Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 72

Charlotte chính miệng thừa nhận cuối cùng cùng đã xác minh danh tính thật sự của Myron.

Hắn là con trai ruột của Hoàng Hậu Tade, là em trai ruột của Fitz.

"Tade......" Cente ngẩn người, tất cả những gì hiện lên trong đầu ông đều là khuôn mặt giai nhân quyết tuyệt rời đi.

"A! Nó cũng đã chết hơn ba mươi năm rồi, mày bày ra bộ dáng si tình này cho ai xem?" Charlotte lớn tiếng mỉa mai Cente: "Mày không biết mỗi lần mày si tình thương tiếc con điếm kia trước mặt tao có bao nhiêu buồn nôn đâu!"

"Charlotte!" Cente giận tím mặt, giơ tay tát bà ta một cái: "Không được sỉ nhục Tade!"

Charlotte bị tát ngã xuống sàn, nhưng bà ta bò dậy rất nhanh, má phải sưng tấy lên, khóe miệng cũng bị xước chảy vài tia máu.

Bà ta lại như không cảm thấy đau đớn và chật vật, càng thêm kiêu ngạo mà "phụt" một ngụm máu xuống sàn, khinh thường Cente: "Tên khốn kiếp như mày cũng chỉ dám đánh tao để che đậy sự vô năng và tội lỗi của mình, năm đó là ai giấu Tade không ngừng tìm tao hẹn hò, còn nói không thể rời xa tao? Là ai lúc Tade sắp bệnh chết, nói với tao rằng nhất định sẽ rước tao vào cung?"

Cente bóp chặt cổ bà ta, thả ra tin tức tố áp lực làm người hoảng sợ: "Đừng tưởng là ta không biết, là bà hết lần này đến lần khác đi khiêu khích cô ấy, kí,ch thích cô ấy, nên mới có thể khiến bệnh tình của cô ấy nặng hơn!"

6

"A, a......" Charlotte trợn mắt vì đau đớn và ngạt thở, hai tay bà ta cố gắng hết sức để kéo tay Cente ra, nhưng bà ta sao có thể là đối thủ của Cente. Sức lực ngày càng yếu hơn, dần dần không thể giãy giụa.

"Bệ hạ!" Myrron kéo tay Cente ra: "Đủ rồi!"

Cơ thể mềm nhũn của Charlotte tuột khỏi tay Cente rồi rơi xuống sàn, khí quản ho không ngừng do hít không khí vào.

Cente lại bởi vì xưng hô vừa rồi của Myron mà kinh ngạc: "Con, vừa mới gọi ta là Bệ hạ?"

Myron: "Bệ hạ, có cái gì không đúng sao?"

Cente lập tức buồn bã.

1

Myron luôn rất thân thiết với ông, ngày thường hắn thích gọi ông là phụ thân trước mặt người ngoài, lúc không có ai bên cạnh sẽ gọi ông là papa.

Mặc dù ông vẫn luôn thiên vị Fitz, đối với Myron cũng là thái độ vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, nhưng mỗi lần Myron nhìn thấy ông đều luôn nhiệt tình lấy lòng ông.

"Ha ha ha......" Tiếng cười suồng sã của Charlotte như một con dao cùn cứa vào tim Cente.

Vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn Quan, bà ta chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng thêm bất cần đời: "Cente, thì ra mày cũng có ngày hôm nay!"

Tin tức tố còn chưa kịp thu hồi của Cente lập tức chèn ép Charlotte, vừa mới bị Myron ngăn cản, ông cũng không bao giờ muốn chạm vào người đàn bà này nữa, cho rằng chỉ cần dùng tin tức tố là có thể áp chế bà ta.

Lại không ngờ Charlotte hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của ông, bà ta vẫn có thể đứng lên: "Cente, thu hồi tin tức tố buồn cười lố bịch của mày lại đi...... Nó hoàn toàn vô dụng với tao. Nghĩ rằng tao đã phải giả bộ trước mặt mày hơn hai mươi năm, thật đúng là không dễ dàng."

Đầu óc Cente quay cuồng, quá nhiều đả kích không ngờ tới khiến ông không thể phát giận được, cảm giác bất lực như virus đang ăn mòn cả cơ thể ông.

Charlotte cười điên khùng: "Tao vốn không phải là omega, trước kia tao cũng chỉ là beta. Nhưng tao lại không cam tâm làm một beta bình thường, cho nên tao đã tiêu hết tất cả tiền bạc, đến chợ đen tìm người giúp tao chuyển thành omega!"

Chuyện này thật sự là quá điên cuồng!

Mặc dù con người vừa sinh ra đã được ông trời định sẵn giới tính, nhưng theo các nghiên cứu y học cho thấy, khi cơ thể bước vào thời kỳ trưởng thành về mặt sinh lý, nếu tiến hành phẫu thuật nhân tạo, là có thể thay đổi giới tính.

Nhưng rủi ro lại cực kì cao, nhẹ thì hệ thống miễn dịch của cơ thể bị rối loạn, cả đời sống trong ốm đau bệnh tật, nặng thì chết. Xác suất thành công chỉ có 8%.

Hành vi sửa đổi giới tính bị nghiêm cấm rõ ràng, một khi bị phát hiện, sẽ phải ở tù chung thân.

Charlotte cũng rất may mắn, thấp tới 8% cũng có thể thành công.

Nhưng bị cải tạo thành omega, ưu điểm nhiều, khuyết điểm cũng rất nhiều.

Ưu điểm là tin tức tố cực kì hấp dẫn, cơ thể khoẻ mạnh hơn omega bình thường rất nhiều, có thể kết hợp với bất kì alpha nào, không bị đánh dấu hoàn toàn trói buộc.

Khuyết điểm là tuyến thể sẽ rất đau đớn khi bị alpha tiêm tin tức tố, sinh sản khó khăn, phát tình nhiều.

"Vậy nên bà mới có thể gian díu với A Kỳ Khoa!" Cente dùng biết bao sức lực mới có thể nói ra câu sỉ nhục alpha nhất, huống chi ông còn là Hoàng đế của một nước, người mạnh nhất trong các alpha.

"Gian díu, ha ha ha!" Charlotte cười nhạo: "Tao với A Kỳ Khoa mới là yêu nhau thật lòng, mày cũng chỉ là một quân cờ để giúp anh ấy đoạt ngôi Hoàng đế thôi. Mỗi lần mày tiêm tin tức tố vào tuyến thể tao, tao đều chỉ coi như bị chó gặm!"

Mắt Cente tối sầm lại, tức giận và sát ý chèn ép trái tim ông, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Charlotte nhìn thấy bộ dáng khó thở, lung lay sắp đổ của ông, bà ta không ngừng cười to.

"Bà cũng chỉ là một quân cờ trong tay A Kỳ Khoa thôi, chó chê mèo lắm lông, tự lừa dối bản thân rất vui sao?"

Tiếng cười của Charlotte đột nhiên im bặt, bà ta giận dữ truy tìm chủ nhân của giọng nói đó, rồi lại mở to hai mắt, thế mà lại là Hà Hoan.

"Tôi nói đúng rồi, đúng không." Hà Hoan nói: "Alpha sẽ tuyệt đối tin tưởng omega mà bản thân đã đánh dấu, sắp xếp bà làm gián điệp bên cạnh Hoàng đế là quá phù hợp. Omega nhân tạo, không bị trói buộc bản năng giữa alpha và omega, trên đời này đúng là không có quân cờ nào hoàn hảo hơn bà."

"Tao không phải quân cờ, A Kỳ Khoa đã nói......"

"Có phải hay không, trong lòng bà không biết rõ lắm sao?" Hà Hoan dứt khoát cắt ngang lời bà ta: "Tuy bà rất thông minh, xinh đẹp, nhưng bà nghĩ xem tại sao nguyên soái A Kỳ khoa xuất thân từ quý tộc lại nhìn trúng bà? Tôi đoán nhé, trừ việc ông ta cho bà một ít ngân phiếu và hứa hẹn, ông ta chưa bao giờ thật sự thể hiện sự quan tâm bà."

"Vớ vẩn! Vớ vẩn! Mày không biết gì cả......"

"Tôi biết chứ." Hà Hoan cong môi cười: "Bà tin tôi biết đọc suy nghĩ không, Meteor là A Kỳ Khoa cho bà chứ gì, lúc đầu bà tính để tên sát thủ dùng khẩu súng này làm chiêu cuối cùng để đối phó tôi, nhưng A Kỳ Khoa đã bày chiêu cho bà, để bà đưa súng cho Hicks Kolan, ông ta muốn bà hoàn toàn kéo gia tộc Kolan xuống vũng bùn lầy."

Charlotte như một con ngỗng bị mắc cổ, trong đôi mắt mở to đều là giận dữ.

"Bà không nên dây vào tôi." Hà Hoan đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt bà ta: "Lại càng không nên mưu sát con tôi."

Charlotte nhìn khuôn mặt vô cảm của Hà Hoan, không biết vì sao mà đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, giống như động vật nhỏ yếu nhìn thấy kẻ mạnh mà sinh ra sợ hãi. Bà ta nào dám tức giận nữa, co rúm người lại, lùi ra sau hai bước: "Mày, mày muốn làm gì?"

Hà Hoan đột nhiên tóm chặt vai bà ta, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói nhỏ bên tai bà ta: "Điều bà tự hào nhất trong cuộc đời này hẳn là thành công biến thành omega nhỉ?"

Charlotte hoảng sợ co người lại, nhưng tay Hà Hoan lại như một chiếc kẹp sắt, ghì chặt bà ta tại chỗ, không thể động đậy một chút nào.

"Tôi sẽ trả lại tất cả những gì bà muốn làm với tôi." Hà Hoan nói xong câu đó, buông tay xoay người rời đi.

"Không! Không được!" Charlotte điên cuồng hét lên muốn túm tay Hà Hoan, nhưng Hà Hoan đã tránh được. Charlotte chưa từ bỏ, bà ta nhào qua, lại bị Hà Hoan né tránh một cách hoàn hảo, ngã lăn đùng xuống sàn.

Mọi người đều kinh ngạc vì chuyển biến đột ngột này, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại thấy Charlotte - người cực kì kiêu ngạo vừa rồi, thế mà lại đang ôm đùi Hà Hoan.

"Trả lại cho tao! Xin mày, trả lại cho tao!"

Hà Hoan hơi nghiêng đầu, nhìn Charlotte đẫm nước mắt và nước mũi dưới chân, không chút cảm xúc nói: "Lúc bà muốn mạng tôi cũng chưa từng mềm lòng, mà tôi còn để lại cho bà một mạng, đã rất nhân từ rồi."

"Không, tao không thể không có tuyến thể, tao không thể không có tin tức tố!" Charlotte khàn giọng gào thét, ôm chân Hà Hoan cầu xin.

Hà Hoan hơi cúi người.

Charlotte vội vàng bò dậy, bà ta đã chuẩn bị sẵn những lời đáng thương nhất, có thể làm lòng người cảm động nhất, đang định nhận sai cầu xin Hà Hoan tha thứ, nhưng vừa mở miệng lại cảm thấy ngực đau nhức, hoa mắt chóng mặt, ngã xuống sàn lần nữa thì mới nhận ra là bà ta đã bị Hà Hoan đạp một cái.

Charlotte còn chưa kịp bò dậy, vừa ngẩng đầu thì thấy Centa đang nhìn xuống bà ta, thì ra là bà ta vừa ngã xuống dưới chân Cente.

Cente giơ tay lên, muốn cho bà ta một cái tát, nhưng cũng không biết có phải là mọi chuyện xảy ra vừa rồi đã vắt kiệt tâm trí của Hoàng đế hay không, bàn tay còn chưa kịp tát, chính ông cũng đã té xỉu.

Sau đó lại là một hồi hỗn loạn khác.

......

Cente té xỉu, khiến mọi thứ không thể không chấm dứt.

Charlotte tạm thời bị giam lỏng, được Fitz cho người canh giữ ở trong một mật thất. Còn Myron thì phụ trách đưa tiễn các vị khách đã tới tham gia bữa tiệc, bọn họ đã không cần phải ở lại nữa, đồng thời cũng là để phòng ngừa tin tức bị rò rỉ.

Hai anh em bận rộn xong xuôi những việc này, mới có thời gian rảnh rỗi, cũng không biết là cố ý hay là ý trời, hai người gặp nhau ở một hành lang.

Không ai lên tiếng trước, chỉ có gió đêm nhẹ thổi dưới ánh trăng lướt qua hai người.

Cái bóng bị kéo ra rất dài, biến dạng đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu của nó.

"Mấy năm nay, rất xin lỗi em." Cuối cùng là Fitz mở miệng trước.

"Tôi nói rồi, anh cũng không biết cái gì cả, không cần phải xin lỗi." Myron chủ động bước lên hai bước.

Fitz làm động tác tương ứng, khoảng cách giữ hai người lại gần thêm mấy bước: "Anh cho rằng em vẫn luôn rất hận anh."

"Tôi vẫn luôn rất hận anh."

Fitz dừng bước, nhìn Myron.

Myron lại đi lên trước, đồng thời cũng duỗi tay đưa một món đồ qua: "Hút không?"

Một điếu...... thuốc lá?

Fitz nhận lấy, ngón cái ngón trỏ và ngón giữa cùng cầm điếu thuốc lá, là một tư thế rất mới lạ.

Myron lại là ngựa quen đường cũ ngậm thuốc lá, châm thuốc, ánh hồng lập loè, một sợi khói trắng mùi thuốc lá phiêu tán trong không khí.

"Châm không?"

Fitz dừng một chút, vẫn ngậm thuốc lá vào miệng, sau đó vươn qua để Myron châm thuốc.

"Khụ khụ......"

"Ha ha, cuối cùng cũng có chuyện anh không rành." Myron giống như đạt được thắng lợi to lớn, mặt mày tràn đầy ý cười.

Fitz lấy điếu thuốc ra, không ngừng khụ, khóe môi cũng cong lên nở nụ cười.

Một điếu thuốc làm tì.nh cảm giữa hai anh em trở nên thân mật hơn.

"Ngồi không?" Myron hỏi như vậy, chính hắn cũng đã ngồi xuống ở cầu thang.

Fitz cũng không chú ý, trực tiếp ngồi cạnh hắn.

"Khi còn nhỏ em cực kì sùng bái anh." Myron chậm rãi phun ra một ngụm khói, từ tốn nói.

"Ừm, anh biết." Fitz nói: "Anh làm cái gì em sẽ đi học cái đó, luôn muốn tranh với anh."

"Em không phải là tranh với anh, em chỉ là muốn khiến anh chú ý." Myron cười: "Em vốn tưởng rằng học xong mấy thứ kia, anh sẽ thừa nhận em, cùng chơi với em. Nhưng cho dù em làm tốt như thế nào, anh cũng không thèm nhìn em một cái, em vẫn luôn cảm thấy rất uể oải."

"Xin lỗi, anh hiểu lầm những hành vi của em thành khiêu khích." Fitz giật mình, bây giờ nhớ lại, trong quá trình trưởng thành của hắn luôn có một bóng dáng nho nhỏ đi theo, giống như một dấu ấn, nơi nào cũng không thiếu sự tồn tại của Myron.

"Khi đó mẫu...... Charlotte vẫn luôn cổ vũ em đến gần anh, nói anh là anh trai em, thật ra anh cực kì thích em. Chỉ là tính cách của anh lạnh lùng, việc học quá nặng, cho nên mới không có thời gian chơi với em." Myron nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên vài phần buồn bã.

"Em biết chân tướng từ lúc nào?"

Myron không nói gì, chỉ có điếu thuốc lá lập loè giữa ngón tay hắn, khói nhẹ lượn lờ giữa hai người. Fitz im lặng nhìn hắn, cũng không thúc giục.

"Lúc em mười lăm tuổi." Myron đột nhiên ngẩng đầu, hầu kết không ngừng lăn lộn: "Em, trong lúc vô tình, nhìn thấy bà ta và A Kỳ Khoa......"

"Tại sao......" Fitz thấy khóe mắt hắn ẩn ẩn có nước mắt, dừng một chút, mới nói: "Tại sao em không tới nói với anh."

Myron lại im lặng, thẳng đến khi điếu thuốc tắt đi, ngay cả mùi thuốc lá cũng tiêu tán trong không khí, hắn mới khàn khàn nói: "Bà ta đối xử với em rất tốt...... Thật sự rất tốt."

Fitz im lặng, nhưng trong lòng nặng trĩu khiến hắn cũng không thể bình tĩnh như bề ngoài.

"Em vẫn luôn rất tò mò, vì sao em lại lớn lên giống hệt anh, vì sao anh không thích em một chút nào. Nhưng em chưa bao giờ nghi ngờ...... Charlotte, bà ta đối xử với em tốt như vậy, sao có thể không phải là mẫu thân em." Myron nức nở nói: "Nhưng sự thật lại là......"

"Lại hút điếu thuốc không?" Fitz đột nhiên đề nghị.

Myron lấy hộp thuốc ra, rút ra một điếu thuốc, nhưng bàn tay run rẩy đã tiết lộ cảm xúc của hắn.

Fitz cầm bật lửa, châm thuốc cho hắn.

Một lúc sau, Myron mới chậm rãi nói:

"Charlotte không có khả năng sinh sản, cũng không biết bà ta dùng biện pháp gì, hoặc là được A Kỳ Khoa giúp đỡ, có khả năng là đã đánh cắp gen của Hoàng Hậu hoặc là một số mô trên cơ thể bà ấy, sau đó lại lợi dụng phụ thân, tạo ra em, cho nên bà ta mới có thể tiếp tục ở lại Cung Đông Nặc."

"Từ khi em biết được chân tướng, em cực kì hận anh." Myron đột nhiên nhìn Fitz, trầm giọng nói: "Cho dù Hoàng Hậu mất sớm, chỉ ở cạnh anh bốn năm, nhưng ít nhất anh cũng được hưởng thụ tình thương của bà ấy, nhưng em...... Em không chỉ chưa từng thấy mặt bà ấy, thậm chí còn chưa từng được ở trong bụng bà ấy!"

1

"Em cũng là con của bà ấy mà......"

"Myron......" Fitz gọi tên hắn, lại không biết nên nói gì tiếp theo.

"Nghe nói " Fitz " cũng là tên bà ấy đặt cho anh, nhưng em cái gì cũng không có!"

"Xin lỗi."

"Em không cần xin lỗi!" Myron rít điếu thuốc một hơi, hai mắt đỏ hoe nói: "Nhưng em lại cảm thấy anh rất đáng thương."

Fitz ngạc nhiên.

"Cho dù anh được Hoàng Hậu yêu thương, là đứa con trai mà phụ thân thích nhất, nhưng em biết anh vẫn luôn sống trong đau khổ. Mà bên cạnh em, có một mẫu thân yêu em thương em, còn có một nguyên soái A Kỳ Khoa luôn giúp đỡ, cổ vũ em."

"Em thậm chí còn có cảm giác sung sướng khi biết mình sống tốt hơn anh."

Myron hỏi Fitz với nụ cười gượng trên môi: "Chiến thắng tự lừa dối bản thân này của em rất buồn cười đúng không?"

Fitz lắc đầu, hắn không thể tưởng tượng nếu bản thân ở trong hoàn cảnh của Myron, hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Nhưng em lại phát hiện rằng, thật ra em mới là người trắng tay đáng thương nhất." Myron cười tự giễu: "Em chưa từng được thấy mẫu thân, mẫu thân thậm chí còn không biết sự tồn tại của em, phụ thân hờ hững với em, mà em lại nhận giặc làm mẹ, người thầy em yêu quý cũng chỉ coi em là một quân cờ......"

1

"Tất cả đều đã kết thúc rồi." Fitz định vỗ vai hắn, nhưng lại bị Myron né tránh.

"Em thật sự ghen tị với anh." Đôi mắt Myron trào ra nước mắt: "Nhưng em đã thảm như vậy rồi, em không muốn anh trai em cũng giống thế, cho nên em rất vui khi anh có thể gặp được Hà Hoan, có một đứa con với em ấy."

Fitz nhớ lại Myron đột nhiên xuất hiện tại tiệc mừng thọ là để bênh vực hắn và Hà Hoan, hôm nay lại lấy ra rất nhiều chứng cứ vạch trần âm mưu của Charlotte, hắn không khỏi chân thành nói: "Cảm ơn."

"Nhưng em cũng không cần anh thương hại." Myron lau nước mắt: "Em giúp anh chỉ là muốn để anh nợ một ân tình, tìm một chút cảm giác ưu việt hơn thôi, cuối cùng anh cũng có lúc cần em giúp đỡ."

"Đúng vậy, em rất lợi hại, sau này anh còn có rất nhiều việc cần em trợ giúp." Fitz cười nói.

"Anh tưởng bở hả, cái gì tốt cũng bị anh chiếm hết, còn muốn em làm công cụ cho anh? Sao anh lại có thể như vậy chứ?!" Myron ghét bỏ trừng hắn.

3

Fitz: "......"

1

Thì ra anh em thân thiết cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment