Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 130

Quán thịt nướng mà họ đi là do một người bạn của Cố Thanh Trì giới thiệu, người bạn đó mồm mép cực kỳ lanh lợi. Lời nói lúc đó của cậu bạn ấy rất mê hoặc lòng người khiến cho Cố Thanh Trì động lòng, háo hức hỏi tên quán và âm thầm ghi nhớ lại. Cậu chỉ nói một lần cho Tạ Lực Dữ nghe, không ngờ hắn vậy mà ghi nhớ đến tận bây giờ.

Trong quán có phòng bao riêng, miếng thịt được đặt trên vỉ nướng bắt đầu bắn ra dầu, còn gọi thêm bia ướp lạnh.

Hôm nay Cố Thanh Trì ăn mặc rất giống dáng vẻ của một cậu học sinh. Cậu mặc chiếc chiếc áo sơ mi tay ngắn cùng với chiếc quần dài, thắt thêm một cái cà vạt nhỏ, trên vai áo có thêu một hình logo, là thương hiệu quần áo mà mẹ Cố vẫn hay mua. Trên tay cậu còn đeo một chiếc đồng hồ màu đen, mặt đồng hồ rất to, hai bên lồi ra, là kiểu dáng rất được giới trẻ ưa thích. Chiếc đồng hồ đó cũng được mẹ Cố mua cho, Cố Thanh Trì cảm thấy xem thời gian cũng thuận tiện nên vẫn luôn đeo.

Thịt nướng so với những món có sẵn khác thì cần nhiều thời gian hơn, thịt còn chưa chín tới nhưng Cố Thanh Trì cứ liên tục nốc hết ly bia này đến ly khác.

Sau khi cậu cảm thấy đỡ khát hơn rồi thì tinh thần mới dần thấy thoải mái hơn, cậu trước tiên tháo đồng hồ trên tay xuống đặt sang một bên, sau đó lại nới lỏng cà vạt, dáng vẻ trở nên lười biếng.

Tạ Lục Dữ cầm đũa sững sờ nhìn Cố Thanh Trì, lại quay sang nhìn ly trống trên bàn kia. Bia của quán này được bán trong những chiếc ly lớn, một ly lớn đó đủ để cho người khác uống trong một bữa cơm.

"Cứ vậy uống hết rồi?"

Cố Thanh Trì duỗi người ra, trông có vẻ thoải mái được hơn tý.

"Có hơi khát, cái này nhạt như nước lã, không có mùi vị gì hết, chúng ta uống cái khác đi."

Sau lại gọi thêm một chai rượu vang đỏ, không biết của hãng nào, không đắt lắm bởi dù sao thì quán này cũng có giá cả phải chăng. Rượu được đưa lên cùng với chiếc ly miệng bằng phẳng có kích thước bình thường, nhỏ hơn ly bia một chút, được rót đầy như một ly coca vậy.

Cố Thanh Trì đối với các loại rượu cũng không kén chọn lắm, cậu cũng chưa từng thật sự nghiên cứu tìm tòi qua. Cậu dùng hai năm trời để bồi dưỡng thói quen uống rượu, rẻ tiền hay mắc tiền đều uống qua rồi, chỉ cần có thể uống say là được. Nhưng mà bây giờ ngược lại cậu không phải muốn uống say, gần đây cậu uống ít hơn, chỉ cảm thấy ăn thịt nướng thì phải có rượu nhâm nhi cùng mới gọi là hòa hợp, khác với lúc uống bia, lần này cậu uống rất từ tốn.

Nói là hai người cùng nhau uống, nhưng bên Tạ Lục Dữ vẫn còn một ly bia lớn, căn bản cũng không có đụng đến chai rượu đỏ, chỉ có Cố Thanh Trì mới đó mà đã uống được hai ly.

Cố Thanh Trì không dễ say nhưng dạ dày của cậu không tốt lắm. Hai năm qua cũng tịnh dưỡng cho khá hơn được chút, cũng không còn phải chịu đựng sự dày vò nữa. Tạ Lục Dữ đợi lúc Cố Thanh Trì chuẩn bị rót ly rượu thứ ba thì mới cầm chai rượu về phía hắn, rót vào trong ly vẫn còn sót lại ít bia, vì ly bia lớn nên vừa hay đổ đầy đến miệng ly.

"Uống no rồi thì lát sao ăn nổi, ăn nhiều thịt lên."

Lúc này Cố Thanh Trì mới dừng lại, cũng không phản kháng. Không cho uống thì không uống, ngoan ngoãn vùi đầu ăn thịt.

Tạ Lục Dữ vừa cầm kẹp nướng thịt vừa hỏi Cố Thanh Trì.

"Tối nay em về đâu? Trường học hay là nhà?"

"Chắc về nhà, cách nhà cũng không xa lắm."

Lúc này Cố Thanh Trì liếc mắt nhìn chiếc điện thoại, vừa hay nhìn thấy tin nhắn trả lời của mẹ Cố, nên lại đổi ý.

"Thôi, mẹ em tưởng em về trường học ngủ, giờ này trễ rồi, về nhà sợ lại làm ồn đến bọn họ."

"Vậy lát nữa về chung cư đi."

Bữa ăn này, hai người vừa nướng thịt vừa ăn trong hơn một giờ.

Tạ Lục Dữ đang nướng thịt, cúi thấp đầu dùng kẹp kẹp lò nướng, vừa kẹp vừa cau mày.

Cố Thanh Trì nhìn được nửa phút, rốt cuộc nhịn không nổi nên hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang nướng thịt cho Tiểu Cố."

Hắn trả lời xong, lại tiếp tục cau mày rất nghi hoặc hỏi: "Sao miếng thịt này gắp hoài không được vậy?"

Nhìn dáng vẻ Tạ Lục Dữ đang cố gắng dùng kẹp kẹp lò nướng thì Cố Thanh Trì mới muộn màng phát hiện hắn say rồi. Cố Thanh Trì liếc mắt qua nhìn ly rượu của hắn, rượu còn hơn nửa ly.

Cậu hơi buồn cười, nói với Tạ Lục Dữ: "Tiểu Cố ăn no rồi, không cần nướng thêm nữa, bây giờ chúng ta về nhà thôi."

Tạ Lục Dữ nghe vậy liền bỏ kẹp xuống, không quấy không phá làm người khác đỡ lo, chỉ ngồi lặng im suy nghĩ một hồi.

"Vậy anh đưa Tiểu Cố về chung cư."

"Chúng ta đi thôi, đi theo em, không được đi lạc."

Tạ Lục Dữ đứng dậy, theo sau Cố Thanh Trì nhưng cậu cũng không yên tâm nên nắm lấy tay hắn, dẫn hắn đi đến quầy lễ tân để thanh toán.

Cậu vừa móc điện thoại ra chuẩn bị thanh toán thì bị Tạ Lục Dữ một tay ôm lấy từ phía sau. Nhét ví tiền và điện thoại vào trong lòng Cố Thanh Trì, lúc nói chuyện rất ngoan ngoãn, giống hệt cậu bạn nhỏ vâng lời.

"Tiền của anh cho Tiêu Cố hết."

Cố Thanh Trì ôm lấy ví và điện thoại trong lòng không khỏi cười khổ, Tạ Lục Dữ nhất quyết dùng tiền bản thân cho Tiểu Cố, giống hệt như đang đùa với tay mèo vậy, kiên quyết đè lại điện thoại của Cố Thanh Trì, đặt điện thoại của chính mình lên trên, lầm bà lầm bầm nói muốn dùng điện thoại mà hắn đưa cho Tiểu Cố.

Cũng may là tối nay không đông khách lắm, bà chủ mập mạp cũng không vội, cười híp mắt nhìn hai người bọn họ.

Cuối cùng Cố Thanh Trì thỏa hiệp, nhưng cậu không biết mật khẩu điện thoại của hắn, nên chỉ đành mở ví tiền coi thử xem bên trong có tiền mặt hay không.

Vừa mở ví ra, bên trong có một tấm ảnh của Cố Thanh Trì. Cậu sững người một hồi, mới lục lọi bên trong, phần lớn đều là ngoại tệ, may sao cậu tìm thấy vài tờ tiền màu đỏ bên trong nên mới thanh toán được.

Bà chủ vừa tìm tiền lẻ thối lại cho Cố Thanh Trì, vừa trò chuyện với cậu. Bà ấy có lẽ là người miền Nam, lúc nói còn mang theo giọng nói đặc trưng của người miền Nam.

"Người ta hay bảo, rượu vào thì sẽ nói lời thật lòng, tôi thấy cậu trai trẻ này thành thật đó, là kiểu người phù hợp để sống cùng đấy."

Khoé môi Cố Thanh Trì cong lên, cậu phối hợp theo:

"Đúng là rất thành thật."

Tạ Lục Dữ tuy rằng uống say rồi nhưng vẫn luôn theo sau Cố Thanh Trì cả đoạn đường mà không nói năng gì, rất biết cách khiến người khác bớt lo. Vốn là Tạ Lục Dữ lái xe qua nhưng say rồi lại không thể lái xe, Cố Thanh Trì chỉ đành tìm một người lái xe thay rồi hai người quay về chung cư.

Đợi đến khi tới trước cửa chung cư của Cố Thành Trì, Tạ Lục Dữ lại không chịu vào.

"Anh đưa Tiểu Cố về đến nhà rồi, anh về nhà mình đây."

Cố Thanh Trì cảm thấy rất vui, trước giờ cậu chưa từng thấy qua bộ dạng này của Tạ Lục Dữ. Trước nay Tạ Lục Dữ lúc nào cũng trong bộ dạng ung dung thong thả, dường như chuyện gì với hắn cũng là chuyện nhỏ vậy.

"Anh về được không?"

Tạ Lục Dữ nhỏ giọng trả lời.

"Được."

Cố Thanh Trì nghe không rõ.

"Sao?"

Tạ Lục Dữ lại lớn tiếng hơn chút, nhưng cũng không lớn được bao nhiêu, giống như cậu bạn nhỏ cố chấp vậy.

"Anh về được."

"Không thể ở đây ngủ sao?"

Tạ Lục Dữ ngang bướng.

"Không thể."

Cố Thanh Trì chỉ đành dỗ hắn.

"Vậy Tiểu Cố muốn Tiểu Tạ ở lại một đêm, Tiểu Tạ có thể ở lại không?"

Tạ Lục Dữ suy nghĩ một lúc mới gật đầu. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Thanh Trì, đợi đến khi bước vào trong, hắn mới lảo đảo đi tới, nhỏ giọng tới gần.

"Tiểu Cố sợ bóng tối sao?"

Nói xong còn bổ sung thêm một câu.

"Yên tâm, anh không cười Tiểu Cố đâu."

Cố Thanh Trì thuận theo hắn.

"Đúng vậy, Tiểu Cố sợ bóng tối."

Tuy rằng Cố Thanh Trì ngoài miệng thì nói chuyện với Tạ Lục Dữ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ có nên ra ngoài mua thuốc giải rượu cho hắn không. Cậu trước giờ không chuẩn bị sẵn thuốc này, nhà cái gì cũng có, chỉ duy nhất là không có thuốc giải rượu. Cuối cùng vì không muốn để Tạ Lục Dữ ở nhà một mình nên cậu đành phải nấu canh giải rượu, cậu đeo tạp dề vào rồi tra trên Baidu cách làm canh giải rượu.

Tạ Lục Dữ vẫn luôn đi theo Cố Thanh Trì, giống như con sâu bám đuôi vậy. Mắt thấy Cố Thanh Trì muốn đeo tạp dề thì hắn nghiêm mặt chặn lại.

"Tiểu Cố đói sao? Anh làm món cà tím yêu thích cho Tiểu Cố nhé."

Cho dù Tạ Lục Dữ uống say rồi, Cố Thanh Trì cũng không muốn lừa gạt hắn.

"Không đói, em muốn nấu canh giải rượu."

Tạ Lục Dữ tự tiến cử bản thân mình, tự hào nói: "Anh biết nấu."

Tiếp đó, Tạ Lục Dữ cầm lấy tạp dề của Cố Thanh Trì tự mình đeo lên, bật bếp lửa, chuẩn bị nguyên liệu, cắt gừng, động tác thuần thục. Đợi tới lúc nồi canh giải rượu được nấu xong, Tạ Lục Dữ đi tới trước mặt Cố Thanh Trì xin được khen ngợi. Cậu không hề bủn xỉn mà khen ngợi hắn hết lời, đồng thời còn múc một chén to canh giải rượu cho hắn.

Tạ Lục Dữ tay cầm thìa đang ngồi trước bàn, vẻ mặt khổ sở vô cùng. Vừa rồi được Cố Thanh Trì khen ngợi cũng không vui vẻ mấy, trên eo còn đang đeo tạp dề, hắn từ bé đã không thích mùi gừng rồi, bình thường lúc nấu ăn cũng không để.

Trông Tạ Lục Dữ bây giờ thật đáng thương.

"Anh không muốn uống."

Cố Thanh Trì dỗ hắn.

"Không uống thì không phải bé ngoan rồi, mọi người sẽ ghét anh."

"Tiểu Cố cũng ghét anh sao?"

"Đúng, Tiểu Cố cũng sẽ ghét anh."

Vẻ mặt Tạ Lục Dữ trở nên nghiêm túc, ánh mắt lần nữa đặt trên chiếc chén nhỏ trước mặt, bưng cái chén lên uống ừng ực mấy ngụm đã thấy đáy chén. Uống xong còn đưa cho Cố Thanh Trì xem đáy chén nữa.

Cố Thanh Trì lại khen hắn.

"Giỏi lắm, Tiểu Cố bây giờ thích anh lắm."

Tạ Lục Dữ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, dè dặt gật đầu.

Cố Thanh Trì lại tiếp tục cổ vũ hắn, cậu đưa cho Tạ Lục Dữ một bộ đồ ngủ.

"Anh mà tự mình đi tắm thì lại càng giỏi hơn nữa, Tiểu Tạ làm được không?"

Tạ Lục Dữ phản ứng ngay lập tức.

"Được."

Một Tạ Lục Dữ uống say như này cũng không khó chăm sóc lắm, tuy hắn có hơi trẻ con nhưng mà có thể tự nấu canh giải rượu, cũng như có thể tự mình giải quyết việc tắm rửa nữa.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Cố Thanh Trì định thử dỗ Tạ Lục Dữ đi ngủ, nhưng hắn càng lúc càng tỉnh táo, nhưng lại không quấy phá, chỉ là nhắm mắt được vài phút lại mở mắt ra, vẫn còn đang nũng nịu.

"Em ôm anh đi, anh sẽ ngủ liền."

Cố Thanh Trì thấy hắn dễ thương, liền ôm hắn còn cố ý ghẹo hắn nữa.

"Anh mấy tuổi rồi mà còn muốn được ôm?"

Tạ Lục Dữ tách ngón tay ra, sau cùng buồn bã nói với Cố Thanh Trì: "Có phải em thấy anh già rồi không? Em không được bỏ anh, anh còn trẻ lắm."

"Vậy anh bao nhiêu tuổi?"

Tạ Lục Dữ do dự.

"Ba tuổi rồi."

Cuối cùng phải ôm rất nhiều lần, Cố Thanh Trì nhìn đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi.

"Ôm nữa là trời sáng luôn, Tiểu Cố cũng mệt rồi."

Tạ Lục Dữ dịch chuyển vào trong, chừa lại một khoảng trống lớn cho Cố Thanh Trì, vỗ vỗ nhẹ vào khoảng trống đó.

"Tiểu Cố cũng ngủ đi thôi."

Cố Thanh Trì đắn đo một lúc, sau đó cậu thực sự nằm xuống.

Tạ Lục Dữ chia hơn một nửa chiếc chăn của mình cho Cố Thanh Trì, thậm chí còn kẹp lấy góc chăn.

Cố Thanh Trì điều chỉnh tư thế chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Vậy em đi ngủ đây, anh đừng có làm ồn đấy."

Tạ Lục Dữ che miệng, lắc lắc đầu.

Cố Thanh Trì rất nhanh liền ngủ say, vốn dĩ Tạ Lục Dữ cũng nhắm mắt lại, một lúc sau hắn lại mở một bên mắt ra nhìn Cố Thanh Trì, thấy cậu không nhận ra nên liền chăm chú ngắm nhìn cậu. Nhìn rồi nhìn rồi hắn bắt đầu nở nụ cười, sau cùng là nghiêng người về phía trước, hôn Cố Thành Trì một cái, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

.......

Ngày hôm sau khi Tạ Lục Dữ tỉnh dậy đã là buổi trưa, tàn dư của cơn say khiến hắn cảm thấy hơi đau đầu. Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới giơ tay xoa lên huyệt thái dương. Hắn hừ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, hắn vừa mới ngủ dậy nên tâm trí vẫn còn rất mơ hồ.

"Chuyện gì thế này?"

Vừa ngồi dậy chưa được bao lâu, Tạ Lục Dữ từ từ nhớ lại chuyện tối hôm qua. Sau đó hắn lại chậm rãi nằm xuống, mạnh mẽ nắm chăn giường kéo lên tới trên đầu.

Hắn chưa từng uống say! Tối qua không phải hắn! Hắn không thể nào trẻ con vậy được!

Bây giờ lên mạng yêu cầu trợ giúp có trễ quá không?

"Cỗ máy thời gian chế tạo như thế nào?"

"Du hành thời gian có tồn tại không?"

"Người uống say rồi có mượn rượu làm càn trong mơ không? Kiểu thực tế ấy."
Bình Luận (0)
Comment