Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Chương 120

Vân Yến khẽ nheo mắt, một lát sau mới nhìn thẳng vào nhóc Cố, mở miệng hỏi:  

“Chú Tiêu của em tên đầy đủ là gì?”  

“Tử Diệu không biết.”  

Cố Tử Diệu lắc đầu. Chú vệ sĩ đưa cậu ra ngoài chơi đã biến thành quái vật, là chú Tiêu cứu cậu.  

Họ trước giờ ở trong rạp chiếu phim, nhưng chú Tiêu chỉ nói mình họ Tiêu.  

Ngập ngừng một lúc, như chợt nhớ ra gì đó, cậu lập tức phấn khởi trở lại.  

“Nhưng em biết em gái tên gì! Dì nói em gái tên Trường An!”  

Tiêu Trường An!  

Vẻ mặt ghét bỏ của Tô Ý bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên bọc tã trong tay, thoáng chốc lộ vẻ khó tin.  

[Hệ thống, cái tên này nghe quen quen sao ấy]

Quả cầu ánh sáng 9981 lăn lông lốc vài vòng.  

[Ký chủ đợi chút, để tôi tra cứu…]

[A, tìm được rồi! Là một trong hai vua zombie mạnh nhất thời kỳ hậu tận thế, thích nhất là xé xác con mồi thành từng mảnh, với vẻ ngoài loli nhưng thủ đoạn tàn bạo khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật. Ồ đúng rồi, bên cạnh nó còn có một dị năng giả hệ chữa trị cực mạnh, vừa chữa được người vừa chữa được zombie.]

[...]

Tâm trạng Tô Ý lúc này có chút phức tạp.  

Hừ, hóa ra cô cũng từng bế vua zombie đấy…  

Không cần nghĩ cũng biết, dị năng giả kia tám chín là cha của đứa bé này.  

[Ký chủ yên tâm nhé! Giờ đứa bé vẫn còn nhỏ, chưa phải zombie đâu!]

Vân Yến không rõ cảm giác khi nghe cái tên này là gì. Anh không ngờ lại gặp hai người họ ở đây.  

Vua zombie mạnh mẽ xuất hiện chấn động vào năm thứ bảy của tận thế…  

Và dị năng giả chữa trị duy nhất khiến người ta đau đầu -Tiêu Từ.  

Nói ra thì anh từng giao đấu với họ vài lần.  

Dù khi ấy dị năng của anh đã đạt cấp chín, nhưng đối đầu với hai người này vẫn phải vất vả một phen.  

Chỉ cần cái đầu của con zombie còn nguyên, Tiêu Từ có thể cứu nó sống lại.  

Nghĩ đến đây, một tia sát ý lóe lên rồi biến mất.  

Người đàn ông vừa nãy, khí chất hoàn toàn khác với Tiêu Từ mà anh quen, liệu có phải Tiêu Từ của bây giờ không?  

“Anh chị, anh chị biết chú Tiêu sao?”  

Cố Tử Diệu không hiểu, nghi hoặc nhìn biểu cảm kỳ lạ của hai người.  

“Vậy anh chị có tìm được chú Tiêu và dì Thất Thất không?”  

Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Vân Yến nhìn đứa bé đang ngủ say trong tay Tô Ý, ngón tay nắm chặt chuôi đao cuối cùng cũng thả lỏng.  

Gặp được mối họa lớn tương lai này, đáng ra anh nên ra tay diệt trừ ngay…  

“Cô ở đây, tôi ra ngoài xem thử.”  

Giọng trầm khàn lạnh như phủ một lớp sương, Tô Ý nghiêng đầu khó hiểu, hình như A Yến có gì đó không ổn.  

Nhưng sự lạnh lẽo ấy thoáng qua rất nhanh. So với đứa bé xấu xí trong tay, Tô Ý cảm thấy cục đen sì này mới làm cô bực bội hơn.  

Đã thế còn là cục xấu xí này sẽ biến thành vua zombie tàn bạo nữa!  

“Chị xinh đẹp, em gái có nặng không? Nếu chị ôm không nổi thì để em ôm nhé!”  

Nhóc Cố Tử Diệu cảm thấy mình là một người đàn ông, phải bảo vệ chị xinh đẹp và em gái.  

Anh trai cầm đao ra ngoài, chắc chắn là đi tìm chú Tiêu và dì Thất Thất rồi. Anh trai trông giỏi quá!  

Nhưng chị gái có vẻ hơi yếu, ôm em bé mà cứ cau mày không vui.  

Haizz, nếu chị gái mà không ôm nổi thì chỉ có thể để cậu ôm em bé thôi.  

Tô. Gà yếu. Ý: …  

Hay lắm, bị một nhóc năm tuổi khinh bỉ rồi.  

“Cố Tử Diệu, nhóc con, muốn ăn kẹo không?”  

Giọng nữ mềm mại đầy vẻ dụ dỗ. “Khen chị giỏi thì chị cho em ăn!”  

Hệ thống che mặt: …  

Cảm giác lừa trẻ con này là sao đây?  

Cố Tử Diệu do dự: …  

Muốn ăn, nhưng mẹ bảo trẻ con không được nói dối, làm sao bây giờ?  

Cuối cùng, nhóc Cố không kìm được mà nói dối lần đầu tiên trong đời.  

Tô Ý lôi từ không gian ra một chiếc ghế bập bênh mềm mại, vui vẻ ngả người vào, đặt đứa bé đang ngủ sang một bên, trên cái ổ lót hai tấm chăn dày.

Thật ra, thỉnh thoảng trêu đùa mấy đứa nhóc cũng khá thú vị, ít nhất là tâm trạng rất tốt.  

Tô Ý khóe miệng cong cong, chân thành cảm thán.  

Cố Tử Diệu ngồi xổm một bên canh em gái, kinh ngạc nhìn đồ vật chị lớn lấy ra, cảm giác còn thần kỳ hơn cả nhân vật trong phim hoạt hình.  

Đây là Doraemon sao?  

Vậy thì, như thế này, có phải cậu không tính là nói dối nữa không?  

“Chị ơi, cái ổ nhỏ này trông thoải mái quá!”  

Nhóc Cố Tử Diệu đưa tay sờ sờ cái ổ lông xù, có chút vui vẻ.  

Em gái ngủ trong này chắc chắn sẽ rất thoải mái.  

Tô Ý híp mắt hạnh, thoải mái đổi tư thế nằm, giọng điệu thong dong.  

“Ồ, ổ chó cao cấp thì đương nhiên là thoải mái rồi.”  

Haizz, vốn dĩ cô tiện tay thu vào không gian để cho chú chó Border Collie ngủ.  

Thôi kệ, ai ngủ mà chẳng là ngủ, lần sau tìm cái khác cho cún con vậy!

Bình Luận (0)
Comment