Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Chương 459

 
 
Từ Đoạn phủ trở về Lâm phủ, Lâm Thính lập tức đi tìm Lý thị, nôn nóng hỏi về chuyện nàng sau này phải đến Đoạn phủ làm bài tập.

Thời tiết nóng bức, Lý thị lúc này đang ngồi dưới gốc cây to nhắm mắt hóng mát. Nghe Lâm Thính nói, nàng mở mắt nhìn nàng: “Có chuyện gì à?”

Lâm Tam gia không chịu dùng quan hệ để tìm một học giả uyên thâm trong kinh thành làm thầy dạy học cho Lâm Thính. Lý thị quanh năm ở hậu viện, lại không quen biết ai, nên chỉ có thể tìm được thầy dạy học bình thường.

Thế nhưng, nàng luôn muốn dành cho Lâm Thính những điều tốt đẹp nhất. Lý thị khẽ vén lọn tóc ướt mồ hôi trên gương mặt Lâm Thính: “Thầy dạy học cũ của con sẽ không đến nữa. Con nghỉ ngơi một ngày, đến ngày kia sẽ bắt đầu sang Đoạn gia để học với Cố đại nho.”

Lâm Thính lập tức trèo lên đùi nàng, nũng nịu vùi đầu vào lòng mẹ: “Nương, con thấy thầy giáo cũ rất tốt mà. Cố đại nho tuy là người học rộng tài cao, nhưng chưa chắc đã hợp với con. Người nghĩ lại xem?”

Lý thị đã quyết tâm từ lâu, không hề lung lay: “Thầy cũ tốt lắm sao? Tốt ở chỗ nào? Ông ấy không giao bài tập, con có học hay không cũng chẳng trách mắng, thế nên con mới thấy tốt, đúng không?”

Bị nói trúng tim đen, Lâm Thính cứng họng không biết đáp lời ra sao.

Nhưng nàng vẫn muốn cố gắng: “Nương, con bảo đảm, sau này con nhất định sẽ nghiêm túc học hành, làm bài tập đầy đủ, tuyệt đối không trộm lười biếng nữa. Người tin con một lần, cho con thêm một cơ hội được không?”

Lý thị nhướng mày, mỉm cười với nàng, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh băng: “Nằm mơ.”

Lâm Thính thất vọng: “Nương…”

“Ngày thường con chẳng phải rất thích ở bên Đoạn tam cô nương sao? Sao lại không muốn sang Đoạn gia học cùng nàng ấy?” Lý thị thắc mắc.

Nàng rất muốn nói rằng chơi bời và học hành hoàn toàn là hai chuyện khác nhau: “Hai việc này không giống nhau.”

Lý thị nhắm mắt lại: “Theo ta thì chẳng có gì khác cả. Nếu ngày kia con không đến Đoạn gia học với Cố đại nho, sau này cũng đừng mơ tưởng ra khỏi phủ, ở nhà mà học thêu thùa cho ta.”

Vừa nghe đến chuyện thêu thùa, Lâm Thính liền thay đổi thái độ: “Thật ra con thấy thử học với Cố đại nho cũng chẳng có gì là không tốt.” Học thêu thùa còn khiến nàng đau khổ hơn cả học hành.

Lý thị mở mắt, đánh giá Lâm Thính từ trên xuống dưới: “Lời này thật không?”

Lâm Thính thành khẩn: “Thật mà.”

Đến ngày phải đi học, Lâm Thính bị mẹ bắt dậy sớm, ngồi xe ngựa đến Đoạn phủ.

Nơi học của họ là một đình hóng mát ở hậu viện. Nàng vừa xuống xe, một bên đeo chiếc “cặp sách” nhỏ, vừa lảo đảo đi theo nha hoàn vào trong. Vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ tại chỗ.

Đoạn Hinh Ninh đang ngồi trong đình hóng mát, thấy Lâm Thính đến liền vội vàng đứng dậy đón nàng. Nàng bảo nha hoàn bên cạnh nhận lấy “cặp sách” của Lâm Thính rồi đặt lên chiếc bàn dài: “Nhạc Duẫn, ngươi đến rồi.”

Lâm Thính lại ngáp một cái nữa.

Thầy đại nho vẫn chưa tới, Đoạn Hinh Ninh có thêm thời gian để trò chuyện: “Đêm qua ngươi không ngủ ngon sao?”

“Không phải, đêm qua ta ngủ rất ngon, có lẽ vì hôm nay dậy từ giờ Mão sớm quá, nên mới buồn ngủ như thế. Còn muội dậy từ khi nào?” Lâm Thính quả thực không chịu nổi việc phải thức dậy vào lúc năm giờ sáng, buồn ngủ đến chết đi được.

“Ta cũng dậy từ giờ Mão.” Cha nàng yêu cầu nàng và nhị ca phải dậy từ lúc này để đọc sách mỗi ngày, Đoạn Hinh Ninh đã quá quen rồi.

Lâm Thính không nói thêm gì nữa.

Bỗng nàng ngửi thấy một mùi trầm hương thoang thoảng, dễ chịu, liền quay đầu nhìn sang bên cạnh. Hóa ra Đoạn Linh cũng đã đến từ sớm, nhưng vì nàng quá buồn ngủ và chỉ mải nói chuyện với Đoạn Hinh Ninh nên không phát hiện ra hắn.

Lâm Thính liếc nhìn Đoạn Linh, rồi lại nhìn vị trí mình sắp ngồi. Nàng sẽ ngồi ở giữa, bên trái là Đoạn Hinh Ninh, bên phải là Đoạn Linh.

Là ai ?

Ai đã sắp xếp vị trí này vậy?

Vì sao không cho nàng ngồi ở một bên, mà lại cứ phải ngồi ở giữa? Lâm Thính tự hỏi về khả năng đổi chỗ. Thế nhưng, chưa kịp nghĩ ra cách nói thế nào để đổi chỗ, Cố đại nho đã tới.

Đoạn Hinh Ninh vội vàng ngồi lại vị trí, khẽ hạ giọng dặn Lâm Thính Cố đại nho rất nghiêm khắc, bảo nàng phải cẩn thận, đừng để bị phạt.
 

Lâm Thính đành tạm thời không nhắc đến chuyện đổi chỗ, đi qua ngồi xuống, dùng ngón tay căng hai mí mắt sắp khép lại. Ngày đầu tiên đi học thêm không thể ngủ gật, nếu không sẽ dễ bị phạt.

Cố đại nho bước vào, nhìn nàng: “Mắt ngươi bị sao vậy, sao lại dùng tay ấn?”

“Mắt không được khỏe ạ.” Lâm Thính nói dối một cách trơn tru.

Cố đại nho mở sách ra, nửa như bao dung nửa như trách cứ: “Mắt không khỏe mà vẫn đến nghe giảng, Lâm Thất cô nương quả là một đứa trẻ hiếu học.” Phu nhân nhà họ Phùng đã nói với ông ấy từ mấy ngày trước rằng Lâm Thính sẽ đến, nên ông biết nàng là thất cô nương của Lâm gia.

Lâm Thính cười cười đầy chột dạ.
 

Bình Luận (0)
Comment