Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Chương 44

Hơi nóng bốc lên, hoàng hậu bị cay đến mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố tỏ vẻ úp mở với tôi:

“Tại sao viết cuốn này à? Bởi vì gần đây hoàng thượng hành xử kiềm chế hơn nhiều, ta chẳng còn tư liệu gì để viết nữa. Chu phu nhân, người để ý sao? Nhưng dù người có để ý cũng vô ích, ta vẫn sẽ viết tiếp thôi, người hối thúc cập nhật quá nhiều rồi…”

Tôi tốt bụng đưa bà ta một chén trà:

“Cũng không phải là để ý, nhưng nương nương đã nói thế, thần thiếp đoán cũng tám chín phần rồi.”

Hoàng hậu uống cạn một hơi, thở dài:

“Chu đại nhân không cho ta nói cho ngươi biết.”

“Vì hắn cứ khăng khăng đòi thêm cảnh giường chiếu à?” Tôi lau mồ hôi, “Hắn có phải tả chi tiết quá mức cho người không...”

Môi hoàng hậu bị cay sưng đỏ, nhưng lại cười rất vui vẻ. Xem ra tôi đoán sai rồi. Mấy cảnh giường chiếu đó là thành quả sáng tạo nghệ thuật của bà ta.

Sau khi ăn uống no nê, hoàng hậu thay quần áo, rửa mặt, đè lại cảm giác cay xè, mới miễn cưỡng tiết lộ với tôi:

“Trước đây không lâu, việc ta viết Chuyện xấu hổ của A Hoàng bị Chu đại nhân phát hiện, hắn lấy đó uy h.i.ế.p ta, bắt ta viết thêm một quyển nữa, để hắn giữ làm kỷ niệm.”

Tôi im lặng, thì ra là vì lý do này sao.

“Tất nhiên không chỉ vì lý do đó.” Bà ta nhìn tôi cười cười,

“Chủ yếu là vì biết ngươi chịu ấm ức, hắn không cam lòng, chỉ đành dùng hạ sách này.”

Tôi chợt nhớ lại, từ rất lâu trước đây, hắn đã từng mưu tính để tôi hợp tình hợp lý mà khôi phục thân phận Chu phu nhân. Chỉ là lúc ấy tôi một lòng muốn cứu Phương Dật Ngọc, lại hại chính mình.

Hoàng hậu nói:

“Chu phu nhân, Chu đại nhân đối xử với ngươi, kỳ thực còn tốt hơn trong sách.”

Mũi tôi cay xè. Thật ra tôi biết, tôi vẫn luôn biết.

Không hiểu sao, khoảnh khắc này, tôi đột nhiên rất muốn gặp Chu Dữ Hành.

Tôi đứng dậy cáo biệt hoàng hậu, bà ấy mỉm cười bảo tôi xoay người, vừa quay đầu lại, tôi đã nhào vào vòng tay quen thuộc.

Giọng nam nhẹ nhàng vang lên, nhưng mang theo chút trách móc:

“Chẳng phải đã nói là giữ bí mật cho vi thần sao?”

Hoàng hậu cười nói:

“Chu phu nhân thông minh, ngươi cũng biết là giấu không nổi mà.”

Câu tiếp theo là nói với tôi:

“Chu phu nhân, nếu rảnh thì vào cung nhiều một chút, kể chuyện của hai người cho ta nghe, ta còn phải tích lũy tư liệu chứ.”

Chu Dữ Hành thì thì thầm bên tai tôi:

“Đừng nghe bà ấy nói.”

Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, không nhịn được hôn nhẹ lên má hắn, trêu chọc một câu:

“Chu Dữ Hành, tên sách là ngươi đặt sao?”

Cổ Chu Dữ Hành đỏ lên:

“Ta có được hay không, chẳng lẽ ngươi không rõ à?”

Rõ, rõ lắm, e là không ai rõ hơn tôi nữa rồi.

Từ biệt hoàng hậu, tôi đề nghị với Chu Dữ Hành, bỏ xe ngựa đi bộ về nhà. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chiều theo ý tôi.

Hoàng hôn phủ xuống con đường dài, Chu Dữ Hành nắm tay tôi, mười ngón đan xen, cứ vài bước lại quay sang nhìn tôi một cái.

Đến lần hắn không biết là thứ mấy quay sang nhìn tôi, tôi cuối cùng không nhịn được kéo má hắn:

“Chàng nhìn gì vậy?”

Hắn thử thăm dò ghé mặt lại gần tôi một chút:

“A Ý, nàng không giận sao?”

Sao lại giận được? Tôi cười cười:

“Ta phải cảm ơn chàng mới đúng.”

Hắn lập tức xua tay:

“Vợ chồng với nhau, cần gì nói cảm ơn! Tối nay nếu A Ý phối hợp một chút như mọi khi, vi phu càng cảm kích vô cùng.”

Tôi chớp mắt với hắn, trong khoảnh khắc mặt trời sắp bị tường thành che khuất, kiễng chân hôn lên môi hắn.

Hắn hơi cúi người để chiều theo chiều cao của tôi, hai tay nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng và dịu dàng tìm kiếm từng ngóc ngách giữa môi lưỡi.

Mọi thứ như một giấc mộng.

Cuối cùng, Chu Dữ Hành cõng tôi – người đã mệt mỏi – trở về nhà, vừa đi vừa thở dài không ngớt:

“A Ý, hay là vẫn nên cho đầu bếp nghỉ đi, ta sắp cõng không nổi nàng rồi.”

Tôi giơ tay đ.ấ.m lưng hắn một cái để phản đối.

Quãng đời còn lại còn dài, tôi và Chu Dữ Hành, e là đến c.h.ế.t cũng chẳng ngừng yêu nhau.

Hoàn Thành.

Bình Luận (0)
Comment