Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 138


 
Lâm Thính bị nghẹn bánh ngọt, tìm nước uống xong mới thấy mình sống lại: “Ngươi tìm được Tạ Ngũ công tử? Còn muốn đưa hắn ra khỏi thành sao?”

“Đúng vậy.” Kim An Tại quét xong bụi, mang sách ra hậu viện phơi: “Nhưng ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ thấy cần thiết phải nói với ngươi một tiếng, chứ không phải muốn ngươi cùng ta đưa hắn ra khỏi thành.”

Lâm Thính đặt chén trà xuống, vội vã chạy theo hắn: “Ngươi định khi nào thì đưa hắn ra khỏi thành?” Tốt nhất là tránh được ngày Đoạn Linh đi tuần tra.

Đàn gà và con chó đều bị nhốt trong lồng, hậu viện khá sạch sẽ. Kim An Tại trải sách ra phơi.

“Tạm thời vẫn chưa xác định.”

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi nào xác định thì nói với ta một tiếng. Mà Tạ Ngũ công tử bây giờ đang ở đâu?”

Kim An Tại không lên tiếng, phơi xong những cuốn sách trên cùng rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của thư phòng, ra hiệu cho nàng nhìn theo.

Lâm Thính nhìn theo, thấy một nam tử đang đứng trước cửa sổ. Hắn có dung mạo thanh tuấn, áo rộng và gầy gò như khung xương. Mười ngón tay đặt trên bệ cửa sổ có những móng tay mới mọc, thay thế cho những chiếc đã bị tra tấn mà gãy.

Tạ Thanh Hạc thấy Lâm Thính nhìn tới, khẽ gật đầu, có lẽ đã được Kim An Tại nhắc đến nàng, biết nàng là ai: “Lâm thất cô nương.”

Ba ngày sau, Lâm Thính cùng Kim An Tại đi gặp Đoạn Linh. Hắn hẹn gặp ở Nam Sơn Các. Vừa bước vào, những hình ảnh cũ ùa về, nàng suýt chút nữa quay đầu bỏ đi.

Chưởng quầy ngồi trước quầy nhận ra Lâm Thính, cười nói: “Cô nương lại đến rồi.”

Lâm Thính: “À.”

Từ ngày hôm đó, Lâm Thính đã “ghim” cái vị chưởng quầy này. Ai bảo hắn dám đòi tống tiền của nàng. Cả đời này, Lâm Thính không thể chấp nhận ai tơ tưởng đến tiền của mình.

Kim An Tại liếc nàng một cái, ánh mắt có phần thâm ý, như thể đang nói: “Ngươi chưa từng mời ta đến Nam Sơn Các ăn cơm, nhưng lại thường xuyên mời Đoạn Linh đến. Đúng là trọng sắc khinh hữu mà.”

Lâm Thính không muốn nói chuyện.

Hắn quay sang chưởng quầy: “Phiền ngươi dẫn chúng ta đi tìm Đoạn đại nhân.”

Chưởng quầy đương nhiên biết Đoạn đại nhân mà hắn nói là ai, bèn nhìn vào sổ sách, gọi một tiểu nhị dẫn họ lên lầu: “Dẫn họ đến nhã gian của Đoạn đại nhân.”

Đến nhã gian tầng ba, Lâm Thính càng muốn quay đầu bỏ đi. Sao lại trùng hợp thế này? Nhã gian Đoạn Linh chọn lại chính là nơi nàng đã cưỡng hôn hắn hôm đó.

Trước khi vào cửa, Kim An Tại nhận thấy nàng có điều gì đó không ổn: “Ngươi sao vậy?”

“Không có gì.”

Lâm Thính vừa đi vừa do dự không biết có nên yêu cầu Đoạn Linh đổi nhã gian khác không. Nhưng nếu hôm nay Đoạn Linh có thể bình thản chọn căn phòng này, có phải là hắn đã không còn để tâm đến chuyện nàng cưỡng hôn hắn nữa không? Hơn nữa, đây là nhã gian hắn đã đặt, nàng chỉ là khách, sao có thể vô lễ yêu cầu hắn đổi phòng chứ?

Nghĩ vậy, nàng hướng mắt nhìn vào nhã gian.

Căn phòng bài trí vẫn như một tháng trước, bàn trà bằng gỗ mun, bình ngọc xuân, những đóa hoa tươi rực rỡ đang nở rộ, bên dưới là một chiếc lư hương nhỏ.

Đoạn Linh đến sớm hơn. Lúc này, hắn đang ngồi trước lư hương, tư thế tùy ý nhưng khí chất kiêu ngạo. Một tay hắn cầm nắp lư hương, tay kia cho hương liệu vào, rồi dùng một cây gỗ nhỏ khuấy đều. Chẳng mấy chốc, một làn khói thơm đã lan tỏa.

Màn khói bao phủ lấy gương mặt hắn, khiến ngũ quan trở nên mờ ảo, thoáng nhìn giống như một vị thần Phật được người đời thờ phụng.

Nhưng thần Phật luôn có lòng nhân từ, thương xót chúng sinh. Còn hắn, bàn tay đã nhuốm vô số máu tươi, không thể đồng cảm với người thường, số phận đã định hắn không thể trở thành thần Phật.

Lâm Thính thu ánh mắt khỏi Đoạn Linh, bất giác nhìn về phía rèm sa treo ở phía đông. Hắn dường như vẫn chưa phát hiện phía sau tấm rèm đó là một chiếc giường có chuông và chăn gối thêu uyên ương.

Hẳn là chưa phát hiện, nếu không Đoạn Linh đã không chọn căn nhã gian này để gặp Kim An Tại.

May mà hắn chưa phát hiện. Bởi lẽ Lâm Thính thật sự không biết phải giải thích thế nào về việc mình đã từng đặt căn phòng kiểu này. Nói là không biết sao? Nàng đã cưỡng hôn hắn, liệu hắn có còn tin nàng không biết gì không?

Biết đâu hắn còn hiểu lầm nàng cố ý đặt phòng này để sau khi cưỡng hôn thì làm chuyện gì đó. Lâm Thính đi đến trước mặt Đoạn Linh, vẫy vẫy tay, gọi hắn: “Đoạn đại nhân.”

Kim An Tại đeo mặt nạ đứng bên cạnh nàng, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót: “Đoạn đại nhân.”

Bình Luận (0)
Comment