Đoạn Hành gật đầu:
“Có thể hơi khó hiểu, nhưng trong mắt nàng, bọn trẻ như là người thân vậy. Giờ chúng đều đã lớn, mà nếu nhiệm vụ lần này thất bại, sẽ bị đưa hết vào kỹ viện.”
“Dù có hoàn thành, chưa chắc được giữ lời.” Chu Dữ Hành lạnh lùng cười, nhấp ngụm trà,
“Nói dài dòng vậy, nhiệm vụ của nàng ta là gì?”
Đoạn Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng nói ba chữ:
“Giết ngài đấy.”
Chu Dữ Hành chẳng hề kinh ngạc:
“Cũng hợp lý thôi. Nhưng nàng ta ở đây gần một năm, chưa từng ra tay.”
Tôi thở dài trong lòng — đồ ngốc, người ta là phải lòng chàng rồi.
Đoạn Hành liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, nhưng cuối cùng không nói ra lý do thật:
“Là vì nàng ta tự biết không làm được, nên vẫn luôn ẩn nhẫn chờ thời cơ.”
“Câu hỏi thứ hai: Tại sao lại muốn g.i.ế.c ta?” Chu Dữ Hành gõ nhẹ vào thái dương, hơi đau đầu,
“Ta cũng đâu có thù oán gì với ai, gây thù chuốc oán gì đâu?”
Đoạn Hành nhắc:
“Nhưng ngài có theo một vụ án suốt mấy năm rồi, gần đây lại sắp tìm ra manh mối.”
Chu Dữ Hành bừng tỉnh:
“Vụ án nhà họ Dư buôn lậu muối lậu?”
Hắn liếc tôi một cái, ngừng một nhịp rồi nói thêm:
“Người có thể khiến hoàng thượng ban cho ta một thị thiếp, còn khuyên ông ấy chính thức lập thiếp làm thê, thực ra cũng chẳng có mấy ai. Có phải quá rõ ràng rồi không?”
Đoạn Hành chắc là cũng đến phần kết thúc, đứng dậy chắp tay:
“Vụ án này liên quan quá rộng, tôi kiến nghị trước hết điều tra chỗ ở của các cô gái năm đó, giải cứu họ tránh thương vong. Sau đó mới bố trí trận địa, dụ rắn ra khỏi hang, khiến chúng tự chui đầu vào lưới.”
Tôi trợn mắt nhìn hắn nói ra nguyên một đoạn lời thoại đáng ra là của nam chính, trong lòng rung động dữ dội.
Nam chính không làm đại sự, cuối cùng lại có mưu sĩ chuyên tâm vì đại sự, thật là đáng mừng.
Chu Dữ Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Ngươi đi điều tra tung tích những cô gái đó trước, còn kẻ đứng sau thao túng… ta cũng đoán ra được là ai rồi. Rảnh ta sẽ đi gặp hắn một chuyến.”
Đoạn Hành cáo lui, tôi nhân cơ hội ngồi lên đùi Chu Dữ Hành.
Hắn có hơi bất ngờ:
“Hử? Lúc nãy còn bảo không cần, giờ lại chủ động thế?”
Tôi vòng tay qua cổ hắn, cười:
“Đại nhân trượng nghĩa ra tay tương trợ, tiểu nữ không gì báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp thôi.”
Chu Dữ Hành thuận thế siết tôi sát hơn, ánh mắt thoáng chút u sầu:
“A Ý, ta chợt cảm thấy may mắn, vì từng điều tra vụ án nhà nàng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn:
“Sao vậy?”
Hắn thở dài:
“Nếu nhà họ Dư chưa bị tiêu diệt từ trước, e là đêm qua sau khi nàng cứu Phương Dật Du, đã không còn cơ hội sống sót rời khỏi hoàng cung. Nếu thế lực nhà họ Dư còn, ta biết được những chuyện này, cũng khó mà không nghi ngờ tới nàng.”
Hắn nói đúng. Chính hắn là người đã bảo vệ cả nhà tôi, cũng là người giúp tôi hoàn toàn rũ bỏ liên can với vụ án này.
“Tôi hiểu mà.” Tôi để mặc hắn bế tôi về phòng, đặt lên giường,
“Tối nay tôi nhất định không than khổ, không kêu mệt, không xin dừng, chàng vui là được!”
Hắn dùng ngón tay miết nhẹ môi tôi, động tác vô cùng thành thạo:
“Không không không, A Ý cũng phải vui, như vậy mới tốt.”