Lâm Thính véo nhẹ quả mận màu đỏ tím, đưa lên mũi ngửi thử, mùi chua ngọt nồng đậm. “Họ nhắc đến ta à?”
Đào Chu nói nhỏ: “Lão phu nhân thấy ngài đã đến tuổi, nên nghĩ đến chuyện định hôn sự cho ngài.”
“Lão phu nhân sai người đưa mận đến đây là để thăm dò ý ta thôi đúng không? Đem mận trả lại đi.” Quả mận trong tay Lâm Thính nhất thời bị ném trở lại vào đĩa, rồi lại bật ra, lăn mấy vòng trên tấm thảm.
“Vâng.” Đào Chu lập tức đi làm.
Đào Chu vừa đi không lâu thì Lý thị tới, nói rằng công chúa muốn gặp nàng: “Con quen công chúa từ bao giờ? Sao ta không hề hay biết?”
Lâm Thính rời khỏi cửa sổ, ngồi xếp bằng trên sập La Hán: “Công chúa muốn gặp con?” Có lẽ là hôm qua công chúa thấy nàng và Kim An Tại đi gần nhau, nên đã cho người điều tra, biết nàng là nữ nhi Lâm gia.
Lý thị không biết ngọn ngành, nghĩ rằng con gái quen công chúa là một chuyện tốt: “Con mau nói cho ta biết, quen công chúa từ khi nào?”
“Hôm qua?” Nàng vừa mới gặp công chúa hôm qua mà thôi.
Lý thị vui mừng khôn xiết, hưng phấn nói: “Vậy công chúa nhất định rất coi trọng con. Hôm qua mới gặp mà hôm nay đã sai người mang thiệp đến mời gặp rồi.”
Lâm Thính không biết giải thích thế nào, cũng không tiện nhắc đến sự tồn tại của Kim An Tại: “Nương, sự tình không phải như nương nghĩ. Nương cứ trả lời công chúa là con đang không khỏe, không thể ứng hẹn được.”
Công chúa muốn gặp nàng, chẳng qua cũng chỉ vì chuyện hôm qua, muốn thông qua nàng để hỏi thăm tin tức của Kim An Tại.
Lý thị nghiêm mặt: “Con từ chối thiệp của Phùng phu nhân, giờ còn muốn từ chối thiệp của công chúa? Phùng phu nhân quý mến con nên không chấp nhặt, chứ công chúa thì không được đâu. Lâm gia chúng ta không thể đắc tội nổi nàng ấy.”
Lời này cũng có lý. Lâm Thính không phản bác nữa. Hơn nữa, nhìn thái độ của công chúa, dường như nàng cũng không có ác ý gì.
“Công chúa hẹn con giữa trưa gặp mặt, còn không mau sửa soạn đi, kẻo lỡ canh giờ.” Lý thị gọi nha hoàn vào, “Người đâu, mau tắm rửa, thay xiêm y cho thất cô nương!”
Sửa soạn mất gần một canh giờ, Lý thị mới miễn cưỡng chịu tha cho Lâm Thính. Bà còn dặn dò nàng trước mặt công chúa phải cẩn trọng lời nói, cử chỉ.
Lâm Thính không muốn đắc tội công chúa: “Con biết rồi. Con đâu phải trẻ con ba tuổi.”
Đúng giờ ngọ, xe ngựa của công chúa đã tới Lâm gia để đón người. Lý thị biết tin, vội vàng cài lên tóc Lâm Thính một chiếc kim bộ diêu cuối cùng, làm cho nàng trông đỡ khó coi trước mặt công chúa. Sau đó, bà giục nàng ra cửa, đừng để công chúa phải chờ lâu.
Lâm Thính dẫn Đào Chu đi ra ngoài. Vừa đến cổng lớn, nàng đã thấy một chiếc xe ngựa được che phủ bốn phía bằng lụa, bên ngoài treo một chiếc chuông vàng nhỏ, mỗi khi có gió thổi qua lại vang lên những tiếng lanh lảnh, thanh thúy.
Giữa tiếng chuông vàng kêu vang, nàng đỡ váy bước xuống bậc tam cấp, đi về phía xe ngựa.
Hai thị nữ dung mạo thanh tú đứng bên xe ngựa. Thấy nàng ra, một người dọn sẵn ghế nhỏ, người kia vén rèm xe lên, thái độ cung kính vô cùng: “Lâm thất cô nương.”
Lâm Thính gật đầu, bước lên ghế nhỏ vào trong xe ngựa. Vừa ngước mắt lên, nàng phát hiện bên trong đã có người ngồi sẵn. Nàng khựng bước, kinh ngạc hỏi: “Công chúa?” Nàng cứ tưởng công chúa chỉ sai người đến đón, chứ không ngờ lại đích thân tới.
Công chúa khẽ gật đầu với nàng, thân thiết vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, rồi nở một nụ cười rực rỡ.
“Vào ngồi đi.”
Lâm Thính có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng để Đào Chu ở khoang trước của xe ngựa, rồi bước vào bên trong. Sau khi ngồi xuống, nàng mới nhớ ra mình chưa hành lễ, vội vàng đứng dậy để bái: “Dân nữ bái kiến công chúa.”
Công chúa nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, rồi ngăn lại: “Lâm thất cô nương không cần đa lễ.”
Lâm Thính đành ngồi trở lại. Nàng sợ nhìn thẳng vào công chúa sẽ bị xem là mạo phạm, nhưng lòng hiếu kỳ lại không sao kiềm chế được, nên cứ lén lút liếc trộm đối phương.
Công chúa có vẻ rất thích màu vàng. Cả bộ y phục hoa gấm của nàng hôm qua lẫn hôm nay đều cùng màu. Gương mặt trang điểm đậm lại càng làm cho vẻ đẹp của nàng nổi bật lên trên nền vàng rực rỡ. Chiếc váy bên hông cũng cùng màu, treo một viên ngọc bội hoa lan bằng ngọc tím, toát lên vẻ quý phái bức người.
Trên người nàng tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Lâm Thính khẽ nhúc nhích mũi.
Công chúa thấy nhất cử nhất động của Lâm Thính, không khỏi mỉm cười: “Lâm thất cô nương thích mùi hương ta dùng sao?”
Lâm Thính thật thà đáp: “Rất thơm.”
Công chúa hào phóng nói: “Nếu ngươi thích, hôm nào ta sẽ sai người đưa cho ngươi một ít.”