Nước mắt Lý Kinh Thu tuôn rơi như mưa: "Nhạc Duẫn, thật sự là con sao? Không phải nương đang mơ đấy chứ?" Mấy ngày nay, bà thức giấc thì thấy Lâm Thính lạnh giá nằm trong quan tài, nhắm mắt lại thì thấy Lâm Thính vui vẻ trong mơ.
Lâm Thính lắc đầu: "Không phải mơ, là sự thật. Nương, con còn sống."
Đoạn Hinh Ninh sau phút giây kinh ngạc, nhanh chóng bước đến bên Lâm Thính, không màng nàng là người hay là ma, trực tiếp ôm lấy nàng từ phía sau, vừa khóc vừa nói: "Nhạc Duẫn, ta nhớ ngươi lắm."
Lâm Thính đưa một tay ra lau nước mắt cho Đoạn Hinh Ninh: "Đừng khóc nữa. Khóc nhiều ngày như vậy, cẩn thận mù mắt đấy."
Dù nói vậy, nhưng nàng cũng đang khóc.
Đoạn Hinh Ninh chớp mắt, nước mắt lại tuôn xuống, ướt đẫm vai áo Lâm Thính. Nàng nức nở, không ngừng gọi: "Nhạc Duẫn."
Nếu khóc có thể khiến Lâm Thính quay về, thì dù có mù mắt nàng cũng cam lòng.
Kim An Tại bước đến, khó tin nhìn Lâm Thính, cổ họng hắn nuốt nước bọt, rồi mới cất tiếng: "Lâm Nhạc Duẫn."
Lâm Thính dùng đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình nhìn hắn.
Kim An Tại không biết phải phản ứng thế nào. Lâm Thính sống lại sao? Hắn tự nhéo mình một cái, cảm nhận được nỗi đau, rồi nở nụ cười. Niềm vui trong lòng Kim An Tại còn lớn hơn cả sự kinh ngạc khi thấy người chết sống lại.
Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt của Phùng phu nhân.
"Nương."
"Nhạc Duẫn?" Phùng phu nhân sống cả đời, đây là lần đầu tiên bà gặp chuyện thế này.
Bà vô thức nhìn về phía Đoạn Linh, người vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Thính. Lúc này bà mới phát hiện hắn không mặc tang phục, mà mặc một chiếc áo lụa mỏng màu đỏ, giống màu váy của Lâm Thính. Hắn định làm gì?
Phùng phu nhân vô tình liếc nhìn quan tài, thấy con dao găm rơi bên trong.
Bà đột nhiên nhận ra.
Chẳng lẽ hắn định...
Đoạn Linh nói một khắc sau sẽ quay lại, là vì hắn muốn chết cùng Lâm Thính. Nếu Lâm Thính không đột ngột tỉnh lại, có lẽ giờ này hắn đã là một thi thể rồi.
Bà biết tình cảm của Đoạn Linh dành cho Lâm Thính rất sâu đậm, nhưng không ngờ lại sâu đậm đến mức muốn chết cùng nàng.
Phùng phu nhân sợ hãi.
Người chết bỗng nhiên sống lại, có người vui mừng, cũng có người sợ hãi. Một người hầu nhát gan lùi lại vài bước: "Thiếu phu nhân đã chết rồi, sao lại sống lại?"
Đoạn Linh đứng chắn trước Lâm Thính, nói ngắn gọn: "Nàng không chết. Đây không phải là chết đi sống lại. Bệnh lạ khiến nàng trông như đã chết. Chúng ta không biết nên suýt chút nữa đã chôn nàng."
Lâm Thính vốn định nói những lời này, nhưng không ngờ hắn đã nói trước.
Không ít người há hốc mồm kinh ngạc.
Họ nhìn Lâm Thính, nửa tin nửa ngờ: "Trông như đã chết?"
Lại có chuyện như vậy sao?
Đoạn Linh nắm lấy bàn tay đã ấm trở lại của Lâm Thính: "Trước kia có nhiều đại phu đã nói mạch của nàng rất lạ, có lúc tử mạch sẽ lấn át, nhưng chũng sẽ biến mất ngay sau đó. Lần này chỉ là tử mạch lấn át lâu hơn mà thôi."
Hắn nhìn quanh, không bỏ sót biểu cảm của bất kỳ ai: "Nếu không ngại, chúng ta có thể mời những vị đại phu đó đến để họ xem lại, xem có phải tử mạch đã từng xuất hiện hay không."
Phùng phu nhân thu lại ánh mắt đang nhìn con dao găm, không để ai chú ý.
Bà nhìn Đoạn Linh, trong lòng rối như tơ vò. Bà nắm chặt chuỗi hạt, nhanh chóng quyết định: "Về phủ trước đã, rồi chúng ta sẽ tìm những vị đại phu đó đến khám cho Nhạc Duẫn."
Trở lại Đoạn gia, Lâm Thính ngồi trong nhà chính, nơi rạp tang lễ vẫn chưa được dỡ bỏ. Nàng để mặc các vị đại phu bắt mạch cho mình. Những người khác, cũng giống như sáng nay, đều vây quanh bên ngoài rạp tang lễ, chờ đợi kết quả.
Các vị đại phu cuối cùng xác nhận lời Đoạn Linh là đúng. Lâm Thính đã xuất hiện trạng thái giả chết do bệnh lạ, nhưng giờ đã hồi phục. Hơn nữa, có một tin đáng mừng, tử mạch của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Mọi chuyện cuối cùng đã rõ ràng.
Lâm Thính cảm thấy an lòng. Từ nay về sau, nàng cuối cùng cũng có thể sống một cuộc đời tự do, không còn sợ bị hệ thống xóa sổ, hay bị ép phải làm những nhiệm vụ vô vị.
Nàng nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh. Nhân lúc mọi người đang chú ý đến các đại phu đang nói chuyện, nàng kéo tay áo hắn.
Đoạn Linh thuận thế nắm lấy tay nàng.
Tay áo buông xuống che khuất hai bàn tay đang nắm chặt. Hắn không nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt lanh lợi của Lâm Thính, không ngừng xác nhận nàng vẫn còn sống.