Tại thành phố S, Đường Điềm đeo khẩu trang, trong đêm đã thuê một căn hộ trên mạng. Cô định nghỉ ngơi một hai ngày rồi mới bắt đầu tìm việc.
Sáng hôm sau, cô bắt taxi đến một khu dân cư ở trung tâm thành phố S, xem sơ căn nhà. Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, tổng thể khá ổn, giá cả cũng nằm trong khả năng chi trả của cô.
Đường Điềm ký hợp đồng với bên môi giới rồi chính thức thuê nhà. Sau đó, cô bắt tay vào dọn dẹp thật kỹ càng, cố quên đi mọi tình tiết trong cốt truyện. Tắm nước nóng xong, cô lại xuống dưới ăn một bữa cơm.
Cảm giác được sống một cuộc sống bình thường như thế này, có lẽ đã rất lâu rồi cô chưa từng có được.
Buổi tối, cô tắt đèn, định ngày mốt sẽ bắt đầu đi tìm việc, còn ngày mai thì lên mạng xem thử có công việc nào phù hợp không.
Cô sợ Thẩm Yến Lễ hoặc Phó Hi gọi điện đến nên đã để điện thoại ở chế độ máy bay.
Trước khi ngủ, cô tắt chế độ máy bay, đồng thời rời khỏi toàn bộ các nhóm công việc trong biệt thự.
Cô mở tin nhắn ra xem, có một số lạ gửi đến một dòng duy nhất: “Đồ lừa đảo.”
Đường Điềm nhìn số điện thoại, rồi mở lịch sử cuộc gọi để đối chiếu kỹ. Không phải số của Thẩm Yến Lễ, vậy người gửi tin nhắn này… hẳn là Phó Hi.
Cô cũng chỉ từng lừa mỗi Thẩm Yến Lễ và Phó Hi thôi.
Đường Điềm lập tức chặn số này lại, đề phòng Phó Hi gọi điện đến chất vấn.
Hiện tại cô đã thoát khỏi cốt truyện, tuyệt đối không muốn dính líu thêm gì đến nam chính trong truyện nữa.
Cô trằn trọc một lát rồi thiếp đi rất nhanh.
Trong giấc mơ, cô như rơi xuống vực sâu, bên tai vang lên tiếng nước ấm chảy qua da thịt, nhưng cô không còn sức lực để quan tâm.
Vì cảm xúc mãnh liệt ập đến khiến cô như muốn phát điên.
Đường Điềm đối mặt với bức tường, eo nhỏ bị một đôi tay nắm chặt, cô quay mặt lại, cùng người đàn ông phía sau trao nhau một nụ hôn sâu.
Cảm xúc xa lạ ấy khiến cô mất kiểm soát, cùng anh dây dưa, tiếng r*n r* cũng tan biến giữa nụ hôn đầy đắm say ấy.
Cô rất nhanh đã trở nên mê mẩn, người đàn ông phía sau hôn cô càng lúc càng sâu, khiến phản ứng của cô càng thêm nồng nhiệt.
Điều đó khiến cơ thể anh căng cứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi buông đôi môi cô ra không nói một lời.
Đường Điềm hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn, tựa cả người lên người anh, để mặc dòng nước ấm từ vòi sen trôi qua cả hai.
Anh khàn giọng thì thầm khi vừa hôn vừa nghiến răng: “… nhiều thật.”
Cô mở mắt, đôi mắt long lanh mơ màng, nhìn thấy một phòng tắm quen thuộc. Một vài ký ức dần ùa về khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Cô thở hổn hển – cảm giác đó… chân thật như vậy, và điều lạ hơn là phòng tắm trong mơ lại giống y hệt phòng tắm hiện tại cô đang ở.
Ngay cả trần nhà mà cô ngửa đầu lên nhìn trong mơ cũng giống y như trần nhà của căn hộ này.
Đường Điềm bật đèn, xuống giường, vào phòng tắm xác nhận lại – đúng thật, giống hệt.
Cô cảm thấy khó tin, giấc mơ này sao lại chi tiết đến mức đáng sợ.
Đường Điềm cho rằng chỉ là trùng hợp, ngáp một cái rồi lại quay lại giường ngủ tiếp. Thường xuyên mơ những giấc mơ kiểu này, xem ra không thể tiếp tục trì hoãn việc ăn uống đồ bổ dưỡng an thần nữa.
Ánh nắng sớm mai len qua rèm cửa, chiếu lên mặt giường. Đường Điềm ngáp một cái rồi tỉnh dậy, cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật ngon.
Cô thay bộ đồ rộng rãi thoải mái rồi ra ngoài mua đồ ăn, tận hưởng cảm giác sinh hoạt đời thường.
Đường Điềm mua một ít nguyên liệu giúp an thần, tiện thể ăn luôn bữa sáng, vừa thong thả vừa thoải mái đi bộ về nhà.
Buổi chiều, cô ngồi trên sofa xem thông tin tuyển dụng trên ứng dụng tìm việc. Thấy có công việc phù hợp, cô liền gửi hồ sơ xin việc cho công ty và chờ phản hồi.
Sau đó, cô tranh thủ kiểm tra lại tin nhắn – số lạ kia không nhắn thêm gì nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Điều đó chứng tỏ Thẩm Yến Lễ và Phó Hi cũng không có ý định dây dưa thêm.
Trút bỏ được mọi áp lực, cô vừa ngâm nga hát vừa trò chuyện với phía công ty qua app tuyển dụng. Họ hẹn cô ngày mai đến công ty phỏng vấn.
Đường Điềm đặt điện thoại xuống, lấy lon coca thay rượu để ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái kết bi thảm trong truyện.
Để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô lập tức đi mua áo sơ mi và chân váy. Nhân viên cửa hàng nữ nhìn cô đến ngẩn người – cô ấy chưa từng thấy ai đẹp như vậy.
Đường Điềm mua hai bộ đồ công sở, dạo thêm một lúc rồi về nhà.
Hôm đi phỏng vấn, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ công sở chỉn chu rồi lên tàu điện ngầm đến công ty.
Ngoại hình của cô thật sự quá nổi bật, nhất là khi mặc sơ mi và chân váy, vóc dáng chuẩn cùng gương mặt xinh đẹp khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.
Trên đường từ nhà đến công ty, không ít người vừa đi ngang qua cô đã buột miệng khen: “Đẹp quá!”
Tuy hơi sợ đám đông, nhưng ở kiếp trước, nhan sắc và vóc dáng của cô cũng thuộc hàng nổi bật, nên cô đã quen với tình huống này rồi.
Công ty mà cô ứng tuyển là một doanh nghiệp đã niêm yết trên sàn chứng khoán. Cô đứng ở sảnh lớn tầng 1, hít sâu để giảm bớt căng thẳng rồi mới bước vào.
Tại bộ phận tuyển dụng, Đường Điềm ngồi ở vị trí ứng viên, đối diện là hai quản lý nhân sự.
Một người là nữ, một người là nam, đều trạc tuổi khoảng hai mươi lăm.
Không chỉ quản lý nam đỏ tai khi nhìn cô, ngay cả quản lý nữ cũng bị nhan sắc của cô làm cho ngẩn người.
Đường Điềm mỉm cười lịch sự, đưa hồ sơ cho họ.
“Chào hai anh chị, đây là hồ sơ của tôi.”
Quản lý nữ nhận lấy, lật xem rồi nhìn kỹ lại gương mặt của cô, sau đó đặt ra vài câu hỏi hóc búa.
Đường Điềm lần lượt trả lời rành mạch từng câu, thái độ bình tĩnh, khiến nữ quản lý rất hài lòng.
Quản lý nam chỉ hỏi cô hai câu đơn giản, nhưng mỗi lần đối diện ánh mắt của cô là vành tai lại đỏ bừng.
Đường Điềm vốn rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhận ra rằng chàng quản lý trẻ tuổi trước mặt đã trúng tiếng sét ái tình với cô ngay lần đầu gặp mặt.
“Chúc mừng cô, cô đã vượt qua vòng phỏng vấn.”
Nữ quản lý đứng dậy bắt tay cô, Đường Điềm mừng rỡ đứng lên bắt tay lại, cũng bắt tay với nam quản lý, làm anh ta đỏ mặt xuống đến tận cổ.
Cô vội nói: “Cảm ơn anh chị, vất vả rồi.”
Tâm trạng nhẹ nhõm, Đường Điềm đi bộ về nhà, vừa đến cổng khu dân cư thì một chiếc Rolls-Royce Cullinan chậm rãi chạy ngang qua người cô, rồi đi vào trong khu.