Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 8

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, khi những người còn lại trong phòng ăn kịp phản ứng thì Ôn Thiệu Hàn đã sải bước rời khỏi nhà ăn.

Phó Hi quét mắt nhìn Đường Điềm từ trên xuống dưới, biết cô không cố ý, dù sao thì anh đứng dậy quá bất ngờ, đúng lúc Thiệu Hàn đi sát qua nên va phải cũng không phải điều gì lạ.

Anh thấy cô vô thức dùng tay trái xoa vai phải, bờ vai cô rất gầy, xương quai xanh lộ ra trắng trẻo và tinh tế.

“Không sao chứ?”

Hiếm khi Phó Hi mở miệng quan tâm, có lẽ là vì anh cũng gián tiếp khiến cô bị va trúng, nên bỗng dưng có chút đồng cảm.

Nhưng vừa hỏi xong anh đã hối hận, người trước mặt lại là kiểu phụ nữ biết tận dụng thời cơ trèo lên cao, lỡ đâu lại tưởng anh có ý với cô...

Đường Điềm chỉ nghĩ anh tiện miệng hỏi, buông tay khỏi vai phải: “Không sao, không đau.”

Phó Hi thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, lại nhìn cô đầy nghi hoặc.

Đường Điềm đẩy ghế lại vào dưới bàn ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Hi đang nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhìn một… sinh vật quý hiếm.

Đường Điềm: “?”

Phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao?

“Phó tiên sinh, có chuyện gì không?” Gương mặt cô nhẵn nhụi không có gì lạ, thế anh ta nhìn cô chằm chằm làm gì?

Phó Hi sực tỉnh, dáng người cao ráo thẳng tắp, lộ ra khí chất lười nhác nhưng luôn mang theo vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.

“Không có gì.” Dứt lời anh liền rời đi.

Đường Điềm nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng không để tâm lắm.

Trong bốn người đàn ông này, hình như chỉ có Ôn Thiệu Hàn là trông có vẻ tính cách ổn định nhất. Thẩm Yến Lễ thì nhìn có vẻ nho nhã, thực chất lại đầy ngạo khí của người bề trên.

Còn Bùi Giác và Phó Hi, một người lạnh mặt lạnh tim, người kia thì tính khí thất thường — đều là kiểu được mọi người vây quanh tâng bốc.

Xem ra, dù trong công việc cô cũng phải giữ khoảng cách an toàn với đám đàn ông này mới được.

Cảnh cô vô tình va phải Ôn Thiệu Hàn ban nãy, bị Liễu Hiểu Chi, Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa nhìn thấy. Với “hiểu biết” của họ về Đường Điềm, cộng thêm những chuyện cô từng làm trước kia, họ đều cho rằng cô cố tình đụng vào Ôn Thiệu Hàn.

Ánh mắt họ nhìn cô lập tức trở nên khác lạ, cho rằng cô đúng là chưa từ bỏ, chỉ cần có cơ hội là liền tìm cách quyến rũ các “ông chủ”.

Đường Điềm ngẩng mắt liếc qua ba người đang tỏ vẻ lạ thường, biết trong đầu họ lại đang tự tưởng tượng ra đủ chuyện, cô chẳng buồn bận tâm, dọn dẹp phần bàn của Phó Hi rồi chuẩn bị tan ca.

Cô vừa chấm công tan ca, đang vươn vai duỗi người thì Liễu Hiểu Chi vội vã bước đến.

Đường Điềm tưởng cô ta cũng đến chấm công liền đứng sang bên nhường đường.

“Đường Điềm, chị Ngô bảo cô mang một ly sữa lên cho Bùi tiên sinh.” Liễu Hiểu Chi đã kể chuyện cô va phải Ôn Thiệu Hàn cho chị Ngô nghe.

Chị Ngô là người khôn khéo, lời người khác nói chị ấy chỉ tin một nửa, lần này bảo Đường Điềm mang sữa cho Bùi Giác, chính là để thử cô.

Đường Điềm không tin ngay, mà lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy trong nhóm công việc đúng là có tin nhắn của chị Ngô nhắc cô mang sữa lên cho Bùi tiên sinh.

“Được, tôi đi đây.” Cô không có phản ứng gì thừa thãi, bước về phía quầy bar.

Từ tận đáy lòng, Liễu Hiểu Chi không tin lần này Đường Điềm có thể vượt qua thử thách của chị Ngô, cô ta rất tự tin, ngày Đường Điềm bị đuổi đi… chắc sắp tới rồi.

Đường Điềm mang ly sữa bước vào thang máy, lên tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng Bùi Giác.

“Vào đi.”

Giọng nói vọng ra từ trong phòng không mang chút cảm xúc nào, lạnh như băng.

Đường Điềm đẩy cửa, không bước hẳn vào phòng mà đứng ngay ngưỡng cửa nói: “Bùi tiên sinh, chị Ngô bảo tôi mang cho anh một ly sữa.”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “chị Ngô”, ý là: không phải cô xung phong đòi mang sữa, cô cũng chẳng muốn đâu.

Bùi Giác nghe thấy giọng cô, ánh mắt rời khỏi bản kế hoạch dự án mới của công ty, nhìn ra cửa, thấy là cô thì lông mày lạnh lùng nhíu chặt. Anh không nổi giận, chỉ tỏ ra không vui.

Đường Điềm chỉ muốn nhanh chóng đặt ly sữa xuống rồi đi ngay.

Cô không liếc nhìn xung quanh rồi bước vào, không chọn đặt lên bàn làm việc của anh mà đặt ly sữa ấm lên bàn trà,.

Vừa quay người đi được hai bước, giọng nói lạnh băng của Bùi Giác vang lên sau lưng cô.

Đường Điềm quay lại, nhìn anh khó hiểu.

Dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy lấp lánh của cô dường như có thể móc lấy trái tim người khác.

Bùi Giác im lặng vài giây: “Mang sữa lại đây cho tôi.”

Giọng điệu lạnh nhạt, Đường Điềm nhanh chóng hiểu ra, đi đến bàn trà, bưng ly sữa ấm tới đặt bên bàn làm việc của anh.

Cô cũng không hỏi kiểu “còn gì cần tôi giúp không” gì cả, chỉ lễ phép nói: “Bùi tiên sinh nghỉ ngơi sớm.”

Nói xong lập tức rời khỏi phòng, không nấn ná dù chỉ một giây, bước chân nhẹ nhàng như thể sau lưng cô có thú dữ đang rượt.

Bùi Giác liếc nhìn một cái, gương mặt sắc sảo như tạc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chỉ lướt nhìn cô một giây rồi tiếp tục xem tài liệu.

Ngoài cửa phòng anh, Đường Điềm xách khay xuống lầu, chắc là không có “biến” gì xảy ra, cuối cùng cũng được tan ca.

Trong bốn người đàn ông kia, chỉ có Bùi Giác vừa phải xử lý công việc của Tập đoàn Bùi Thị, vừa hoàn hảo theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, chẳng trách vừa giỏi giang vừa siêu giàu, lại còn có gương mặt cực phẩm.

Nếu cô cũng sinh ra ở Roma* thì chắc chắn sẽ chọn nằm dài hưởng thụ rồi. Nhưng cả hai đời đều rỗng túi, đời trước cuối cùng cũng gom đủ tiền để nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ai ngờ lại gặp tai nạn đến mất cả mạng.

* sinh ra ở Roma: ý chỉ vừa sinh ra đã ở vạch đích, không cần cố gắng hay nỗ lực mà vẫn dễ dàng đạt được thành quả.

Càng nghĩ càng chán nản, Đường Điềm dứt khoát không nghĩ nữa.

Cô vừa xuống đến tầng một, thì điện thoại trong phòng Bùi Giác ở tầng hai bắt đầu rung.

Bùi Giác xoa huyệt thái dương đang nhức, cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ quản lý.

Quản lý: Bùi tổng, cô giúp việc ban nãy có làm gì khiến anh khó chịu không?

Anh nhìn lướt qua tin nhắn, nhanh chóng gõ vài chữ.

Bùi Giác: Không.

Gửi xong, anh không quan tâm thêm đến tin nhắn của quản lý, rõ ràng không hề để ý chuyện cô giúp việc mang sữa ban nãy.

Đường Điềm xuống tầng một, liếc mắt đã thấy hai người đang đứng cạnh cầu thang.

Là Liễu Hiểu Chi và Trịnh Lệ Ngọc.

Cô không qua đó hỏi chuyện, mà quay lại quầy bar rửa sạch khay, rồi đặt vào tủ khử trùng.

Còn Liễu Hiểu Chi và Trịnh Lệ Ngọc thì từ lúc Đường Điềm mang sữa lên lầu đã đứng chờ ở tầng dưới, chỉ chờ nghe thấy tiếng Bùi Giác nổi giận.

Nhưng đến khi Đường Điềm rời tầng hai, họ vẫn không nghe thấy một tiếng nào từ trên vọng xuống. Kết quả này khiến cả hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Hai người nhìn Đường Điềm cầm khay đi về phía quầy bar, rồi quay sang nhìn nhau…

“…Chị Hiểu Chi, hình như Đường Điềm không có ý quyến rũ Bùi tiên sinh nữa thì phải.” Không thì sao Bùi tiên sinh lại bình tĩnh đến thế?

Liễu Hiểu Chi đang cau mày thì trước khi Trịnh Lệ Ngọc nhìn qua, đã lập tức thả lỏng nét mặt, dịu dàng nói: “Có lẽ lần trước là hiểu lầm. Sau này nếu cần mang trái cây hay sữa cho Bùi tiên sinh, Đường Điềm đi cũng được.”

“Làm gì có chuyện hiểu lầm! Bùi tiên sinh đâu phải người hay nổi nóng vô cớ, tâm tư của Đường Điềm… ai mà không nhìn ra.”

Chỉ trong tích tắc, Trịnh Lệ Ngọc lại bị kéo về chuyện lần trước, hình tượng Đường Điềm trong lòng cô ta lập tức trở về mức coi thường như trước.

Liễu Hiểu Chi tuy lộ vẻ khó xử nhưng cũng không bênh vực gì cho Đường Điềm. Trong lòng cô ta thì lại cảm thấy thất vọng với tình hình yên ắng trước mắt, có vẻ như Đường Điềm đã bắt đầu trở nên dè dặt hơn…

Nghĩ đến vẻ ngoài quá đỗi nổi bật của Đường Điềm, Liễu Hiểu Chi cảm thấy phải tìm mọi cách đuổi cô ra khỏi đây. Cô ta cực kỳ ghét gương mặt kia và vóc dáng nóng bỏng ấy của cô.

Trong một căn phòng của người giúp việc ở tầng một, Đường Điềm nhìn đồng hồ thấy mới 9 giờ, cô mở tủ lạnh mini trong phòng lấy ra một hộp cherry ướp lạnh, vừa ăn vừa xem phim.

Dù là nguyên chủ hay cô của hiện tại, cả hai gần như không có người bạn thân nào, vì vậy tài khoản mạng xã hội của cô cả ngày đều rất yên ắng, hiển nhiên hiện giờ cũng là vậy.

Đường Điềm là kiểu người có thể tận hưởng sự cô độc, có hay không có bạn bè đối với cô mà nói cũng chẳng phải điều quan trọng.

Khoảng mười giờ, cô đi tắm xong rồi leo lên giường nằm, mệt mỏi cả ngày, một đêm ngủ yên không mộng mị.

Bình Luận (0)
Comment