Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 250


 
Lâm Thính nhanh chóng gom lại thông tin, rút ra ba điểm quan trọng.
Thứ nhất, nhiệm vụ hiện tại chính là: “Cởi hết, nằm lên giường Đoạn Linh.”
Thứ hai, sau nhiệm vụ này vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng để hoàn thành vòng thứ nhất.
Thứ ba, chỉ khi hoàn thành vòng thứ nhất và sử dụng gói đại lễ thứ hai, hệ thống mới hoàn toàn dừng can thiệp vào hành vi của nàng — đồng nghĩa với việc cắt đứt toàn bộ quyền hạn của nó.

Chậm đã… Cởi hết, nằm lên giường Đoạn Linh !?

Đôi đũa tre đang gắp thức ăn trên tay Lâm Thính bỗng rơi xuống bàn.

Trong nguyên tác, sau khi cầu hôn Đoạn Linh không thành trước mặt mọi người, "Lâm Thính" đã không từ bỏ ý định trở thành thê tử của hắn. Với bộ não khác người của mình, nàng ta thề sẽ khiến Đoạn Hinh Ninh không được yên ổn, làm cho Hạ Tử Mặc phải hối hận vì đã đính ước, đồng thời trả thù Đoạn Linh—người luôn cản đường và phá hoại kế hoạch của nàng ta.

Vì thế, "Lâm Thính" đã lợi dụng Đoạn Hinh Ninh để vào Đoạn phủ, sau đó lừa Đoạn Hinh Ninh , tìm cơ hội cởi bỏ xiêm y, nằm lên giường của Đoạn Linh. Nàng ta định vu oan cho hắn đã làm ra chuyện xấu, buộc hắn phải cưới mình.

Thế nhưng, dĩ nhiên, nàng ta lại thất bại.

Trong lúc Đoạn Linh và "Lâm Thính" giằng co suốt một khắc, trước khi người trong Đoạn gia đến, hắn đã trực tiếp dùng thuốc mê làm nàng ta hôn mê, rồi lặng lẽ đưa về Lâm gia. Kể từ đó, nàng ta vĩnh viễn không thể bước chân vào Đoạn phủ thêm lần nào nữa.

Lâm Thính theo bản năng nhìn xuống váy áo trên người, lập tức cảm thấy những món ăn trước mặt trở nên vô vị.

Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính đang ngẩn người. Hắn cúi xuống nhặt đôi đũa tre rơi trên đất, sau đó ra hiệu cho Cẩm Y Vệ ở ngoài cửa mang một đôi đũa mới tới, đặt vào tầm tay nàng. “Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Lâm Thính không dám nhìn thẳng vào Đoạn Linh, sợ ánh mắt sẽ để lộ cảm xúc hỗn loạn của mình, nàng vùi đầu vào bát cơm. “Không phải.”

Đoạn Linh chăm chú nhìn đôi vành tai từng bị hắn m*n tr*n, giờ đây đã ửng đỏ. Cả cổ và sườn mặt nàng cũng dần dần nhuốm một màu hồng nhạt. “Mặt ngươi còn đỏ hơn hôm qua. Không khỏe sao? Có cần ta lại tìm đại phu đến khám một lần nữa không?”

Không cần Đoạn Linh nói, Lâm Thính cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên. Không phải vì cảm phong nhiệt, mà là vì nhiệm vụ hệ thống vừa giao. Nàng lại lấy cớ trời quá nóng để che giấu. “Ta không sao, chỉ là trời nóng thôi.”

Lâm Thính lo lắng Đoạn Linh sẽ nhận ra sự bất thường của mình, vội vàng lái sang chuyện khác: “Chỉ có Hoàng hậu muốn gặp ta thôi, không liên quan đến Hoàng thượng phải không?”

Đoạn Linh “Ừ” một tiếng. “Đúng vậy, không liên quan đến Hoàng thượng, chỉ có Hoàng hậu muốn gặp ngươi.”

Lâm Thính không có thiện cảm gì với vị Hoàng đế đương triều, bởi hắn đã dung túng cho Lương Vương làm càn. Nhưng nàng lại có chút tò mò về Hoàng hậu, chỉ vì nàng ấy đã đề nghị Hoàng đế ban bố luật pháp cho phép nữ tử được lập nữ hộ.

Thế nhưng, Hoàng hậu rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Nghe đồn nàng ốm yếu, những năm gần đây bệnh tình càng thêm nguy kịch, cả ngày nằm liệt trên giường. Gia Đức Đế rất sủng ái Hoàng hậu, đã tìm khắp nơi danh y để chữa bệnh cho nàng, nhưng không ai có thể trị khỏi.

Trước đây, Lâm Thính rất thích la cà khắp các ngõ hẻm để nghe những chuyện tầm phào của bá tánh. Có người nói Gia Đức Đế sủng ái Hoàng hậu như vậy là vì hắn có chân tình, hiếm có một đế vương lại nặng tình như thế. Cũng có người đồn rằng, đó là bởi vì nàng có “tài trị quốc”.

Khi Gia Đức Đế chưa lên ngôi, Hoàng hậu đã luôn kề bên. Nàng không chỉ là thê tử mà còn là quân sư đã cùng hắn lập nên bao kế sách. Hắn có thể lập nên Đại Yến, trở thành vị khai quốc Hoàng đế, công lao của Hoàng hậu không thể không kể đến.

Bá tánh cảm thấy Hoàng hậu không có phúc khí, cực khổ phò tá Gia Đức Đế gây dựng giang sơn, lại lâm bệnh nặng sau khi Đại Yến thành lập không lâu, gần như chưa từng hưởng một ngày sung sướng. Nàng cũng không có con nối dõi.

May mắn thay Gia Đức Đế không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Cho dù Hoàng hậu bị bệnh nhiều năm, hắn vẫn đối xử với nàng như thuở ban đầu, tìm mọi cách chữa trị cho nàng. Dù không có tác dụng, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh hắn vẫn rất quan tâm đến Hoàng hậu.

Bởi vậy, hễ nhắc đến vị Hoàng hậu này, bá tánh không khỏi tiếc hận. Gia Đức Đế cũng không cấm dân gian bàn tán chuyện này, chỉ cần không chửi bới Hoàng hậu là được. Vì lẽ đó, danh tiếng tốt đẹp của Hoàng hậu ngày càng được truyền đi rộng rãi.

Lâm Thính cũng đã nghe loáng thoáng về chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment