Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 148

 
Lâm Thính chăm chú nhìn một lúc: "Đó là… chướng khí, có độc, không thể đến gần."

Cũng đúng lúc này, Lâm Thính đột nhiên phát hiện có một ký hiệu chỉ về hướng này, chứng tỏ ban ngày nàng đã đi qua con đường này. Lúc đó còn chưa có chướng khí, nhưng bây giờ lại có. Vậy là chướng khí ở đây sẽ xuất hiện vào ban đêm, và tan đi vào ban ngày.

Biện pháp an toàn nhất lúc này là tìm một nơi để đợi đến rạng đông, chờ sương mù tan đi rồi tìm đường xuống núi. Nếu không, chỉ sợ sẽ bị lạc trong sương mù, thậm chí còn có khả năng đi nhầm vào vùng chướng khí.

Người thường đi vào chướng khí chỉ có một kết cục, đó là bị trúng độc mà chết.

Bất đắc dĩ, Lâm Thính đành đề nghị: “Đoạn đại nhân, chi bằng chúng ta tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, chờ trời sáng rồi hãy đi? Ban ngày ở đây không có chướng khí.”

Đoạn Linh nhìn chướng khí mà không hề hoảng sợ, không phản đối: “Vậy làm theo lời Lâm Thất cô nương, tìm một chỗ nghỉ ngơi, rạng đông lại đi.”

Lâm Thính tìm được một cái sơn động.

Trong động u tĩnh, lạnh lẽo, bốn phía vách đá ẩm ướt. Thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống, rơi trúng đám rêu xanh mọc ở góc tường, phát ra tiếng động thanh thúy.

Ban đêm trên núi nhiệt độ càng thấp, bên ngoài lạnh, trong động cũng lạnh. Lâm Thính kiểm tra một lượt sơn động, xác định bên trong không có dã thú hay thứ gì tương tự, rồi nhặt thêm cành cây đi vào nhóm lửa.

Còn Đoạn Linh, không biết hắn tìm được nước ở đâu, dùng vài chiếc lá cây to bản để đựng về.

Mặt và tay Đoạn Linh đều đã được rửa sạch, những giọt nước còn vương lại lướt qua làn da gần như không tì vết, càng làm cho ngũ quan hắn thêm phần tinh xảo. Hắn ngồi giữa sơn động, giống như một con diễm quỷ trên núi chuyên dùng vẻ đẹp để mê hoặc người qua đường.

Lâm Thính đang ngồi trên một tảng đá, nhìn hắn vài lần, ánh mắt vô thức di chuyển theo một giọt nước trên mặt Đoạn Linh. Nó lướt qua dưới mi mắt hắn, rồi lại lướt qua khóe môi nhạt màu.

Ánh mắt nàng hơi dịch chuyển, nhìn thấy đôi môi mỏng của Đoạn Linh trông rất dễ hôn.

Lúc ở Nam Sơn Các, khi “c**ng b*c” Đoạn Linh, nàng không chú ý nhiều lắm. Bây giờ nhớ lại, đôi môi hắn tựa như hàm chứa tơ lụa trầm hương, xúc cảm rất mềm mại. Không phải trông có vẻ dễ hôn, mà là thật sự rất dễ hôn, còn có thể gây nghiện.

Cơn đói cồn cào kéo tâm trí Lâm Thính trở lại. Nàng sờ sờ cái bụng nhỏ lép kẹp, cả ngày nay nàng chưa có gì bỏ vào bụng. Nàng đi tới lấy chỗ nước Đoạn Linh vừa múc về, định uống tạm cho đỡ đói: “Nước này uống được không?”

Đoạn Linh chỉ đáp một tiếng "được", rồi ra ngoài sơn động một lát, trở vào với một con gà rừng đã được làm sạch. Mắt Lâm Thính sáng rực, lập tức buông bát nước xuống, đi đến bên cạnh hắn: "Ngươi bắt được gà rừng à?"

Hắn "ừ" một tiếng, rồi đặt gà lên nướng trên đống lửa. Chẳng mấy chốc, hương thịt thơm lừng đã lan tỏa khắp sơn động. Nàng chống cằm, ngồi xổm bên cạnh, nuốt nước bọt liên tục, tạm thời quên mất Đoạn Linh là một kẻ tàn nhẫn.

Ánh mắt nàng chuyên chú nhìn con gà quay, giống như đang nhìn một món đồ yêu thích. Đoạn Linh liếc nhìn nàng một cái, rồi lại tiếp tục nướng gà.

Qua một lúc lâu, Lâm Thính cuối cùng cũng được thưởng thức món gà quay thơm ngon, ăn đến mức cảm thấy mãn nguyện: “Tài nướng gà của ngươi thật tốt. Sau này nếu không làm Cẩm Y Vệ nữa, mở một tiệm gà quay chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt!”

Không đợi hắn trả lời, nàng nuốt vội miếng thịt đùi gà, lại nói: “Xem ta hồ đồ rồi, dù ngươi không làm Cẩm Y Vệ, thì cũng đâu thiếu tiền.”

Đoạn Linh chỉ cười mà không đáp.

Gà quay rất thơm, Lâm Thính ăn không ngừng, còn Đoạn Linh thì ăn chẳng được bao nhiêu. Hai cái đùi gà đều vào bụng nàng, ăn no căng.

Ăn xong gà quay, Lâm Thính liếc qua khóe mắt, nhìn thấy bàn tay của Đoạn Linh. Vừa rồi ở bên ngoài, nàng không thấy rõ, nhưng bây giờ nhờ ánh lửa, nàng có thể thấy hai bàn tay hắn đều bị thương. Một bàn tay bị thuộc hạ của Lương Vương dùng dao găm đâm xuyên, bàn tay còn lại bị thương do nắm mũi tên.

Bàn tay bị dao găm đâm là nặng nhất, mơ hồ có thể thấy cả xương trắng dưới lớp da thịt. Nhưng xương trắng đã bị máu nhuộm đỏ.

Nàng nhịn không được, thầm nghĩ: Đoạn Linh thật sự sẽ không đau đến chết chứ? Cẩm Y Vệ cũng đâu phải người sắt.

Lâm Thính nhìn những vết thương dữ tợn, cảm thấy đau nhói, hít một hơi thật sâu rồi lấy từ thắt lưng ra một lọ thuốc trị thương: “Để ta băng bó vết thương cho ngươi.”

Đoạn Linh không từ chối.

Theo lẽ thường, rắc thuốc bột lên miệng vết thương là khoảnh khắc đau nhất. Nhưng Đoạn Linh lại không hề nhíu mày, tựa như người bị thương không phải là hắn.

Lâm Thính nghi ngờ Đoạn Linh đã đau đến tê liệt rồi, nếu không sao lại chẳng có phản ứng nào. Nàng lại lấy khăn tay băng bó vết thương cho hắn, không dám thắt chặt, sợ sẽ khiến vết thương chảy máu nhiều hơn, lại càng sợ mình dùng lực một chút sẽ làm hỏng tay hắn, trở thành "làm ơn mắc oán".

Mỗi khi băng bó, Lâm Thính lại hỏi Đoạn Linh có đau không: "Đau không?"

Đoạn Linh đáp: "Không đau."

"Không đau ư?" Nàng tỏ vẻ nghi ngờ.

Hắn hỏi ngược lại: "Dù đau hay không, chẳng phải ngươi vẫn phải tiếp tục băng bó sao?"

 

Bình Luận (0)
Comment