Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 144


 
Đào Chu không đồng ý, nắm chặt lấy tay Lâm Thính: “Không được, làm vậy quá nguy hiểm!”

“Ta sẽ không sao đâu.”

Đào Chu vẫn kiên quyết: “Nô tỳ không thể để ngài lấy thân phạm hiểm. Thất cô nương, coi như nô tỳ xin ngài, ngài cùng chúng nô quay về thành báo quan đi.”

Lâm Thính đưa tay đánh ngất Đào Chu, đỡ nàng vào trong xe ngựa, dặn dò phu xe: “Trần thúc, ngươi mang theo Đào Chu về Bắc Trấn Phủ Tư tìm Cẩm Y Vệ, nói Chỉ huy Thiêm sự của họ gặp nạn.”

Nàng vừa nghe thấy Đoạn Linh nói, hắn nghi ngờ chủ tử của bọn hắc y nhân là Lương Vương.

Nếu báo cho quan phủ bình thường, tin tức có thể bị Lương Vương ém xuống, không ai ra khỏi thành tìm. Chỉ có báo cho Bắc Trấn Phủ Tư là an toàn nhất.

Trần thúc nắm chặt dây cương, bất an nói: “Thất cô nương, ngài thật sự không đi cùng chúng nô về báo quan sao?” Hắn cảm thấy Thất cô nương đã điên rồi, vì một người nam nhân mà không màng đến an nguy của bản thân.

Lâm Thính lấy ra con dao găm mang theo để phòng thân: “Việc báo quan đành nhờ Trần thúc ngươi vậy.”

Trần thúc biết không thể thay đổi quyết định của nàng, bèn quay đầu xe ngựa: “Thất cô nương, vạn sự cẩn thận. Lão nô nhất định sẽ nhanh chóng về thành báo quan.”

Trong chớp mắt, trời đã tối. Màn đêm đen như mực, rừng cây rộng lớn chìm trong bóng tối. Gió đêm lướt qua như một hồn ma, những tán cây lay động, phát ra âm thanh như tiếng khóc thút thít.

Một bóng người nhẹ nhàng lướt qua cành cây, không một tiếng động, chìm vào màn đêm tăm tối.

Khinh công của Lâm Thính cũng tạm ổn. Nàng dừng lại bên ngoài một căn nhà gỗ dựa lưng vào vách núi, dùng thuốc mê mang theo làm hai tên hắc y nhân đang canh gác bất tỉnh, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, nhìn vào bên trong.

Trong nhà gỗ, Đoạn Linh bị trói vào một chiếc ghế. Mu bàn tay hắn bị một con dao găm sắc bén ghim chặt vào tay vịn. Lưỡi dao đã đâm sâu vào thịt và xương, máu tươi không ngừng chảy xuống, thấm đỏ một mảng đất xung quanh.

Lương Vương xoay xoay con dao găm: “Đoạn Chỉ huy Thiêm sự, chỉ cần ngươi giao toàn bộ bằng chứng trên tay cho Bổn vương, Bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Trước đây, thái độ của Lương Vương ở Lương Vương phủ bỗng trở nên hòa hoãn với Đoạn Linh, cũng là vì hắn biết Đoạn Linh đang giữ bằng chứng về việc mình lén lút khai thác quặng sắt, muốn thu phục Đoạn Linh, để hắn tự nguyện giao ra những bằng chứng đó.

Nhưng Đoạn Linh cố tình không nghe lời, chẳng chịu giao bằng chứng.

Mềm không được thì đành dùng vũ lực. Lương Vương cũng không tin, đường đường là một hoàng tử được sủng ái, lại không thể giết một tên Cẩm Y Vệ nhỏ bé.

Lương Vương đứng dậy, dùng dao găm kề vào cổ hắn: “Đoạn Chỉ huy Thiêm sự, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao hay không?”

Ngoài cửa sổ, Lâm Thính căng thẳng đến nín thở.

Đoạn Linh khẽ ngẩng đầu nhìn Lương Vương, ngữ khí ôn hòa: “Cẩm Y Vệ chỉ trung thành với Bệ hạ.”

“Hay cho câu Cẩm Y Vệ chỉ trung thành với Bệ hạ! Không biết Đoạn Chỉ huy Thiêm sự xuống địa phủ rồi còn có thể nói ra câu này không.” Lương Vương tức giận đến bật cười, giơ tay định cắt cổ họng Đoạn Linh, tiễn hắn về chầu trời.

Ngay khoảnh khắc lưỡi dao cứa vào da thịt Đoạn Linh, hắn khẽ híp mắt, chuẩn bị rút con dao găm đang ghim vào mu bàn tay để đâm chết Lương Vương.

Nhưng có người đã nhanh hơn một bước.

Lâm Thính thấy Lương Vương định ra tay, lập tức phá cửa sổ xông vào, xông tới đá một cước thật mạnh vào người hắn, đá văng con dao găm trên tay.

Lương Vương đa nghi giống như phụ thân hắn, không muốn cho người khác nghe được chuyện lén lút khai thác quặng sắt. Cho dù là ám vệ bảo vệ hắn, hắn cũng đã cho lui ra ngoài. Vì vậy, lúc này trong phòng chỉ còn lại bọn họ, không có ai khác. Lâm Thính đã nhân cơ hội này mà xông vào.

Mọi động tác của Đoạn Linh đều dừng lại, hắn chỉ nhìn Lâm Thính: “Lâm thất cô nương?”

“Là ta.” Lâm Thính đánh ngã Lương Vương, rồi gõ ngất hắn để hắn không la hét gọi người tới. Sau đó, nàng chạy đến trước mặt Đoạn Linh, nhanh chóng cởi trói cho hắn, rồi cẩn thận, nhẹ nhàng nhổ con dao găm trên mu bàn tay hắn ra: “Ngươi cố chịu đựng một chút.”

Đoạn Linh vẫn nhìn Lâm Thính. Mồ hôi theo cằm trắng nõn của nàng nhỏ giọt xuống, hắn theo bản năng giơ tay ra đỡ. Hơi ấm nóng hổi đọng lại trong lòng bàn tay.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Lâm Thính sợ đụng vào vết thương trên mu bàn tay hắn, chỉ nắm lấy cổ tay, đỡ hắn nhảy ra khỏi cửa sổ trước khi Lương Vương tỉnh lại: “Khi nào sống sót rời khỏi đây, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Nơi đây hẻo lánh, nằm trên một ngọn núi cao. Để chạy thoát không hề dễ. Lâm Thính vừa rời khỏi nhà gỗ đã kéo Đoạn Linh chạy thục mạng.

Chẳng mấy chốc, ám vệ của Lương Vương, tức là những tên hắc y nhân kia, đã phát hiện ra điều bất thường và đuổi theo. Họ không thể tìm chỗ trốn, chỉ có thể chạy mãi. Đoạn Linh để mặc cho Lâm Thính kéo chạy, ánh mắt dán chặt vào sườn mặt nàng, cảm thấy có chút hoang mang: “Ngươi không sợ chết sao?”

Lâm Thính chạy đến chân mỏi nhừ, nhưng không dám dừng lại: “Đương nhiên là sợ.”

“Vậy vì sao ngươi lại đến cứu ta?”

Bình Luận (0)
Comment