Tôi thật sự khó mà lý giải:
“Giao dịch lỗ vốn thế này, hoàng thượng cũng chịu làm sao?”
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, tôi lại hiểu ra, sao lại không chịu chứ, đây nào phải nuôi con gái người khác, rõ ràng là đang nuôi con dâu tương lai cho mình…
Tôi buồn bã nhìn đứa bé đang ngủ say trong lòng:
“Không ngờ con mới ra đời mấy ngày, đã bị sắp đặt rõ ràng rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười nhìn tôi tự thông suốt:
“Chu đại nhân đối với ngươi như vậy, quả nhiên là có lý do cả.”
Lần vào cung này cũng xem như có chút thu hoạch.
Hoàng hậu ôn hòa thân thiện, tặng tôi rất nhiều trang sức quý giá, còn cho tôi một tấm lệnh bài ra vào hoàng cung, muốn gặp quận chúa lúc nào cũng được, suy nghĩ rất chu đáo.
Có lẽ đây cũng không phải là đứa bé đầu tiên vừa sinh ra đã bị “bắt cóc” vào cung.
Một đống chuyện trôi qua, đến khi lửa trong yến tiệc được dập tắt hoàn toàn, cung nữ tới truyền lời thì trời cũng đã tối, hoàng hậu thuận thế giữ tôi lại qua đêm.
Chu Dữ Hành sai người đến nhắn lại, cũng nói để tôi nghỉ ngơi trước, lát nữa hắn sẽ đích thân tới đón tôi.
Trong nguyên tác, thân phận nữ chính bị vạch trần hoàn toàn hình như cũng là trong buổi yến tiệc trong cung, rơi vào bẫy của Chu Dữ Hành, cuối cùng thú nhận mọi chuyện với hắn.
Chu Dữ Hành vì yêu cô ấy, đã ra sức che giấu mọi chuyện thay cô.
Nhưng hiện tại Chu Dữ Hành không có tình cảm với tôi, một khi bắt được tôi, sẽ đối xử thế nào đây?
Nỗi bất an trong lòng mách bảo tôi, tối nay e là không yên ổn được.
Yến tiệc được tổ chức trên đường bắt buộc phải đi qua để rời cung, không ít quan viên vì vụ cháy mà buộc phải ở lại trong cung qua đêm, còn tôi thì được sắp xếp ở một phòng bên cạnh nghị sự điện.
Người tiễn tôi vừa đi, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
Tôi kéo một tiểu cung nữ đi ngang qua cửa, hỏi nàng xảy ra chuyện gì.
Tiểu cung nữ không giấu giếm, kể hết đầu đuôi cho tôi:
“Vừa rồi hoàng thượng sai người từ nghị sự điện đến ngự thư phòng lấy đồ, tiểu thái giám phát hiện có kẻ trộm, tên trộm chạy mất, hiện đang bị truy đuổi. Xin cô nương cứ yên tâm ở lại trong điện, tránh bị thương nhầm.”
NPC bảo đừng làm việc gì, nghĩa là nhất định phải làm việc đó.
Tôi trèo ra từ cửa sổ phía sau phòng, đi đến… Ơ? Ngự hoa viên?
Thật là cầu được ước thấy.
Trong nguyên tác, nam chính chính là ở ngự hoa viên chặn được nữ chính bị thương, che giấu giúp cô trốn thoát an toàn, mới có cơ hội để cô thú nhận sự thật.
Tôi còn chưa kịp vui mừng, thì thị vệ hình như đã đuổi đến đây, vừa bước vài bước, tôi đã thấy Phương Dật Du đang quỳ dưới đất, bị thương.
Nàng bị trúng một mũi tên, tôi kéo nàng lê đến khe giữa những hòn giả sơn trong ngự hoa viên, lợi dụng bóng đêm và bóng tối của giả sơn để ẩn nấp.
Động tác kéo quá mạnh, làm động vào mũi tên trên người Phương Dật Du, vừa dừng lại là nàng đau đến thở d ốc.
Tôi lo bị phát hiện.
Nghiến răng, tôi đưa cánh tay lên trước miệng nàng:
“Cắn vào đi.”
Phương Dật Du nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng lắc đầu, môi dưới trắng bệch đã bị cắn đến rỉ máu.