"Thôi không chơi nữa," Ứng Tri Hà thu cờ, "Đoạn Linh, cháu tìm Lâm Thính có việc đúng không? Hai đứa cứ trò chuyện đi, ta sang nhà con xem dì Lý chuẩn bị về chưa."
Chờ Ứng Tri hà đi sang nhà Đoạn Linh, Lâm Thính và Đoạn Linh đi ra ngoài. Cô thấy hắn đi về phía chiếc xe đạp đỗ ở dưới mái hiên của khu chung cư. "Đi đâu vậy?" Cô cứ nghĩ Đoạn Linh rủ đi dạo loanh quanh đâu đây thôi, nhưng nếu đã cần lấy xe đạp thì chắc là đi xa một chút.
"Bờ biển."
Lâm Thính, sau giấc ngủ ngon lành, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nghe nói muốn ra biển, cô lập tức ngồi lên yên sau.
Để tạo không khí lễ hội, người dân ven biển đã treo lên những chiếc đèn lồng làm từ túi ni lông màu đỏ. Lâm Thính kiễng chân, vòng tay ôm vai Đoạn Linh, quay lưng lại với biển, tự chụp mấy tấm ảnh. Bức ảnh cuối cùng, cô nghiêng đầu, hôn một cái thật nhẹ lên má hắn.
Đoạn Linh nhìn vào màn hình điện thoại, khóe môi khẽ cong lên:"Gửi tất cả ảnh cho anh."
Một vài ngày sau.
Lâm Thính hẹn Kim An Tại và những người bạn khác đi cắm trại, dự định sẽ ở lại qua đêm rồi về.
Điều đầu tiên khi đi cắm trại là tìm một bãi đất bằng phẳng để dựng lều. Lâm Thính không muốn nghĩ nhiều, cô không đọc bản hướng dẫn rắc rối mà xem video dạy dựng lều để làm theo.
Tổng cộng sáu người bọn họ, ban đầu định mỗi hai người ở một lều, nhưng Lâm Thính buổi tối ngủ rất hay cựa quậy, còn Đoạn Hinh Ninh lại không có nhiều sức lực, ở cùng Lâm Thính rất dễ bị thương, thế nên họ quyết định tách ra và dựng thêm lều.
Lâm Thính tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều của mình rồi chạy sang giúp Đoạn Hinh Ninh.
Trước khi cô đến, Hạ Tử Mặc đã ở đó rồi. Nhưng rõ ràng hắn là kiểu công tử nhà giàu sống trong nhung lụa, rất ít khi phải làm việc nặng. Dù có bản hướng dẫn và video, hắn vẫn dựng lều rất chậm.
Về phần Đoạn Hinh Ninh, cô ấy cũng ít làm việc, chỉ đứng bên cạnh đưa dụng cụ dựng lều cho Hạ Tử Mặc mà thôi, không tự mình làm.
Có Lâm Thính gia nhập, tốc độ của họ nhanh hơn hẳn, lều trại nhanh chóng được dựng xong.
Liên tục dựng hai cái lều mất hơn nửa tiếng, coi như là một màn vận động nhỏ. Lâm Thính thấy hơi khát, muốn đi tìm đồ uống. Cô chưa kịp đi thì Đoạn Linh đã xách vài chai nước ngọt đi tới, đưa cho cô một chai, rồi lần lượt đưa cho Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc.
Lâm Thính vặn nắp, uống cạn nửa chai.
Thật ra khi cô dựng lều, Đoạn Linh đã định tới giúp, nhưng Lâm Thính không cho. Không phải vì sợ người khác thấy họ ở riêng, chuyện này cũng không có gì lạ, mà là cô sợ bản thân theo bản năng sẽ đụng chạm thân mật với hắn, để người khác nhìn thấy lại không hay.
Kim An Tại ở cách đó không xa nhìn sang, hỏi: "Các ngươi đã dựng lều xong rồi à?"
Lâm Thính gật đầu với hắn.
Tạ Thanh Hạc đi tới chỗ xe hơi của Hạ Tử Mặc, mở cốp xe ra, lấy một ít đồ ăn vặt xuống, đặt lên tấm thảm trải trên đất: "Các ngươi lại đây ăn một chút gì đi."
Nhắc tới ăn, Lâm Thính lập tức chạy tới ngồi xuống. Đoạn Linh cũng đi theo, ngồi bên trái cô, còn Đoạn Hinh Ninh ngồi bên phải. Hạ Tử Mặc thì chỉ cần Đoạn Hinh Ninh ngồi chỗ nào, hắn cũng sẽ tìm chỗ trống bên cạnh cô ấy để ngồi.
Kim An Tại ngồi đối diện, tiện miệng trêu chọc một câu: "Hai anh em các ngươi cứ như thần hộ vệ, một trái một phải bảo vệ Lâm Thính vậy."
"Liên quan gì đến ngươi!" Lâm Thính mang bao tay vào, cầm một miếng sushi đưa đến miệng Đoạn Hinh Ninh.
Đoạn Hinh Ninh nghe xong lời Kim An Tại, hơi ngại ngùng: "Từ nhỏ đến lớn, ba chúng ta đi đâu cũng ngồi cùng nhau, thành thói quen rồi. Nếu ngươi muốn ngồi ở đây, ta cũng có thể đổi chỗ với ngươi."
"Ta ngồi bên cạnh Lâm Thính á ?" Kim An Tại không chút do dự xua tay, vẻ mặt ghét bỏ, "Thôi đi, cái cô gái điên khùng đó, động một tí là đánh người, chỉ có hai anh em các ngươi mới chịu đựng được cô ấy thôi."
Hắn ngẫm lại, hình như đúng là như vậy. Cứ ba người họ xuất hiện cùng nhau, lúc nào cũng đứng hoặc ngồi cạnh nhau.
Kim An Tại cảm thấy hơi nể phục họ.
"Kim An Tại, ngươi muốn chết hả, không nói gì không ai coi ngươi là người câm đâu." Lâm Thính tiếp tục đút sushi cho Đoạn Hinh Ninh, "Đừng để ý đến hắn, há miệng ra đi."
Đoạn Hinh Ninh ngoan ngoãn há miệng ăn miếng sushi Lâm Thính đút: "Sushi này ngon quá, lần sau chúng ta lại đến cửa hàng đó mua nhé."
Tạ Thanh Hạc: "Nghe nói tối nay sẽ có mưa sao băng, không biết chúng ta có nhìn thấy không nhỉ?"
Lâm Thính không mấy hứng thú với mưa sao băng. Cô cắm cúi ăn phần của mình, còn cố ý đẩy hộp sushi sang phía Đoạn Linh.
Đoạn Linh thản nhiên cầm một miếng sushi ăn.
Đoạn Hinh Ninh: "Người ta nói ước nguyện dưới mưa sao băng rất linh nghiệm, mong rằng tối nay chúng ta có thể nhìn thấy."
Nghe đến câu "ước nguyện rất linh nghiệm", Lâm Thính lập tức hứng thú. Mẹ cô rất mê tín, ngày lễ Tết thường dẫn cô đến chùa thắp hương bái Phật, cầu Bồ Tát phù hộ cả nhà bình an.
Còn Lâm Thính thì có tư tưởng thà tin có còn hơn không, thấy vị Bồ Tát nào cũng cầu cho mình trước khi tốt nghiệp đại học có thể nhanh chóng phát tài, tốt nghiệp xong sẽ thoải mái đi khắp thế giới. Có thể nói là một kiểu ước nguyện "đánh bừa" vậy.
Tối nay thử ước nguyện với sao băng xem sao, Lâm Thính lấy điện thoại ra nhắn tin riêng cho Đoạn Linh. Một số chuyện không thể nói thẳng trước mặt mọi người, nếu không sẽ quá lộ liễu.
Lâm Thính: Em quyết định rồi, tối nay em nhất định phải thấy mưa sao băng, anh phải đi cùng em.
Đoạn Linh: Muốn ước nguyện à?
Lâm Thính gửi một sticker "gật đầu như búa bổ", và hắn đã đồng ý.
Họ đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, nên khi có tin nhắn đến sẽ không phát ra tiếng. Những người khác dù có thấy họ cùng lúc xem điện thoại, nhắn tin, cũng sẽ không nghĩ rằng họ đang trò chuyện riêng với nhau.