Xuyên Thành Nữ Thú

Chương 13

Nói một tràng xong, tôi cúi đầu căng thẳng không dám nhìn Mặc Bạch.

 

Sự ngược đãi kéo dài hai năm đã gây ra tổn thương về thể xác và tinh thần cho anh ấy không phải ba lời hai câu là có thể xoa dịu được, chỉ hy vọng anh ấy có thể cho tôi một cơ hội sửa chữa.

Đáp lại tôi là một vòng tay ấm áp.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, lại bắt gặp một đôi mắt dịu dàng quyến luyến, màu mắt xanh lam của Mặc Bạch như một làn nước xuân, khiến người ta say đắm.

“Lang tộc (tộc sói) coi trọng nhất là lòng trung thành.

“Thê chủ, cho dù người làm bất cứ điều gì với tôi, tôi đều không một lời oán thán.”

Tôi không kìm được hôn lên môi anh ấy.

……

Sau khi nói rõ mọi chuyện với Mặc Bạch, tôi thành công cảm nhận được sức hấp dẫn của một thú phu đạt chuẩn.

Vào được nhà bếp, ra được phòng khách, việc gì cũng giỏi nhất.

Còn biết biến về thú hình cho tôi vuốt ve, lông hơi cứng, nhưng cảm giác sờ vào vẫn siêu tuyệt.

Chỉ có thể nói, các chị em ở thế giới thú ăn ngon thật đấy.

10

Sau một tuần quấn quýt, tôi nhận được thiệp mời tham dự yến tiệc từ một nữ thú quen biết.

Đây là hình thức yến tiệc mà các nữ thú quý tộc rất yêu thích.

Suy nghĩ kỹ lại cốt truyện, nguyên chủ xuất thân từ tinh cầu xa xôi sau khi cưới Mặc Bạch, cũng thành công chen chân vào giới thượng lưu, và vô cùng nhiệt tình tham gia các loại yến tiệc.

Bởi vì ngày hôm đó sẽ có rất nhiều nam thú dung mạo tuấn mỹ, muốn gả cho nữ thú cũng đến tham gia.

Để làm quen với quy tắc của thế giới thú và không bại lộ thân phận, tôi đã đồng ý.

Cuối tuần tôi và Mặc Bạch cùng nhau dự tiệc, đến hiện trường mới phát hiện người tổ chức lại là Tô Nhiễm Nhiễm.

Tôi lập tức cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.

Trong truyện luôn hết lời miêu tả cô ta lương thiện thế nào, nhưng từ sau khi trải qua chuyện lần trước, tôi đối với “nữ chính” này đã hoàn toàn vỡ mộng.

Nhưng đã đến rồi, cũng không tiện từ chối lời mời của người quen, đành phải ngồi xuống.

Nghe nói thức ăn chuẩn bị cho yến tiệc rất ngon, nên tôi và Mặc Bạch hai người liền ngồi ăn uống ở góc khuất.

Anh ấy bóc tôm vừa nhanh vừa giỏi, nghiêm túc đối phó với con tôm hùm trong tay, chẳng mấy chốc đã bóc cho tôi một đĩa lớn.

Nhưng trong đĩa của anh ấy lại chẳng có con nào.

Tôi hỏi:

“Sao chỉ cho tôi ăn vậy?”

“Tôi không thích ăn món này.”

Được được được, không thích ăn đúng không.

Rõ ràng trước đây trong cơm sói tôi làm cho anh ấy có thịt tôm, anh ấy ăn ngon lành lắm mà.

Tôi cầm một con tôm nhét cả đầu ngón tay vào miệng Mặc Bạch, rồi ghé sát lại hôn mạnh anh ấy một cái: “Vũ trụ này không có cái kiểu ăn khổ mà không nói đâu nhé, nghe thấy chưa!”

Sau đó thành công nhìn thấy Mặc Bạch sững sờ một lát, rồi khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng.

Đuôi sói của anh ấy không biết đã mọc ra từ lúc nào, đang thân mật quấn lấy cánh tay tôi không buông.

“Thê chủ, người đối với tôi tốt quá.”

Tôi đang vui vẻ rải cơm chó với Mặc Bạch, lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối rình mò, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tấn công lấy mạng người.

Nhìn quanh một vòng, không phát hiện điều gì bất thường.

Nhưng lại gặp phải người quen.

Kim Trần cũng là một trong những khách mời của yến tiệc này, nhưng hắn vẫn luôn quấn quýt bên cạnh Tô Nhiễm Nhiễm, trông như là một trong những người theo đuổi hoặc thú phu của cô ta?

Bình Luận (0)
Comment