ rời xa anh hoàn toàn.

 

Chương 75: Tấn công

Đường Điềm sợ anh lại tiếp tục... Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lần này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuống giường một cách dễ dàng.

Cô cũng ngại không dám nhìn anh, chỉ nói nhỏ: “Em… đi trước đây.”

Cô nghe thấy anh khẽ “ừ” một tiếng. Đường Điềm lại dừng bước, quay người: 

“Chuyện đó… em tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nên… anh có thể giữ khoảng cách trước mặt người khác được không?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cụp mắt xuống, giọng anh trầm hẳn: “Vì sao?”

Đường Điềm vội vàng giải thích: “Em vẫn còn làm việc ở đây, như vậy thì không hay cho lắm…”

Thẩm Yến Lễ hiểu ngay ý cô: “Vậy thì sớm chút đưa ra quyết định.”

Đường Điềm gật đầu lia lịa, bước ra khỏi phòng anh với đôi chân mỏi nhừ. Lúc này mới chỉ hơn 3 giờ chiều, cũng không tính là muộn.

Khi xuống tầng một, cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì không có công việc cụ thể gì, nên không ai phát hiện cô vừa đi đâu.

Cô quay về phòng mình trước, thay bộ đồng phục đang mặc trên người. Không chỉ vì nó nhăn nhúm, mà còn vì người cô đang dính dấp khó chịu.

Đặc biệt là... Đường Điềm đỏ mặt, đưa tay vỗ nhẹ lên trán, không cho phép mình nhớ lại những hình ảnh đó.

Cô đi tắm nhanh, sau đó thay một bộ đồng phục khác rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Tay thì bận làm, đầu óc cô lại cứ luẩn quẩn suy nghĩ. Trước đây cô định sau ba tháng sẽ lặng lẽ bỏ trốn, nhưng giờ có vẻ như phải rút ngắn thời gian.

Cả Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đều tấn công quá mãnh liệt, cô không chịu nổi nữa. Chỉ là… nếu rời đi sớm, liệu có tính là đã thoát khỏi cốt truyện gốc không?

“Chị Đường Điềm, lúc nãy chị đi đâu vậy?”

Từ lúc nghỉ trưa xong, Tống Vũ đi tìm cô, tìm khắp biệt thự mà không thấy.

Đường Điềm giả vờ bình thản: “Chị ngủ quên, quên không báo với quản gia.”

Tống Vũ không nghi ngờ lời cô, chỉ cảm thán: “Chị Hiểu Chi đã rời đi rồi.”

Người từng khiến cô ấy bực bội như Lưu Huệ Hoa giờ cũng trở nên dễ chịu hơn, cảm giác như bầu trời âm u cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.

Đường Điềm đang cắt trái cây, chỉ “ừ” một tiếng. Việc Liễu Hiểu Chi rời đi không một lời khiến cô cũng khá bất ngờ, nhưng vì bị cuốn vào chuyện khác nên cô chưa có thời gian để nghĩ kỹ.

Nữ chính trong truyện đã rời khỏi phạm vi của nam chính, cô thầm nghĩ: Có lẽ cốt truyện sẽ nối tiếp ở ngoài biệt thự, họ sẽ có cơ hội gặp lại.

Đường Điềm không dám thật lòng với Thẩm Yến Lễ. Cô có thể động lòng h*m m**n, nhưng tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Vì cô sợ bị tổn thương, cũng sợ… cốt truyện sẽ tự điều chỉnh lại.

Đến lúc đó, chẳng phải là tự ôm lấy đau khổ sao?

Kiếp trước cô vì sao chưa từng yêu ai? Một nguyên do là cô chỉ muốn kiếm tiền, không có thời gian yêu đương. Mà yêu đương thì phải tốn thời gian và công sức.

Cô toàn tâm toàn ý tích lũy tiền bạc, không ai kéo cô ra khỏi quỹ đạo đó được.

Tống Vũ chỉ thấy tiếc nuối khi Liễu Hiểu Chi rời đi, nhưng cô ấy lại càng lo lắng rằng chị Đường Điềm sẽ nghỉ việc sớm hơn, thật không muốn chút nào.

Đường Điềm đang bày đĩa trái cây thì bắt gặp ánh mắt đầy lưu luyến của Tống Vũ, khiến cô ngơ ngác.

“Sao vậy?”

Tống Vũ lắp bắp nói: “Nếu chị định rời khỏi đây, nhất định phải báo trước cho em biết đấy.” Cô còn muốn chuẩn bị quà chia tay.

Đường Điềm bật cười: “Nếu đến lúc đó, chị nhất định sẽ nói trước với em.”

Tống Vũ ôm chặt lấy tay cô, làm nũng như một đứa trẻ.

Lúc này, giọng đàn ông trầm khàn bất chợt vang lên ở khu quầy bar khiến cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Phó Hi đang nhìn Tống Vũ đang thân thiết ôm tay Đường Điềm, ánh mắt anh toát ra vẻ không vui rõ rệt.

“Đường Điềm, mang một đĩa trái cây vào phòng thu âm.”

Đường Điềm không để ý đến ánh nhìn sắc lạnh đó, lập tức đáp lời: “Vâng, Phó tiên sinh.”

Phó Hi liếc sang Tống Vũ vẫn còn đang ôm tay Đường Điềm, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ấy, sau đó mới đút tay vào túi quần rời khỏi đó.

Tống Vũ tuy đơn thuần nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt ấy, nhất là loại cảnh cáo rõ ràng như vậy.

Cô ấy nhìn ra phía cửa đã trống không, bối rối hỏi: “Chị Đường Điềm, chị có cảm thấy ánh mắt Phó tiên sinh nhìn em… đáng sợ không?”

Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa: “Lúc nãy chị không để ý.”

Tống Vũ buông tay cô ra, xoa xoa cánh tay: “Ánh mắt anh ấy quét qua khiến em lạnh sống lưng…”

Bình Luận (0)
Comment