Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 82

Đường Điềm ngồi đối diện anh, hai người đều im lặng. Nhưng ánh mắt của người đàn ông đối diện lại khiến cô cảm thấy vô cùng bức bối, vừa u ám vừa mãnh liệt, khiến cô đứng ngồi không yên.

Cô cố gắng mở lời: "Thẩm tiên sinh, em thật sự cảm thấy chúng ta không phù hợp."

Giọng nói của Thẩm Yến Lễ rất nhẹ: "Em không có cảm giác gì với anh sao?"

Một câu hỏi đơn giản lại gợi lên hàng loạt ký ức xẹt qua trong đầu cô, khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ. 

Cô đè nén tâm trạng, đáp lại: "Không có."

Cô nghĩ rằng nói như vậy có thể khiến anh buông tay. Một người đàn ông như anh, dù có hứng thú với cô đến mấy, cũng sẽ không để tự tôn của mình bị tổn thương.

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có dấu hiệu nổi giận.

Anh hé môi, lời nói ra vẫn điềm đạm, nhưng lại khiến tim cô đập thình thịch vì ngượng ngùng và bối rối.

"...đã ướt đến mức đấy..., còn nói là không có cảm giác?"

Cô đỏ mặt, không kìm được thật muốn đứng dậy định bịt miệng anh lại: "Anh đừng... nói nữa!"

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn chậm rãi nói tiếp: “Em biết anh đã nhẫn nhịn thế nào không. Của em… vừa nhiều,...vừa mềm lại ấm...”

Nghe từng lời từng chữ như trêu chọc ấy của anh, cô nhịn không nổi nữa, liền vội vàng bước tới đưa tay che miệng anh lại.

"Thẩm Yến Lễ, anh đừng nói bậy!"

Cô chạm phải ánh mắt anh, sự u ám và sắc bén ẩn bên trong khiến toàn thân cô run rẩy.

Lúc này cô mới bừng tỉnh — thì ra, anh đang dụ cô chủ động lại gần?

Cô cuống quýt buông tay, nhưng eo đã sớm bị anh vòng tay ôm gọn, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Thẩm... Thẩm tiên sinh..."

Thẩm Yến Lễ đặt bàn tay to lớn lên eo cô, nhẹ nhàng v**t v*, nhìn vào đôi mắt luống cuống của cô, thấp giọng hỏi: “Như vậy là không có cảm giác sao?”

Cô cố gắng giữ lấy bàn tay đang di chuyển trên người mình, nhưng không thể ngăn được anh.

"Không phải... Em nói vậy chỉ vì không muốn phải ở bên anh thôi... Em có cảm giác."

Áo sơ mi cô mặc vốn ôm dáng, dù đã mua lớn hơn hai size vẫn nổi bật đường nét cơ thể. Giờ phút này cô ngồi trên đùi anh, phần dưới xương quai xanh càng thêm quyến rũ mê người.

Thẩm Yến Lễ thong thả nói: “Dùng tôi xong rồi lại lừa gạt. Đường Điềm, em nói xem… tôi nên tính món nợ này thế nào?”

Cô vội vàng phân bua: "Em không cố ý... phí vi phạm hợp đồng thật sự em không đền nổi." 

Hơn nữa, anh là nhân vật chính, nếu anh tự tay phá hủy kịch bản, thì hẳn cô sẽ không sao, mà anh cũng chẳng bị gì cả.

Thẩm Yến Lễ nhìn cô, cười khẽ: "Anh đã xem hợp đồng của em rồi, hơn ba tháng nữa là hết hạn."

“Thì ra, em đã tính toán hết rồi.”

Giọng anh nghe vẫn bình thản, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực, như có lửa đang cháy.

Đường Điềm nhận ra sự nguy hiểm trong giọng điệu anh, cô muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng càng vùng vẫy lại càng như tiếp thêm lửa.

“Thẩm tiên sinh, em biết em không nên lừa anh. Nhưng… em có nỗi khổ riêng.”

Thẩm Yến Lễ cúi đầu, từ cằm cô chậm rãi hôn đến môi cô: "Em nói xem, có nỗi khổ gì?"

Cô bị hơi thở nóng rực của anh bao quanh, lỡ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không che giấu chút h*m m**n nào của anh.

Chỉ ngẩn người một chút, cô đã bị anh hôn lên môi. Lồng ngực phập phồng, môi hé mở, đầu lưỡi anh lập tức xâm nhập, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Hơi thở anh nặng nề, trong lúc hôn cô anh khẽ thì thầm bên tai: “Bộ đồ này, anh rất thích.” Nói xong, lại hôn cô sâu hơn.

Không biết bao lâu sau, cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, đôi tay vô thức đặt trên cánh tay cứng cáp của anh, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Bên tai cô chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh xen lẫn những âm thanh mơ hồ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng, trong khi anh lại vừa hôn vừa cất giọng khàn đặc: “Nếu em chịu được… thì anh sẽ tha cho em.”

Cô cảm nhận được điều gì đó, muốn quay người rời đi, nhưng chẳng những không thoát được, động tác ấy còn khiến cả hai người họ đều th* d*c.

Thẩm Yến Lễ ngẩng lên, nhìn gương mặt cô đỏ ửng, mắt ngấn nước, từng nụ hôn rơi xuống da cô, rồi lại tìm đến môi cô.

Toàn thân cô mềm nhũn trong vòng tay anh, bị anh hôn đến không còn sức chống cự.

Cô gần như nghẹt thở vì nụ hôn sâu đến nỗi đầu óc trống rỗng, quên mất vẫn còn một mối nguy lớn đang chờ cô sa chân.

Tay cô đặt lên cánh tay anh đang siết chặt, đầu nghiêng đi, tiếp tục lún sâu trong nụ hôn ấy.

Khi cô vừa nhúc nhích, phần lưng liền tê rần, gáy lập tức bị anh giữ lấy, như thể anh bị thứ gì đó k*ch th*ch cực mạnh, điên cuồng hôn cô, hơi thở nóng như lửa.

Sofa dưới thân phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng vẫn không át được những âm thanh ái muội khác đang vang lên.

Chiếc váy lưng cao mới mua của Đường Điềm, phần tà váy đã bị vén lên đến tận eo.

Thẩm Yến Lễ dựa vào sofa, cô tựa mặt lên bờ vai rộng của anh, cùng anh quấn quýt không rời, có những lúc cô còn chủ động hôn lại trong lúc mơ màng.

Anh như con sói đói khát, bế cô lên, từng bước chậm rãi đưa cô vào phòng ngủ.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhìn Đường Điềm đang mơ màng, mãi đến khi đặt cô nằm xuống giường mới chịu dừng lại.

Ngay sau đó là những âm thanh nồng nhiệt vang lên, hoàn toàn át đi mọi tiếng động khác.

Đêm xuống, tay Đường Điềm đặt trên mu bàn tay nổi gân xanh của anh, cô nằm nghiêng, sau lưng là Thẩm Yến Lễ với đôi môi nóng rực đang hôn lên gáy cô.

Giọng cô khẽ khàng, ngọt đến mức khiến lòng Thẩm Yến Lễ ngứa ngáy, khiến anh không thể kiềm nén nổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment