Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 173


Ánh mắt Lâm Thính chợt lóe, vội rụt tay xuống, bất động thanh sắc dùng tay áo che lại: “Bị bỏng, không sao, mai là khỏi.”

Hắn liếc mắt một cái, vẻ mặt hờ hững: “Bị bỏng? Ta thấy không giống, trông như bị thứ gì đó cọ xát lâu ngày thành đỏ thì đúng hơn.”

Cọ xát.

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến, lòng bàn tay Lâm Thính bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu, phảng phất như thứ đồ vật kia lại quay về, cứ cọ vào da nàng.

“Ta nói bị bỏng là bị bỏng! Lẽ nào ta lại đi lừa ngươi?”

Kim An Tại nhún vai, không để tâm: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy, ngươi làm gì mà kích động thế, cứ như làm chuyện gì khuất tất không bằng.”

Lâm Thính cảm thấy Kim An Tại sẽ độc thân cả đời mất, miệng lưỡi quá độc: “Không có! Ngươi mới dính phải thứ đó, không biết nói thì đừng nói nữa. Sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ làm cho ngươi câm họng!”

Đứng sau lưng họ, Tạ Thanh Hạc nghe họ cứ mở miệng ngậm miệng đều là những từ khó nghe: “…”

Tạ gia gia phong nghiêm cẩn, những lời này không bao giờ được phép nói, hắn cũng rất ít khi nghe thấy người xung quanh nói. Nghe thì lạ tai, nhưng lại có chút kỳ quái.

Kim An Tại thấy Lâm Thính còn định lén rửa tay thêm lần nữa, vội thúc giục: “Ngươi rửa đây là lần thứ tám rồi đấy, cho dù dính phải thứ gì cũng sạch rồi. Mau lên, lề mề gì vậy, Tạ công tử còn đang chờ chúng ta.”

Tạ Thanh Hạc vội nói: “Ta không vội.”

Lâm Thính dịch người sang một bên, lầm bầm: “Chứ có phải không cho các ngươi rửa đâu, mau vào rửa đi.”

Kim An Tại lại liếc nhìn bàn tay ửng đỏ vì chà xát của nàng, đi qua nàng để rửa tay. “Hôm nay ngươi cứ kỳ kỳ quái quái, ngoài Công chúa ra, ngươi còn gặp người khác à?”

Lâm Thính lấy khăn lau khô tay, đi đến bàn đá ngồi xuống: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, mau rửa tay đi, lề mề gì vậy, Tạ công tử còn đang chờ chúng ta.”

Tạ Thanh Hạc nghe họ nói qua nói lại, dở khóc dở cười.

Kim An Tại không hỏi thêm, rửa tay xong liền ngồi xuống đối diện nàng, tháo chiếc mặt nạ dữ tợn xuống.

Tạ Thanh Hạc bưng ra ba chén cơm, đưa đũa trúc cho Lâm Thính và Kim An Tại: “Trước kia ta chưa từng xuống bếp, có thể món ăn sẽ không được ngon lắm.” Trước khi Tạ gia bị xét nhà, hắn là một công tử không phải động tay động chân làm việc vặt bao giờ.

Lâm Thính gắp một viên thịt cua sư tử đầu, vừa cắn một miếng, khóe môi đã giật nhẹ không thể nhận ra. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tạ Ngũ công tử khiêm tốn rồi… Nào đâu phải là không ngon, mà là quá sức khó nuốt!”

Kim An Tại đã có dự kiến từ trước, chỉ ăn mỗi cơm trắng trong bát, và cố tình không nhắc nhở nàng.

Lần trước, Tạ Thanh Hạc đã làm cho hắn một bát mì, và ngay lúc ấy, Kim An Tại đã quyết định sẽ để Lâm Thính nếm thử “tài nấu nướng” của Tạ Thanh Hạc.

Lâm Thính liếc thấy vẻ mặt đắc ý của Kim An Tại, biết chắc chắn hắn đã biết trước mùi vị món ăn của Tạ Thanh Hạc. Nàng lén lút đá hắn một cái thật mạnh dưới gầm bàn.

Tạ Thanh Hạc cúi đầu nhìn chân mình: “Lâm thất cô nương, vì sao ngươi lại đá ta?”

Nàng vội rút chân lại, cười ha ha: “Món ăn này ngon quá, ta có chút kích động, nhất thời khó kiềm lòng.”

Kim An Tại cười hiếm hoi một tiếng.

Thế nhưng, nụ cười ấy cũng không giữ được lâu. Lâm Thính gắp cho hắn hai viên thịt cua sư tử đầu, một chiếc đùi gà, còn múc thêm cho hắn một bát canh gà nồng sặc mùi lạ: “Món ăn ngon như vậy, ngươi cũng nên ăn nhiều một chút, một người vui không bằng nhiều người cùng vui.”

Tạ Thanh Hạc cuối cùng cũng cảm thấy mình có chút tác dụng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kim An Tại: “Lâm thất cô nương nói không sai, ngươi cũng nếm thử đi.”

Hắn chậm rãi cầm đũa lên, bị buộc phải ăn những món Lâm Thính gắp.

Tạ Thanh Hạc hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Kim An Tại thà nhịn đói chứ không muốn ăn cơm Tạ Thanh Hạc nấu. Hắn đang định nói thật, bảo hắn đừng nấu cơm nữa vì quá khó ăn, nhưng lời nói ra tới miệng lại biến thành: “Cũng tạm được.”

Lâm Thính giơ ngón cái lên tán thưởng Kim An Tại. Tên miệng lưỡi độc địa này vậy mà cũng biết nói lời hay.

Kim An Tại đặt đũa xuống, chân thành hỏi Tạ Thanh Hạc: “Tạ Ngũ công tử, ngươi cực khổ nấu nhiều món như vậy, sao bản thân lại không nếm thử?”

“Khi ta bị tra tấn ở ngục giam, dạ dày bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn, không thể đụng đến thức ăn nhiều dầu mỡ. Mấy người cứ tự nhiên ăn đi.” Tạ Thanh Hạc mấy ngày nay chỉ ăn rau xanh và cơm nhạt, thỉnh thoảng mới uống chút cháo thanh đạm.

Lâm Thính đưa đũa gắp một cọng rau ăn thử. May là vị rất nhạt, thì ra đây chính là lý do hắn không nhận ra đồ mình nấu dở tệ.

Bình Luận (0)
Comment