Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 39

Trăng đã lên cao, khi ta bưng đồ ăn khuya quay lại phòng, chàng đã ngủ rồi. Rõ ràng đã kiệt sức, vậy mà vẫn cố “hành sự”, chẳng trách lại ngủ mê man như thế.

Ta thầm bật cười, đặt đồ ăn xuống, cũng ngồi bên giường chống cằm nhìn chàng.

Thì ra, ngắm nhìn một người khi họ ngủ lại có cảm giác như vậy. Trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được từ đuôi tóc bắt đầu quan sát từng chút một, tay cũng không kiềm chế nổi, nhẹ nhàng chạm lên làn da ấm nóng, rồi men theo đường nét lướt xuống, lông mày, mắt, mũi, môi, yết hầu… ngũ quan tinh xảo ghép lại thành khuôn mặt khiến bao người động lòng, thật khiến người ta ghen tị.

Ta vẫn đang miên man suy nghĩ, bàn tay lướt qua yết hầu của chàng bỗng bị nắm lấy, đôi mắt chứa đầy tinh tú của chàng mở ra nhìn ta, khóe môi cong lên thành một nụ cười, giọng khàn khàn: “Sao, còn muốn nữa sao?”

“Chàng nghỉ đi cho ta.” Ta bực dọc đẩy chàng, “Ta bảo đầu bếp làm chút đồ, chàng có muốn ăn không?”

Chu Dữ Hành gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.

Ta cười chàng: “Chàng định mặc cả ta vào người luôn à?”

Chàng giả vờ tức giận lườm ta một cái: “Nếu có thể, ta hận không thể hòa nàng vào người, mang theo suốt đời.”

Chồng ở nhà quá chiếm hữu, hình như cũng chẳng phải chuyện tốt…

Ta nhìn chàng ăn sạch sành sanh đồ ăn trên bàn như gió cuốn mây tan, trong lòng cũng thấy an tâm hơn một chút: “Giờ tình hình sao rồi?”

Chu Dữ Hành trầm ngâm một lát, chỉ thốt ra hai chữ: “Đang thẩm.”

Tô Lập Sinh và những người khác dĩ nhiên không cần lo, chứng cứ đầy đủ, họ không thể chối cãi. Ta lo lắng chính là Phương Dật Du, nàng g.i.ế.c người bên cạnh hoàng thượng, mà người đó lại không xuất hiện trong cuộc giao dịch này, chỉ dựa vào lời một phía của nàng, e là không dễ khiến người ta tin.

Ta thử hỏi chàng: “Còn cô Phương…?”

Chu Dữ Hành thở dài: “Ta nói chính là nàng ấy.” Đoạn Hành đang chạy đôn chạy đáo, mong tìm được nhân chứng ngày hôm đó, chứng minh rằng Phương Dật Du bị đe dọa, là tự vệ mới phản kích g.i.ế.c c.h.ế.t công công Trương.

Ta cũng nhớ ra mình còn giữ vài bằng chứng. Một là mảnh giấy Phương Dật Du nhận được, nét chữ trên đó có thể đối chiếu để biết ai là người hẹn nàng ra ngoài; hai là con d.a.o găm trong tay nàng, nếu có thể đối chiếu với lỗ thủng trên mảnh giấy, thì càng chứng minh hung khí không phải của nàng, nàng chỉ là tự vệ, không phải cố ý g.i.ế.c người.

Khi Chu Dữ Hành nhận được chứng cứ, vẫn có chút không hiểu: “A Ý, ta muốn hỏi nàng đã lâu, vì sao nàng cứ hết lần này tới lần khác giúp nàng ta?”

Nguyên nhân thật ra, ta cũng không nói rõ được. Có lẽ là vì áy náy. Dựa vào sức nàng, tất nhiên có thể hóa nguy thành an. Nhưng trong nguyên tác, sự tồn tại của Chu Dữ Hành có thể giúp nàng tránh khỏi rất nhiều khổ sở. Mà giờ đây ta cướp đi chàng, khiến nàng mất đi chỗ dựa, còn khổ hơn trước kia.

Bình Luận (0)
Comment