Một khắc sau, Lâm Thính tỉnh táo.
Nửa canh giờ sau, nàng vẫn tỉnh táo.
Không phải Lâm Thính không buồn ngủ, ngược lại, mí mắt nàng đã đau rát vì buồn ngủ. Nhưng nàng không thể ngủ được, thật sự không quen ngủ khi có nam tử ở gần. Lâm Thính khi ngủ rất hay múa tay múa chân, các nha hoàn trong viện hợp sức cũng không đè được nàng. Khi tỉnh táo thì có thể kiềm chế, không dám động đậy, sợ gây ra tiếng động truyền sang động bên cạnh, làm phiền Đoạn Linh.
Không thể động đậy, Lâm Thính chỉ còn biết nhìn vách đá sơn động, đếm từng giọt nước nhỏ xuống.
Trên vách đá trong động, một giọt mồ hôi rơi vào đống lửa, tóe ra tia lửa. Ngọn lửa cháy càng bùng, ánh sáng đỏ phản chiếu lên vách đá trơn bóng.
Lúc này, Đoạn Linh lại lên cơn nghiện "dục". Mồ hôi không ngừng chảy dài trên mặt và cổ, thấm ướt cả người hắn. Hắn nắm chặt quần áo bên cạnh, cố gắng chống lại cơn nghiện bất ngờ ập đến.
Vết thương hôm nay cũng không thể ngăn cản cơn nghiện "dục" này. Từng đợt, từng đợt kéo đến, Đoạn Linh toàn thân tê dại, cảm giác ngứa ngáy dữ dội nhất là ở phần eo và bụng. Hắn cắn chặt môi, nhịn xuống tiếng r*n r* suýt nữa đã bật ra khỏi cổ họng.
Vốn dĩ hắn đang ngồi, vì cơn nghiện đột ngột mà không một tiếng động ngã xuống đất.
Đoạn Linh theo bản năng nắm lấy vách đá ẩm ướt, năm ngón tay cào mạnh, để lại vài vết hằn. Mà phía sau vách đá đó chính là Lâm Thính, nàng đang tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không biết gì.
Cơn nghiện không có điểm dừng, tựa như thủy triều dâng trào đổ vào vết thương, khiến người ta đau đớn đến khó nhịn. Đoạn Linh không kìm được cắn vỡ môi, mặt tái nhợt vì bệnh tật. Hắn không dám chạm vào mình, chỉ dùng hết sức bấu víu vào vách đá, giảm bớt nỗi thống khổ không cách nào xoa dịu.
Vài mảnh đá vụn rơi xuống theo vách đá.
Trong sơn động nhỏ, Lâm Thính nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, vội vàng ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía cửa động bị cỏ dại che lấp, không tùy tiện lên tiếng.
Nàng lo lắng bên ngoài có chuyện, tay trái nhặt một cây gậy gỗ vừa tay, tay phải lấy ra một ít mê dược, lén lút đi đến cửa động, vén cỏ dại lên nhìn ra ngoài.
Lâm Thính không nhìn thấy ai khác, chỉ thấy Đoạn Linh đang đứng ngoài cửa sơn động: "Đoạn đại nhân?"
Đoạn Linh không quay đầu lại nhìn nàng, mặt hướng ra ngoài động, giọng nói có chút kỳ quái, lộ ra một sự yếu ớt hiếm có và đáng thương: "Ta phát bệnh."
"Phát bệnh? Khó chịu ở đâu? Có cần ta giúp ngươi xem không? Ngươi có mang theo thuốc nào để kiềm chế bệnh này không?" Lâm Thính sợ hắn phát bệnh giữa rừng sâu sẽ chết mất, lo lắng đến mức tiến lên một bước.
Tay hắn bám chặt vào vách đá: "Không có thuốc."
Lâm Thính càng sốt ruột, chẳng lẽ Đoạn Linh sẽ chết ở đây vì căn bệnh này sao: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi muốn tự gây thương tích để áp chế như trước sao? Nhưng ngươi bây giờ vốn đã bị thương rồi mà."
Hơi thở Đoạn Linh trở nên dồn dập, mồ hôi thấm ướt lông mi, bàn tay chống trên vách đá tái nhợt: "Tự gây thương tích cũng không được."
Nàng cũng không có cách nào: "Ngươi quay vào ngồi xuống đi, ta sẽ cùng ngươi nghĩ cách."
Rốt cuộc đây là bệnh gì mà lại khiến người ta trở nên yếu ớt như vậy? Nàng chưa từng thấy Đoạn Linh suy yếu đến mức này. Cảm giác như chỉ cần đẩy hắn một cái, hắn sẽ ngã xuống, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.
Đoạn Linh nói: "Ta đi ra ngoài một lát."
Lâm Thính khó hiểu: "Ngươi bây giờ muốn đi ra ngoài? Ngươi đang phát bệnh mà, ra ngoài quá nguy hiểm. Vẫn nên quay vào ngồi xuống, ta cùng ngươi nghĩ cách, thêm một người thêm một sức mạnh."
Đoạn Linh không đáp nàng, mà bước ra ngoài. Lâm Thính vội vã chạy theo, từ phía sau kéo lấy cổ tay hắn: "Nguy hiểm lắm, ta không thể để ngươi đi ra ngoài."
"Buông tay."
Nàng buông tay, lùi lại một bước: “Ngươi không muốn ở trong động, ta sẽ đi ra ngoài cùng ngươi.”
"Ta muốn ở một mình."
"Vậy ngươi cũng phải nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu?" Lâm Thính không hiểu Đoạn Linh, phát bệnh rồi còn muốn chạy ra ngoài, không sợ chết ở bên ngoài mà không ai hay biết sao? Nàng cũng sẽ không nhân cơ hội làm tổn thương hắn.
Giọng Đoạn Linh khàn đặc, mang theo một chút run rẩy: "Ra khỏi sơn động, rẽ phải đi chừng trăm bước có một cái hồ nước, đó là nơi ta muốn đến."
Lâm Thính đứng sau lưng hắn: "Ngươi vào trong hồ nước, dùng nước để áp chế cơn bệnh?"
"Thử một lần."
Nàng khó xử: "Nhưng không biết hồ sâu hay cạn, dễ xảy ra chuyện. Một mình ngươi thật sự không an toàn. Nếu ngươi không muốn ta thấy bộ dạng phát bệnh của ngươi, ta có thể quay lưng lại với hồ."
Đoạn Linh đáp: "Không cần phiền phức."
"Không phiền phức đâu." Lâm Thính biết Đoạn Linh đa nghi: "Ta sẽ không làm tổn thương ngươi, cũng không có lòng dạ xấu xa muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của." Nàng dường như còn quan tâm tới tính mạng của hắn hơn cả chính bản thân hắn.
Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ quay đầu chứ không quay hẳn người lại, vẫn đưa lưng về phía nàng.