Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 256


 
Lý Kinh Thu vội vàng tiến tới, đi vòng quanh Lâm Thính một lượt, đôi mắt đỏ hoe: "Gầy quá!"

Rõ ràng béo ra một vòng Lâm Thính: "..." Lâm Thính biết trong mắt mẹ, con gái lúc nào cũng gầy yếu, dù có béo lên cũng vẫn gầy, rồi lại bắt ăn thật nhiều.

Lý Kinh Thu xót xa không thôi: "Gầy đi nhiều như vậy, về phải ăn thật nhiều, bồi bổ lại. Ta đã dặn nhà bếp làm ba cái chân giò con thích ăn nhất, lát nữa phải ăn hết cho ta."

Lâm Thính nuốt nước miếng.

Quả nhiên !

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Ba cái chân giò sao ? Không nhiều cũng chẳng ít.

Vừa vặn

Đào Chu đứng sau lưng Lý thị, đôi mắt cũng hoe hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Thất cô nương..." Đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy, lại còn trong tình thế hiểm nguy vì dịch bệnh.

Lâm Thính trấn an hai người, sau đó vui vẻ đi ăn bữa tiệc thịnh soạn mà Lý thị đã chuẩn bị. Đồ ăn ở Bắc Trường Nhai tuy không tệ, nhưng cơm nhà vẫn ngon hơn cả.

Ăn uống xong xuôi, nàng lại ở lại trò chuyện với Lý thị.

Lý thị ở lại Lâm viện đến tối mới về sân của mình. Lâm Thính tắm rửa xong, nằm lên giường, lấy bức thư Kim An Tại đưa tới ra đọc.

Hóa ra là Tạ Thanh Hạc nghe tin về dịch bệnh, lo lắng cho sự an nguy của họ nên đã nhờ người viết thư. Hắn rất cẩn thận, không dùng chữ viết hay người của mình, mà nhờ một bằng hữu giang hồ của Kim An Tại chuyển thư.

Bức thư nói rằng hắn quen một vị thần y trong giới giang hồ, nếu họ cần thì có thể mời vào thành chữa trị.

Khi Tạ Thanh Hạc truyền tin vào thành, triều đình vẫn chưa tìm được thuốc trị dịch, nếu không hắn cũng đã chẳng phải vất vả nhờ người đưa thư.

Lâm Thính đọc xong thư thì đốt đi. Trong thư cũng dặn rằng nếu không cần thì hãy hủy thư và không cần hồi âm. Tạ Thanh Hạc quả thực là một người trọng nghĩa khí, lúc này vẫn còn nhớ tới họ.

Nàng đốt thư xong, lại nằm lên giường.

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng nến cháy lách tách. Lâm Thính trở mình, quay mặt vào trong, vô thức nhớ đến mấy đêm trước Đoạn Linh nằm bên cạnh.

Cơ thể hắn tỏa ra mùi trầm hương nhè nhẹ, khi hắn nằm lên, cả chiếc giường cũng thơm theo. Mấy đêm liền, nàng đều chìm vào giấc ngủ trong làn hương trầm đó.

Giờ trên giường không còn mùi hương ấy, Lâm Thính lại cảm thấy có chút không quen.

"Chắc chắn là mùi trầm hương quá dễ chịu nên mình mới thích nó. Phải, chắc chắn là như thế." Nàng tự nhủ. "Đáng tiếc trầm hương đắt quá, mình không mua nổi. Không biết sau này có đổi gói quà đầu tiên lấy vàng bạc châu báu xài không hết được không nhỉ?"

Lâm Thính không tài nào ngủ được, bèn bật dậy, châm lư hương, bỏ vào một ít hương liệu cũng có mùi dễ chịu. Không có trầm hương, dùng hương liệu "thế thân" cũng được.

Làn khói từ lư hương từ từ lan tỏa, hương thơm tràn ngập căn phòng, vương vấn khắp đệm chăn. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi bị sặc. Mùi hương quá nồng, chắc là do không có kinh nghiệm, nàng đã bỏ quá nhiều. Trước đây, mỗi lần muốn xông hương đều là Đào Chu làm cho nàng.

Lâm Thính vội vã xuống giường, mở hết cửa sổ để xua bớt mùi hương, đồng thời dập tắt lư hương.

Mùi hương dần tan đi, nàng đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ nhìn cơn mưa phùn ban đêm, rồi thấy hơi lạnh, bèn quay lại giường.

Lâm Thính cố gắng ngủ sớm, dang rộng tay chân nằm trên đệm chăn, nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không thể giữ mãi một tư thế, cảm thấy khó chịu, chốc chốc lại trở mình. Đầu ngón tay vô tình lướt qua lớp đệm mềm mại, nàng giật mình nhớ lại cảm giác chạm vào mái tóc dài của Đoạn Linh.

Mấy đêm ở Bắc Trường Nhai, khi ngủ nàng đã từng vô ý đưa tay luồn vào tóc hắn. Vì họ nằm chung một giường, mà nàng lại hay trở mình, nên thỉnh thoảng sẽ vô tình chạm phải hắn.

Lâm Thính vỗ vỗ đầu mình, đêm khuya đúng là dễ nghĩ linh tinh. Nàng xoay người, nằm sấp xuống, vùi mặt vào đệm chăn.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lâm Thính cũng ngủ thiếp đi, nhưng lại mơ một giấc mộng hoang đường.

Trong mơ, Đoạn Linh chỉ mặc một chiếc áo lót màu đỏ, dây lưng buông lỏng. Còn nàng đạp hắn một cái, lòng bàn chân dẫm lên mặt hắn. Đoạn Linh không hề tức giận, ngược lại còn há miệng cắn ngón chân nàng, đầu lưỡi khẽ m*n tr*n, l**m từng ngón một, rồi lại từ từ trượt lên mắt cá chân nàng.

Mơ đến đây, Lâm Thính giật mình tỉnh giấc, cả người nóng ran, mặt đỏ bừng. Mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo má, rơi xuống mu bàn tay.

Tại sao nàng lại mơ một giấc mộng như thế?

"Chẳng lẽ là vì mình đã từng nói Đoạn Linh không xứng l**m chân mình, nên mới mơ thấy hắn l**m chân mình sao?

 Nàng tự hỏi.

Nhưng nàng nói câu đó đã lâu lắm rồi, nếu mơ thì cũng phải mơ từ trước mới phải, sao lại là bây giờ?

Hơn nữa, đó là lời nàng nói khi chưa "tỉnh giấc", không phải là lời thật lòng.

Người ta nói mộng và hiện thực trái ngược nhau, quả không sai. Đoạn Linh là quý công tử được nuôi dưỡng từ gia tộc thế gia, sao có thể l**m chân nàng? Dù cho hắn có chút tình ý với nàng, cũng sẽ không làm loại chuyện này.

Lâm Thính còn tự cảm thấy chân mình dơ, không tự l**m bao giờ. Tuy Đoạn Linh có sở thích đặc biệt, thích sưu tầm mắt người, nhưng không có nghĩa là hắn cũng có sở thích đặc biệt khác, chẳng hạn như thích l**m chân.

Quá hoang đường, hoang đường đến mức Lâm Thính chỉ muốn xóa sạch đoạn ký ức về giấc mộng này. 

Qua dâm loạn rồi !

Cần thiết phải xoá sạch !

Bình Luận (0)
Comment