Cô liếc nhìn anh một cái, rồi đưa tay lấy tấm chi phiếu trên bàn trà.
Dường như Ôn Thiệu Hàn đã đoán trước cô sẽ không từ chối. Vậy thì tốt, khỏi phải dây dưa sau này.
Đường Điềm cố kiềm chế sự căng thẳng trong lòng: “Vậy… tôi có thể đi được chưa?”
Ôn Thiệu Hàn đang pha trà, không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt đáp: “Bất cứ lúc nào.”
Cô âm thầm hít thở sâu để làm dịu nhịp tim đang đập loạn.
“À đúng rồi, túi xách của tôi còn ở trong xe anh.”
Ôn Thiệu Hàn nói: “Chìa khóa xe để ở tủ giày cạnh cửa chính.”
Đường Điềm lập tức đứng dậy, nhưng đôi chân mềm nhũn không chịu phối hợp, khiến cô lại ngồi phịch xuống sofa.
Động tác pha trà của người đàn ông bên kia chợt khựng lại, anh ngẩng mắt nhìn cô.
Cô xấu hổ đến cực độ, phải vịn vào tay vịn của sofa mới miễn cưỡng đứng dậy được. Hai bên đùi thật sự đã rã rời.
Tất cả đều tại Ôn Thiệu Hàn quá b**n th**.
Cô cố tình làm ngơ ánh nhìn từ phía anh, bước về phía cửa chính. Khi đến tủ giày nhìn thấy chìa khóa, cô nhanh tay cầm lấy.
May mà xe anh đỗ ngay trước cổng biệt thự, không cần đi xa, bây giờ cô thật sự đi thêm bước nào cũng thấy mệt.
Đường Điềm bấm mở khóa xe, mở cửa ghế phụ, lấy túi xách rồi đóng cửa lại.
Vừa quay người, bóng dáng cao lớn của Ôn Thiệu Hàn đã chặn ngay trước mắt khiến cô giật bắn!
“Ôn... Ôn tiên sinh?”
Ôn Thiệu Hàn nhìn xuống cô bằng vẻ mặt không biểu cảm: “Em nói tôi say rượu, vậy tại sao người tôi không có mùi rượu?”
Anh có tài xế, nên sẽ không hỏi ai lái xe.
Nghe câu hỏi nhẹ nhàng ấy, Đường Điềm nuốt khan vì căng thẳng. Tất nhiên anh không có mùi rượu, vì anh có uống gì đâu.
Cô nói: “Có thể là... tắm rồi chăng?”
Ôn Thiệu Hàn không nói gì. Khuôn mặt tuấn tú nho nhã không biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đường Điềm bị anh nhìn đến mức mặt đỏ bừng, bắt đầu luống cuống tay chân.
Anh nói: “Em đi đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ.”
Cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Đường Điềm cúi đầu khẽ gật, vừa nhấc chân định đi, có lẽ do căng thẳng quá mức cộng thêm chân vẫn còn yếu, chân trái của cô mềm nhũn khuỵu xuống, suýt nữa ngã.
Ôn Thiệu Hàn giơ tay đỡ lấy cánh tay cô, giữ cô đứng vững. Cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại vô cùng…
Anh nhanh chóng buông ra. Đường Điềm vội lách qua người anh, lướt nhẹ qua tay trái anh chưa kịp buông xuống. Hương thơm thoảng qua khiến anh bỗng thấy nôn nóng lạ thường.
Là do tối qua anh đã quá mãnh liệt, khiến cô đến giờ vẫn đứng không vững… Hay là, do cô quá yếu đuối.
Ôn Thiệu Hàn nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô rời đi, đôi mắt sau tròng kính ánh lên vẻ nặng nề. Anh rất ghét việc bản thân có khoảng trống ký ức như vậy.
Đường Điềm cố gắng chịu đựng đôi chân mỏi mệt bước ra khỏi khu biệt thự, vừa đi vừa ngoái lại xem Ôn Thiệu Hàn có đuổi theo không.
Cô vừa mở điện thoại gọi xe, vừa hướng mắt về cổng biệt thự.
Chờ đến khi xe đến trước mặt, cô lập tức lên xe và nói địa chỉ cho tài xế.
Xe rời khỏi khu biệt thự, Đường Điềm cuối cùng cũng thở phào. Nói như vậy, Ôn Thiệu Hàn thực sự không nhớ những chuyện xảy ra sau khi cô xuyên sách sao?
Chẳng lẽ… nội dung trong truyện đã bị xáo trộn?
Đường Điềm nghĩ thầm: cũng phải, làm sao có thể để nam chính thích một nữ phụ độc ác chứ, chắc chắn cốt truyện sẽ có sự điều chỉnh để sửa lại.
Cô sực nhớ gì đó, lập tức lấy điện thoại tìm kiếm tin tức hot về cô và Thẩm Yến Lễ.
Dù tìm thế nào cũng không thấy bất kỳ tin tức yêu đương nào liên quan đến Thẩm Yến Lễ, như thể… chuyện đó chưa từng xảy ra.
Đường Điềm nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ mông lung, không biết dấu vân tay cô lưu lại còn dùng được để mở cửa căn hộ kia không.
Xe dừng tại bãi đậu xe dưới hầm. Cô trả tiền rồi cẩn thận bước xuống, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện xấu hổ lần nữa.
Sau khi xuống xe, cô đi về phía thang máy mà không hề để ý rằng gần đó có một chỗ đậu xe đang đỗ chiếc Cullinan quen thuộc.
Cô vào thang máy, định kiểm tra xem dấu vân tay đã lưu còn dùng được không.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cao lớn, tuấn tú và toát lên khí chất quý tộc cũng bước ra khỏi xe, nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô đi vào thang máy. Anh không thấy cô bước ra lại.
Tòa nhà này đã được anh mua từ lâu.
Thẩm Yến Lễ nghiêm giọng hỏi tài xế: “Chú từng gặp cô gái đó chưa?”
Tài xế lắc đầu, trông lạ lắm: “Chưa từng gặp, chắc đi nhầm tòa thôi.”
Thẩm Yến Lễ chau mày, day day trán. Tối qua anh về nhà chính mừng thọ ông nội, sáng sớm lại lái xe đến gần biệt thự của Ôn Thiệu Hàn. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại đến đó.
Hình như có chuyện rất quan trọng… mà anh đã quên mất.
Tại tầng 28 của tòa nhà cao tầng, Đường Điềm đưa ngón trỏ đặt lên bộ phận nhận diện vân tay.
“Bíp — Chào mừng về nhà.”
Khóa cửa mở, cô mới hoàn toàn yên tâm. Mọi thứ của cô vẫn còn nguyên trong căn nhà này.
Đường Điềm bước vào, không khí vẫn còn phảng phất mùi trầm hương trên người Thẩm Yến Lễ, nhưng cô biết, anh sẽ không quay lại đây nữa.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô chưa kịp thích nghi.
Thẩm Yến Lễ là người thích sự yên tĩnh, nên căn hộ này… cô sẽ không bán đi.
Hiện tại cô có hai mươi triệu do Ôn Thiệu Hàn đưa, cộng với số tiền Thẩm Yến Lễ đã chuyển trước đó, sau này thậm chí không cần phải làm việc cũng có thể sống thoải mái.
Đường Điềm ngồi trên sofa một lúc, dự định sẽ dọn khỏi đây. Công ty lần trước cô xin vào là dưới trướng của Ôn Thiệu Hàn, không thể tiếp tục làm việc ở đó.
Dù môi trường công ty rất tốt, nhưng… cô phải tránh xa những nam chính này.
Thật sự quá đáng sợ, người nào cũng vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, có người còn đặc biệt biết hành hạ người khác.
Tạm thời cô chưa quyết định sẽ đi đâu. Cô không định về quê – nơi cha mẹ ruột của nguyên chủ đang sống – chỉ định gửi tiền đều đặn là được, vì họ cũng chỉ quan tâm đến tiền.
Đường Điềm đang đắn đo giữa việc mở cửa hàng riêng hay đi làm thuê. Tạm thời cô chưa có ý định nằm không ăn chơi.
Mười mấy phút trước, trong bãi đậu xe ngầm, Thẩm Yến Lễ bước vào thang máy, theo bản năng ấn nút lên tầng 28.
Ngón tay anh dừng lại một chút, chân mày khẽ nhíu, rồi lại di chuyển lên trên, ấn nút tầng 29.
Thẩm Yến Lễ nhìn con số 28 hiển thị, ánh mắt trở nên lạnh hơn, môi mím chặt thành một đường thẳng.