Vết thương của Phương Dật Du chỉ được xử lý sơ sài, xe ngựa lắc lư suốt dọc đường, tôi thấy nàng cắn răng chịu đựng được một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chống nổi mà ngất đi.
Chu Dữ Hành dường như không vui, cả đoạn đường mặt đen như đáy nồi.
Chúng tôi về đến nhà thì trời vừa hửng sáng, hắn chẳng buồn nhẹ nhàng với người đẹp mà vác thẳng Phương Dật Du vào phòng, dặn quản gia gọi Đoạn tiên sinh tới thẩm tra, rồi kéo tôi thẳng về phòng cũ của tôi.
Dù đã rời đi lâu như vậy, căn phòng này vẫn không có gì thay đổi.
Tôi giúp hắn cởi áo khoác, tiện tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, nhẹ giọng nói:
“Đừng giận nữa mà.”
Chu Dữ Hành hít sâu một hơi để điều chỉnh tâm trạng, rồi mới quay lại ôm lấy tôi:
“Nếu không phải nàng cứu cô ta, giờ này có lẽ tấu chương xin bỏ vợ của ta đã được phê rồi.”
… Thì ra giận là vì chuyện này.
Tôi không nhịn được bật cười:
“Chàng bỏ hay không bỏ, có gì khác nhau à?”
“Đương nhiên là có!” Hắn tức giận cắn nhẹ môi tôi, như thể trút giận được đôi chút, “Thôi bỏ đi, nói với nàng nàng cũng không để tâm.”
Điều hắn muốn nói, tôi đều hiểu cả.
Thứ nhất là tôi vẫn luôn ở nhà mẹ, nhà nhỏ người đông, hắn miệng thì nói không sao, nhưng mỗi ngày sáng sớm lên triều, chiều tối lại vội vàng chạy qua, đúng là có phần vất vả;
Thứ hai là bên ngoài có không ít lời đồn, nói tôi là yêu nữ, đã hòa ly rồi còn mê hoặc chồng cũ, tuy tôi không để tâm lắm, nhưng đúng là giống y như đang diễn bản cổ đại của “Sự cám dỗ quay về”.
Chuyện thứ nhất thì dễ giải quyết, tôi ngẩng đầu hứa với hắn:
“Ngày mai thiếp sẽ dọn về ở.”
Trên mặt Chu Dữ Hành hiện lên nụ cười:
“Thật không?”
“Còn thật hơn cả trân châu!” Tôi cũng bật cười theo,
“Bây giờ có thể nghe chuyện của cô Phương chưa, Chu đại nhân?”
“Ta chẳng hứng thú gì với chuyện của nàng ta.” Chu Dữ Hành vòng tay ôm ngang người tôi bế lên giường,
“Cứ để Đoạn Hành thẩm vấn là được, cần làm gì hắn đều biết, bây giờ còn việc quan trọng hơn…”
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, dừng lại ở phần xương quai xanh của mình.
Lại nữa rồi lại nữa rồi… Trời sáng rồi đó đại ca, chàng không mệt sao?
Chu Dữ Hành l.i.ế.m môi, giọng khàn khàn:
“Tối nay… hình như chưa cho Ôn nhi bú…”
Tôi vốn định nói dối cho qua chuyện, nhưng lại nhớ tới một câu hoàng hậu nói với tôi tối nay, như tiếng chuông cảnh tỉnh.
Muốn được nghỉ ngơi, trước tiên phải tìm cách vắt kiệt sức hắn.
Dù sao sáng mai lên triều cũng đâu phải tôi, ai sợ ai.
Tôi nghiến răng, gật đầu, chủ động vòng tay ôm cổ hắn, hắn chỉ cần cúi đầu một chút, môi đã lướt qua chóp mũi tôi, hơi thở mập mờ bao phủ khắp căn phòng nhỏ này.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, sau khi tôi chủ động đòi thêm lần nữa, hắn phấn khích đến mức động tác mạnh mẽ hơn hẳn, cứ như hoàn toàn không biết mệt là gì.
Lại một trận triền miên kịch liệt…
Hoàng hôn buông xuống, tôi ôm thắt lưng suýt gãy mà ném mình vào bồn tắm.
Nói là lấy độc trị độc cơ mà? Sao tôi lại là người bị rút cạn vậy?
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa phòng ra.
“A Ý A Ý!”
Người đàn ông vừa tan triều về không hề có chút mệt mỏi, thậm chí còn mang theo chút mong chờ:
“Tối nay chúng ta tiếp tục được không?”
… Cứu mạng, tha cho tôi đi Chu Dữ Hành.
Mọi chuyện cũng phải có ngoại lệ chứ…