Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 456

 
Nếu không có hệ thống.

Những ngày hè nóng như đổ lửa, hơi đất ẩm ướt xộc lên, chỉ ngồi yên thôi cũng đủ khiến người ta đổ mồ hôi như tắm. Lâm Thính chẳng muốn đi đâu, chỉ vùi mình trong phòng, nằm mơ màng trên sập La Hán, chiếc áo lót mỏng manh lỏng lẻo.

Một tiểu nha hoàn vén rèm bước vào: “Thất cô nương, nô tỳ đã mua thuốc nước giải khát nguội cho người rồi ạ.”

Lâm Thính lười biếng hé mắt, uể oải ngồi dậy trên sập. Nàng đón lấy bát thuốc nước từ tay nha hoàn, uống liền mấy ngụm. Thứ nước ấy có chút đá vụn, uống vào mát lạnh từ lưỡi đến cuống họng, quả nhiên rất dễ chịu.

Uống xong, nàng tỉnh táo hơn một chút. Lâm Thính ngước mắt nhìn bức tường gạch đỏ cao vút ngoài cửa sổ, bất giác hoài niệm cuộc sống ở hiện đại. Nàng tự nhủ, ở thời hiện đại, chỉ cần bật điều hòa là có thể ung dung qua hết mùa hè, đâu cần vất vả dùng băng để giải nhiệt như thế này, một lát sau hơi nóng lại ập đến.

Nhưng hoài niệm cũng vô dụng, dù sao nàng cũng đã chết vì ung thư ở thế giới cũ. Xuyên vào một cuốn truyện cấm mà nàng từng đọc, coi như được sống thêm một lần nữa. Chuyện xuyên về là điều không thể.

Tỉ mỉ tính toán, nàng đã xuyên vào cuốn truyện cấm này được bảy năm rồi. Nhưng vì là thai xuyên nên năm nay nàng mới chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng làm được chuyện gì to tát.

May mắn là nàng không có hệ thống. Thông thường, xuyên thư sẽ đi kèm một hệ thống, nhưng Lâm Thính thì không, nàng được tự do, từ giây phút sinh ra đã có ý thức của riêng mình và không bị cốt truyện nguyên tác khống chế.

Chờ khi lớn hơn một chút, nàng sẽ mở cửa hàng, kiếm thật nhiều tiền, với mong muốn trở thành phú bà giàu nhất kinh thành! Nghĩ đến đây, Lâm Thính mãn nguyện vươn vai.

Khi nàng còn định nằm xuống ngủ tiếp một giấc, Lý thị vội vàng đi vào.

“Lâm Nhạc Duẫn!”

Lâm Thính nghe ra giọng Lý thị đầy lửa giận, lập tức tỉnh cả người. Nàng vội vàng trườn xuống giường, tìm một nơi để trốn. Dù không biết nàng vì sao lại giận, nhưng trốn đi thì không sai, kẻo lại ăn đòn mắng.

Thế nhưng, tay chân trẻ con ngắn ngủn, sao bì được với người lớn. Lâm Thính còn chưa kịp trốn kỹ, Lý thị đã bước tới bên cạnh nàng: “Con tính trốn đi đâu?”

Lâm Thính vội vàng bày ra vẻ mặt vô tội ngoan ngoãn: “Nương, con có làm gì đâu ạ.”

Lý thị chống nạnh, nhìn Lâm Thính từ trên cao xuống. Cô bé chín tuổi vì nóng mà búi cao tóc đuôi ngựa, chỉ mặc chiếc áo lót trắng mỏng, trông xinh xắn như một món đồ sứ được điêu khắc tinh xảo, ngũ quan từ mắt, mày đến sống mũi đều giống hệt nàng, vừa thanh tú lại vừa sắc sảo.

Vì Lâm Thính còn nhỏ nên vẻ ngoài vẫn chưa có nhiều nét “công kích.”

Lý thị nhìn nàng một lát, bỗng thấy cơn giận dịu đi một chút, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm khắc: “Thành thật khai ra, hôm qua con đã làm gì?”

Lâm Thính tỏ vẻ khó hiểu: “Hôm qua con cùng Lệnh Uẩn ra ngoài xem kịch, có làm gì đâu ạ.”

Tuy không bị cốt truyện khống chế, nhưng nàng vẫn trở thành bằng hữu với Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính nhớ rõ một vài chi tiết trong nguyên tác, biết Đoạn Hinh Ninh sẽ gặp nguy hiểm vào năm ngoái. Nhưng vì người lớn không tin lời nàng, nàng đành phải tự mình đi cứu Đoạn Hinh Ninh.

Sau khi được cứu, Đoạn Hinh Ninh đã coi Lâm Thính là bằng hữu thân thiết và cứ cách vài ngày lại đến tìm nàng. Lâm Thính cũng cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh Đoạn Hinh Ninh nên cứ thuận theo tự nhiên.

Lý thị hỏi không phải chuyện này: “Hôm qua có phải con đã đánh tứ ca của con không?”

Lâm Tam gia đứng hàng thứ ba trong Lâm gia, phía trước còn có hai người huynh trưởng. “Tứ ca” mà Lý thị nhắc đến chính là con trai cả của Lâm đại gia.

Lâm Thính đưa tay kéo tay áo Lý thị: “Con chỉ đẩy nhẹ hắn một cái, không đánh. Lệnh Uẩn lúc đó cũng ở đó, có thể làm chứng cho con. Nếu người không tin, con sẽ đi tìm muội ấy đến.”

Lý thị bế Lâm Thính đang đứng chân trần trên sàn nhà lên, đặt trở lại sập La Hán, bán tín bán nghi nói: “Đẩy nhẹ một cái thôi sao? Nếu thế thì mắt hắn làm sao lại sưng lên?”

Lâm Thính lắc lư chân, không hề để tâm: “Tự hắn ngã rồi đập vào thôi.”

“Vậy vì sao con đẩy hắn?”

Lâm Thính thầm véo vào tay mình, hy vọng có thể rặn ra nước mắt, trông đáng thương một chút: “Tứ ca mắng con có phụ thân cũng như không, con nhất thời tức giận nên mới đẩy hắn một cái.”

Lý thị nhìn thấu động tác nhỏ của nàng: “Không khóc được thì đừng cố.”

Nàng đành từ bỏ ý định rặn nước mắt: “Vâng. Nhưng những gì con nói là thật, hắn quả thật đã mắng con. Hơn nữa còn mắng những lời khó nghe hơn nữa.”

 

Bình Luận (0)
Comment