Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 27


Phan Tiểu Thành đang ở bên ngoài tập trung làm việc thì nhận được tin nhắn wechat của Tạ Lục Dữ.
Anh ta giật bắn cả mình, một người đàn ông Đông Bắc cao lớn ngồi trên ghế văn phòng khom lưng, run rẩy cầm điện thoại lên, đau đớn chỉ dám hé một mắt.
Sau đó liền thấy Tạ Lục Dữ chuyển cho mình 8 tệ 8 kèm theo vài từ- chọn kịch bản rất tốt.
Tốt cái quỷ gì, Tiểu Thành nói thầm trong lòng, tên này lại phát bệnh thần kinh nữa sao, kịch bản không phải do chính cậu ta chọn à….
Trong lòng Tiểu Thành chửi bới thì chửi bới, nhưng đôi tay lại rất thuần thục nhanh chóng nhận 8 tệ 8 đó.
Tiểu Thành tiếp tục gõ lịch trình, lại cảm thấy không ổn.
Tiểu Thành lên phần hotsearch weibo lướt một lượt – thông thường với tư cách là quản lý của Tạ Lục Dữ, Tiểu Thành đều từ đó biết được tình hình hiện tại của Tạ Lục Dữ.
Rất tốt, từ trên xuống dưới, không có xuất hiện tên Tạ Lục Dữ.
Tốt nhất là không nên có tin tức ồn ào gì.
Sau đó Tiểu Thành mới hài lòng đặt điện thoại xuống.
Trong qua trình quay phim, Tạ Lục Dữ vẫn còn rất đáng tin cậy.
Ở bên kia, Tạ Lục Dữ đáng tin đang thúc giục Vương Hải Sinh sớm khai máy, tốt nhất là vào buổi chiều để mọi người đều vào đoàn.
“Hai ngày này thì hôm nay khai máy cũng là khai, ngày mai khai máy cũng là khai, cậu có vấn đề gì với việc khai máy vậy?”
Vương Hải Sinh cầm quyển sổ viết viết, vẽ vẽ.
“Tôi không quan tâm, nhanh chóng khai máy đi, ít ra có thêm thời gian để mài giũa kĩ năng, không có nhiều thời gian để lề mề đâu, đừng có nói là nhà đầu tư đang chọn ngày lành tháng tốt đó nha.”
Đạo diễn Vương đóng quyển sổ của mình lại, giương mắt nhìn Tạ Lục Dữ.
“Không phải chứ, từ khi nào mà cậu tích cực dữ vậy?”
Hắn buồn bực hỏi.
“Ngay cả việc tham gia đoàn phim cũng sớm hơn vài ngày.

Trước đây còn có thể muộn một, hai ngày.

Đúng là hận không thể bóp chiết từng giây để đếm ngày đây này.


Bây giờ tôi đây là quan tâm đến thời gian của những người khác trong đoàn mà.”
Trợ lý bên cạnh oán thầm, cái này không phải là bị anh Phan đóng gói rồi ném qua đây sao.
Theo đánh giá từ kinh nghiệm nhiều năm của mình, chỉ định này của anh Tạ rất có thể là do tâm lý không ổn định, nhất định là muốn cùng nhau xuống địa ngục mới đột ngột đề xuất đạo diễn khởi quay trước thời hạn.
Lần này trợ lý đoán không đúng.
Đây không còn là vấn đề tâm lý không ổn định nữa, trong lòng Tạ Lục Dữ cũng đang không ổn định.
Cái tên Cố Thanh Trì có trong danh sách diễn viên, nên một ngày Tạ Lục Dữ có thể xem đi xem lại tới 7-8 lần.
Hắn bây giờ như là một con cáo đã được thuần hóa.
Hoàng tử bé đã thuần hóa cáo đến vào lúc bốn giờ, từ lúc 3 giờ thì con cáo đã cảm thấy hào hứng, khoảng thời gian sau đó thì cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Tạ Lục Dữ thì khác, không chỉ cảm thấy vui vẻ không yên, còn cố gắng đổi 4 giờ thành 3 giờ rưỡi.
Hắn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
"Cậu đây là có thành kiến với tôi rồi, cậu không thể nào dùng góc nhìn lúc trước nhìn người, tôi tiến bộ nhiều năm như vậy, tư tưởng còn có thể lạc hậu như vậy sao??"
Không đợi người khác mở miệng, hắn đã chặn họng mở lời trước.
“Chỉ định kia là không thể, tôi đây đã suy nghĩ tiến bộ như vậy rồi, tôi nghĩ những người khác cũng không thể quá lạc hậu được…”
“Này, không phải chứ, đã nói chuyện thì phải nói cho đàng hoàng, đừng có kiểu đóng sầm cửa vào mặt rồi nhốt tôi ở bên ngoài như thế chứ.”
Cáo Tạ gõ cửa trong vô vọng, cuối cùng đành vẫy vẫy đuôi bước đến một góc, hút thuốc trong sầu muộn.
Nhưng dù đợi từ ba đến bốn giờ vất vả, cuối cùng bốn giờ cũng đến.
Cố Thanh Trì là vai phụ nên không có nhiều cảnh quay, nhưng các phân cảnh rải rác khắp kịch bản, vả lại lịch trình của cậu cũng rất trống, không giống như một số nhân vật khác phải xem khi nào có vai diễn, khi nào không nên khá rảnh rỗi.
Cho nên đúng ngày là cậu đến khai máy, nếu không xảy ra sự cố gì bất ngờ thì cậu sẽ theo suốt cả quá trình.
Lần này Diệp Lí không đi cùng, chỉ có Tiểu Khả đi theo cậu.
Tiểu Khả đi theo rất thận trọng, Cố Thanh Trì là người mới, không có danh tiếng, không có tác phẩm hay trình độ thì được giao cho một trợ lý đi theo, không thận trọng một chút thì rất dễ bị người khác theo dõi.
Chỉ chốc lát sau cô đã trà trộn vào trong đống nhân viên và làm thân với họ, thậm chí còn có người giám sát hỏi thăm Tiểu Khả thuộc bộ phận nào, muốn kéo cô về dưới trướng.
Ngày đầu tiên không đóng phim, phải chuẩn bị một số thứ linh tinh, còn phải chụp ảnh tạo hình nhân vật.
Vai diễn của Thanh Trì căn bản không không có vị thế chút nào, nhưng do đặc thù của vai diễn nên cậu cũng phải chụp ảnh tạo hình.
Chuyên gia trang điểm đã quan sát cậu rất lâu.

Cuối cùng, anh ta tỉa lông mày, làm kiểu tóc và tỉa bớt tóc mai.

Thanh Trì ngay lập tức trở nên có anh khí hơn.
Đây là thao tác thông thường của trang điểm thời xưa.
Nhưng khi khoác lên người cậu nó luôn khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Chuyên gia trang điểm ban đầu nghĩ rằng kỹ năng của mình đã cải thiện, nhưng cuối cùng nhìn vào khuôn mặt của Cố Thanh Trì, thất vọng thừa nhận.
Cái này giống như Cố Thanh Trì mặc quần áo gì cũng đẹp, điều đó chủ yếu phụ thuộc vào con người chứ không liên quan gì đến quần áo.
Kịch bản có viết Kha Mộc từ nhỏ đã đọc sách, tập võ, sau này tuy không có đọc sách nhưng đao thương côn bổng y vẫn không bỏ, những đứa trẻ sinh ra trong gươm giáo thì bất kể trông thanh tú thế nào vẫn luôn có một khí chất riêng.
Y không phải là một hình tượng hoàn toàn ngoan ngoãn, và thậm chí vì chậm phát triển trí tuệ, so với người khác thì Kha Mộc còn tàn nhẫn hơn một chút.
Giống như một con thú nhỏ, không hiểu nhân tình, không biết yêu và mang theo bản chất hoang dã từ trong xương tủy.
Trang phục mà đoàn phim chuẩn bị cho Thanh Trì một bộ y phục màu đen và một thanh trường đao.

Khi chụp ảnh, Vương Hải Sinh quan sát từ bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm cho diễn viên một chút, nói về hiệu quả mà anh ta mong muốn một chút.
Có anh ta ở bên quan sát, từng động tác của mọi người đều nhanh hơn rất nhiều.
Vương Hải Sinh thường không nói nhiều, nhưng khi nói về kịch bản thì ngược lại, nói rất nhiền, lải nha lải nhải nhưng chi tiết nào cũng rất đúng chỗ.
Hợp tác với anh ta một lần, dù là người mới hay cũ đều sẽ đạt được thứ gì đó.
Chỉ là tính tình anh ta không tốt, chỉ nói một lần, nếu vẫn mắc lỗi lần thứ hai, anh ta sẽ lạnh lùng nhìn bạn và dùng những ngôn từ súc tích nhất để chê bai bạn.
Vì vậy, ngay khi anh ta mở miệng chỉ điểm, tất cả mọi người sẽ bị giật mình, lập tức xốc lại tinh thần.
Khi Cố Thanh Trì đi qua, anh ta nhướng mày.
Cố Thanh Trì thoạt nhìn rất đẹp trai, cũng đủ để khiến công chúa yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nỗi tất cả các cô nương ở kinh thành sẽ ném hoa và khăn tay cho cậu, nhưng cậu lại mang theo một cỗ khí chất u buồn..
Bây giờ cái loại u sầu đó đã đỡ đi rất nhiều, càng phù hợp với hình tượng của Kha Mộc trong lòng Vương Hải Sinh.
Vương Hải Sinh hiếm khi khen ngợi.
“Tốt lắm!”

Lần đầu tiên Thanh Trì đóng phim, đạo diễn Vương đã nói thêm hai câu.
“Chắc hẳn cậu đã xem qua kịch bản, ảnh tạo hình của Kha Mộc chụp một tấm, hình chụp chính là hình tượng Kha Mộc hậu kỳ, y khi đó chiến đấu lăn lộn trên chiến trường không biết bao nhiêu lần, mài mình trở thành một con chó điên, chỉ cần nghe một tiếng ngọc diện lang quân cũng đủ khiến người ta sợ mất mật.”
Vương Hải Sinh hào hứng nói tiếp.
“Nên có một sự tương phản mạnh mẽ ở đây.

Nhìn xem, Kha Mộc có đẹp trai không? Đẹp trai, đến nỗi khi đại quân khải hoàn hồi kinh ăn mừng, từ lúc vào thành đã có vô số cô nương đem hoa cùng khăn tay ném lên người y, đi đến đâu ném đến đó, ngay cả con đường y đi qua cũng được lát thành đường hoa.”
“Y tuy là một người ưa nhìn, nhưng hình tượng rất cường ngạnh, y luôn đi ủng màu đen, ống quần luôn bó chặt trong ủng, trong ủng có giấu một con dao găm, một thanh trường đao gϊếŧ kẻ thù, đến cả người của y cũng phải sợ y.”
Vương Hải Sinh kéo Thanh Trì nói thao thao bất tuyệt, Cố Thanh Trì liền yên lặng nghiêm túc lắng nghe, điều này làm cho Vương Hải Sinh rất có cảm giác thành tựu.
Tạ Lục Dữ thì không được như vậy, hồi đó luôn không thích anh ta nói nhiều, Vương Hải Sinh nín thở định xem hắn có thể làm được gì, sau này bộ phim đó đã đạt danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc nhất đẳng cấp quốc tế.
Tạ Lục Dữ chính là nam chính.
Vương Hải Sinh càng nói càng hăng, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu nhiếp ảnh gia đang chờ vẫn cứ lôi kéo Thanh Trì hàn huyên.
“Nếu mấy cái trước thì nói là mị lực, vậy thứ không thể chấp nhận được chính là một người xinh đẹp và mạnh mẽ như thế lại bị chậm phát triển trí tuệ chỉ vì cơn sốt khi còn nhỏ.

Y vẫn là bạn đồng hành của Kha Thanh Thất, y trung thành và tận tâm với hắn, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến bản thân.

Này là đạo lý mỹ nhân tuổi xế chiều anh hùng mạt lộ (*), đúng thật là nuối tiếc.”
(*anh hùng mạt lộ: người anh hùng đã hết thời, không còn có tác dụng gì nữa (hàm ý bất lực, cam chịu trước hoàn cảnh bất lợi)..

Nguyên câu này toi cũng không hiểu rõ nghĩa nữa, nếu mọi người biết thì chỉ toi nhé!)
Lúc này Tạ Lục Dữ vừa chụp ảnh xong và thay quần áo, mấy nhân viên vây quanh giúp hắn thay bộ quần áo phức tạp, quần áo đều là hàng đặt may riêng, do nghệ nhân thêu tay, từng chi tiết đều rất đắt tiền.
Hắn cần phải chụp rất nhiều, đã phải thay một vài bộ trang phục.
Khi thấy Vương Hải Sinh lôi kéo Cố Thanh Trì nói chuyện, nói chuyện trọng điểm, tay kéo tay, Tạ Lục Dữ không cần nghĩ mà đi đến ngắt lời họ.
“Ai da, Vương lải nhải, tôi để ý cậu nãy giờ, có thể đừng quấy rầy diễn viên chúng tôi được không, nói thì nói, đừng động tay động chân có được không?"
Lúc này hắn dang hai tay để cho nhân viên cột chắc quần áo, còn phải chú ý lớp trang điểm không bị rớt, cái miệng cũng rất bận.
“Vương lải nhải, không phải tôi nói cậu, cậu cả ngày có thể làm chút việc chính không? Thật không ổn rồi, đi ra ngoài pha chút trà cho bọn tôi uống cũng được, đừng ở đây ảnh hưởng công việc của bọn tôi.”
Đạo diễn Vương, người coi trời bằng vung:….
Đạo diễn Vương cuối cùng cũng ngừng nói, Cố Thanh Trì đã được buông tha cũng bắt đầu chụp hình.
Cậu thực sự rất nghiêm túc lắng nghe, mặc dù cậu luôn lười biếng và không thích làm việc.

Tuy nhiên, nhiệm vụ được giao sẽ không làm có lệ, luôn tận tâm hoàn thành, coi như nghĩa vụ của bản thân, có cảm giác rất trách nhiệm.
Thực sự trước đó Cố Thanh Trì có đọc qua kịch bản, trí nhớ cậu siêu tốt, xem qua vài lần đã nhớ rõ khoảng 7-8 phần.
Sau khi xem xong nhân vật Kha Mộc, trong lòng cậu cũng tự nhiên có cảm giác nhân vật này sinh động đến lạ thường.

Ngoài ra, cậu dường như rất nhạy cảm với cảm xúc, cậu thực sự có thể hiểu rất nhiều điều Vương Hải Sinh nói, có thể biết Kha Mộc mà anh ta muốn trông như thế nào.
Sau đó Cố Thanh Trì đã đi tìm cách để có thể nhập thân vào Kha Mộc như Vương Hải Sinh muốn.
Cậu chưa bao giờ học qua lớp diễn xuất, Diệp Lí chưa bao giờ sắp xếp cho cậu, và cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với phương diện này trước đây, hoàn toàn xa lạ với diễn xuất.
Cậu cũng không kiểm soát biểu cảm của mình, và không thể hiện nhân vật thông qua các chuyển động nhỏ được.
Lúc Cố Thanh Trì vui vẻ liền khóc không nổi, lúc khổ sở liền cười không ra, cách quản lý biểu cảm rối tinh rối mù, cho dù miễn cưỡng làm ra, biểu cảm cũng rất cứng ngắc.
Từ khía cạnh này mà nói, Cố Thanh Trì thực sự không thích hợp để trở thành một diễn viên.
Nói trắng ra, diễn viên cần phải ngụy trang cảm xúc của mình.

Nếu bản thân diễn viên hạnh phúc, nhưng nhân vật cần nỗi buồn, thì cần phải ngụy trang nỗi buồn bằng cách kiểm soát biểu cảm.
Nhưng Cố Thanh Trì hoàn toàn không hiểu những thứ này.

Cậu sẽ không ngụy trang cảm xúc, chỉ có thể bộc lộ cảm xúc, những gì cậu thể hiện là chân thật, nếu nhân vật buồn thì cậu buồn, nếu nhân vật vui thì cậu vui.
Cố Thanh Trì là một phe hoàn toàn theo kinh nghiệm.
Cậu chỉ biết rằng nếu nhân vật là chính bản thân cậu, thì cậu sẽ thành công.
So với khả năng ngụy trang cảm xúc khủng khiếp, cậu luôn có thể dễ dàng nắm bắt cảm xúc và cảm nhận của nhân vật, nhanh chóng đắm chìm vào nhân vật.

Cố Thanh Trì là một thiên tài trong lĩnh vực này.
Trước đó, Kha Mộc đã có một hình ảnh cụ thể trong tâm trí cậu, hơn nữa với lời giải thích của đạo diễn Vương, cậu nhanh chóng tìm ra con người của Kha Mộc.
Cố Thanh Trì đứng trên sân khấu, rất tự nhiên đâm thanh trường đao vào phía sau, sau đó nắm chắc cán dao, nhét ống quần vào ủng, thắt lưng duỗi thẳng lộ ra vòng eo thon chắn, quay đầu lại, thì không chỉ khuôn mặt mà chân mày của cậu đều toát lên sát khí.
Như thể những bông hoa lộng lẫy sinh trưởng từ xương xẩu trắng xóa, mang một vẻ đẹp bí ẩn và nguy hiểm tự nhiên.
Mọi người sẽ tin rằng người đứng trên sân khấu là Kha Mộc đang sống sờ sờ .
Với vẻ tràn đầy sức sống và ngang tàng như vậy, cậu không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, và không phải nghĩ về bất cứ điều gì, chỉ bước về phía trước và sống một cuộc sống đơn giản.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia bấm máy..

Bình Luận (0)
Comment