Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 30

Tự nhiên trong lòng tôi bắt đầu thấy bất an: "Nương nương cũng thích ăn gà quay Lầu Phù Dung sao?"

Hoàng hậu vừa tháo gói vừa nói: "Đúng vậy, từ nhỏ đã thích rồi. Trước khi hoàng thượng đăng cơ, thường lén dẫn ta ra khỏi cung đi ăn, đại nhân Chu thì chịu trách nhiệm trả tiền."

Hoàng thượng không phục: "Nàng nói cứ như ta chưa từng trả vậy."

Hoàng hậu trêu ông ta: "Thì Chu đại nhân trả nhiều hơn chứ sao, lần nào ngươi cũng chỉ biết móc ra một miếng ngọc bội. Xin lỗi nhé, tiệm trà nào mà nhận ngọc bội hả?"

"Cuối cùng chẳng phải vẫn ban cho Chu Dữ Hành làm lễ vật cảm tạ rồi sao, nàng nhớ kỹ thật đấy."

Hoàng thượng lầm bầm mấy câu không vui: "Hơn nữa, lúc hắn muốn lấy vợ, ta chẳng phải đã dốc công tìm đủ các tiểu thư nhà quyền quý cho hắn chọn rồi sao, cũng đâu có thiếu hắn cái gì."

"Nhắc mới nhớ, cũng khá trùng hợp."

Hoàng hậu hơi phấn khích vỗ tay tôi: "Lúc đó Chu đại nhân vừa nhìn đã chọn trúng nàng! Ban đầu còn có người nói tên nàng phạm húy với ta, cần đổi, nhưng Chu đại nhân kiên quyết phản đối, ta cũng thực sự thích cái tên mang ý nghĩa sâu xa của nàng, nên mới đặc cách giữ lại."

Hoàng thượng vừa nhai đùi gà vừa vạch trần: "Là Chu đại nhân nhìn trúng à? Sao ta nhớ là nàng ra sức tiến cử nhỉ?"

Hoàng hậu vỗ mạnh lên ông ta một cái, quay sang cười xin lỗi với tôi: "Đừng nghe hắn nói."

Hai vợ chồng đấu khẩu, còn tôi thì cảm thấy trong lòng có thứ gì đó như bị moi rỗng.

A Nghĩa, A Ý.

Tôi nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười của hoàng hậu, cảm thấy có gì đó không đúng.

Duyên phận mà hoàng hậu cho là trùng hợp, trong mắt tôi, lại có chút… quá mức trùng hợp.

Tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đến chính mình cũng không muốn tin tưởng.

Mà ý nghĩ này lại khiến rất nhiều chuyện trước đây trở nên hợp lý.

Thấy tôi không nói lời nào, hoàng thượng ngồi xuống, ân cần hỏi tôi một câu: "Chu phu nhân thấy không khỏe à? Sao sắc mặt kém thế? Có cần trẫm gọi Chu Dữ Hành tới đón nàng không?"

Rõ ràng, tôi đã quấy rầy thế giới hai người của đôi vợ chồng này, hoàng thượng đây là đang đuổi khách.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười: "Thần thiếp không sao, chỉ là đột nhiên nhớ ra trong phủ còn vài việc phải xử lý hôm nay, hai vị cứ thong thả dùng bữa, thần thiếp xin cáo lui trước."

Hoàng thượng mừng ra mặt: "Chuẩn!"

Hoàng hậu dịu dàng mỉm cười: "Đi đường cẩn thận."

Tôi thất thần suốt dọc đường trở về, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ.

Ngày thành thân, tôi nói trong lòng chàng có người, chàng thừa nhận.

Đêm động phòng, chàng gọi tôi là A Ý.

Khi xin lỗi, chàng tặng tôi gà quay Lầu Phù Dung.

Lúc lén đổi phòng, chàng đè tôi xuống hỏi vì sao không thích chàng…

Cái tên “A Ý” trong miệng chàng, thực sự là gọi tôi sao?

Bình Luận (0)
Comment