Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 77

Thẩm Yến Lễ ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, vừa ngẩng lên thấy cô bước vào thì đặt cuốn sách trong tay xuống.

Anh trầm giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Đường Điềm bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho choáng váng, cô đặt ly sữa lên bàn trà, không dám nhìn vào mắt anh.

“Anh sẽ xử lý chuyện em xin nghỉ việc như thế nào?”

Cô thấy bất an, càng không muốn để lộ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cách xa thế này mà cũng nói chuyện được à?”

Đường Điềm bước lên hai bước: “Vậy… như này đủ gần chưa?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cười: “Anh là bạn trai em, mà em tránh anh như vậy à?”

Đường Điềm vẫn không dám tiến thêm bước nào chỉ đứng đó có chút gò bó, vì cô sợ anh lại ôm cô vào lòng rồi hôn.

Nụ cười của Thẩm Yến Lễ không chạm đến đáy mắt: “Em không xem anh là bạn trai à?”

Ánh mắt anh khiến cô sợ hãi. Cô muốn thoát khỏi cốt truyện, muốn rời xa cả anh lẫn Phó Hi.

“Không phải vậy… em có xem anh là bạn trai, chỉ là tạm thời chưa quen có người yêu.”

Thẩm Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Để tránh bị anh nhìn ra sơ hở, cô đành bước tới, ngồi xuống cạnh anh.

Thẩm Yến Lễ lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, từng cử chỉ đều toát lên sự ngọt ngào của một người đang yêu.

Anh trầm giọng trấn an: “Chuyện em nghỉ việc, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Đường Điềm lại lo lắng về những chi tiết nhỏ hơn: “Ý em là…”

Anh tiếp lời: “Em không muốn người khác biết chuyện giữa anh và em.”

Cô sợ anh sẽ vì câu này mà giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh không hiểu vì sao em lại để tâm chuyện đó đến vậy, nhưng anh sẽ theo ý em.”

Thẩm Yến Lễ hôn lên má cô, vòng tay siết chặt, bế cô ngồi lên đùi mình. Tay phải nâng cằm cô, bắt cô đối diện anh ở khoảng cách gần.

Ghế sofa trong phòng khách vang lên tiếng hôn quấn quýt. Đường Điềm dựa vào ngực anh, đôi môi bị anh m*t hôn đến tê dại.

Hơi thở của Thẩm Yến Lễ nặng nề, mang theo sự khao khát lẫn gợi cảm. Tiếng hôn liên tục vang lên, đủ thấy nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức nào.

Đường Điềm yếu ớt đáp lại, đôi tay mảnh mai cố gắng ngăn cản sự dịch chuyển dưới lớp vải nơi xương quai xanh.

Nhưng cô đã bị hôn đến mềm nhũn, hoàn toàn không kiểm soát nổi cơ thể.

Thẩm Yến Lễ vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn đầy ám muội: “Ở cùng anh mà ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”

Vừa nói, anh vừa dùng nụ hôn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, không cho cô cơ hội trả lời.

Ý thức của Đường Điềm bị cuốn vào hỗn loạn, chỉ còn biết phát ra tiếng “ưm ưm”, thân thể mềm nhũn trong vòng tay anh.

Khi bị xoay người lại, đối mặt trực diện với anh, cô mới lấy lại chút ý thức.

“Không… không thể như lần trước được, anh sẽ… không kiềm chế được.”

Giọng cô mềm nhũn, ướt át, vang lên trong tai Thẩm Yến Lễ như một liều k*ch th*ch.

Anh đáp khẽ một tiếng, mắt nhìn chăm chăm vào cô, yết hầu trượt lên trượt xuống:
“Anh chỉ hôn một lát thôi.” Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

Đường Điềm ngửa cổ, cắn môi, vô thức đưa tay vuốt mái tóc đen dày của anh.

Tiếng hôn lại vang lên, xen lẫn tiếng rên khe khẽ bật ra không kiểm soát.

Mãi đến khi cô nhận ra điều gì đó bất thường, mới vùng người muốn thoát ra.

Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bật thốt một tiếng nho nhỏ, đồng thời nghe thấy tiếng hít sâu của Thẩm Yến Lễ.

Anh ngẩng đầu từ xương quai xanh của cô, mắt đỏ hoe: “Là do em tự chuốc lấy.”

Đường Điềm biết mình vừa suýt gây họa. Có lẽ do cơ bắp của anh lúc đó quá nhạy cảm, cô bất ngờ vùng ra được.

Cô lập tức rời khỏi lòng anh, lùi xa một đoạn, vội vàng chỉnh lại quần áo.

“Em… lần sau đi… em xuống dưới trước.”

Thẩm Yến Lễ mắt vẫn đỏ, nhìn cô, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm: “Ngoan nào, lại đây, đây là em… chủ động…”

Đường Điềm không dám nghe tiếp, vội ngắt lời: “Lần sau… nhất định mà.”

Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt cô bất giác nhìn xuống, rồi lập tức đỏ mặt, quay đi nơi khác.

Cô chạy ra khỏi phòng anh, đóng cửa lại.

Đường Điềm cảm giác cả người vẫn như đang bốc cháy vì d*c v*ng. Cô trở về phòng, tắm rửa rồi nằm trên giường, mãi không ngủ được. Phải đến khi ngọn lửa trong người dần tan đi, cô mới dần thiếp đi.

Chỉ là trong giấc mơ, mọi thứ vẫn không yên ổn.

Bình Luận (0)
Comment