Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Yến Thập Nhật

Chương 50


Trình Dương nhìn Lâm Khí Chi, nói: "Đương nhiên, tôi không thể đưa danh sách cho ông xem, nhưng tôi có thể cung cấp một từ khoá."
"Lolita."
Lâm Khí Chi căng thẳng, cà phê bắn tóe ra một chút, rơi trên quần âu quý báu của lão, có chút nóng, lại làm cho lão tỉnh táo lại.
Lão ta chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, vốn dĩ lão còn định từ từ mưu tính, cho cả nhà thằng nhóc này "đoàn tụ" ở nước ngoài, hiện giờ xem ra, lại không cần thiết như vậy nữa.
Trình Dương hiểu rõ, mặc kệ lúc trước Lâm Khí Chi chỉ định cảnh cáo một phen hay là định trừ khử cậu để diệt trừ hậu hoạn, bây giờ, Lâm Khí Chi đã có lý do không thể không giết chết cậu.
Lâm Khí Chi nhìn cốc cà phê, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Trình Dương cười cười: "Người sảng khoái, chủ tịch Lâm hiểu tôi."
Cậu duỗi thẳng năm ngón tay, giơ lên.
Lâm Khí Chi để cốc cà phê xuống, hơi ngửa người ra phía sau: "Được, cho tôi số tài khoản ngân hàng."
Trình Dương lắc đầu: "Không thể chuyển tiền vào thẻ ngân hàng được, đột nhiên nhận được một số tiền kếch xù có nguồn gốc không rõ ràng, tài khoản của tôi sẽ bị đóng băng mất."
"Cậu muốn lấy tiền mặt?"
"Không thể là số hiệu liên ngân hàng, tôi tin là chủ tịch Lâm có thể lấy được."
Lâm Khí Chi mỉm cười: "Tôi nghe nói cậu là một người rất giữ chữ tín."
"Lấy tiền làm việc là chuẩn tắc của tôi." Trình Dương gật đầu, "Tiền tới tay, những chuyện này, tôi sẽ để nó thối rữa ở trong bụng."
"Hy vọng, hợp tác vui sướng." Ánh mắt Lâm Khí Chi đầy vẻ thâm trầm tối nghĩa, thằng ngu tự cho mình là thông minh, đã dám chọn lấy tiền mặt, vậy thì hãy đi xuống địa ngục chậm rãi đếm tiền đi thôi.
Hai người hẹn xong thời gian, địa điểm giao dịch.
Lâm Khí Chi đứng dậy rời đi.
Bốn phía cũng có mấy vị đại ca rầm rầm đứng lên.
Trình Dương nhìn theo bóng dáng của bọn họ, phảng phất như đã nhìn thấy một câu thoại kinh điển bay qua sau đầu của Lâm Khí Chi.
『 chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật.


Trình Dương nhìn theo đám người rời khỏi, đi đến địa điểm giao dịch mà bọn họ đã hẹn, một khách sạn B&B.

Cậu trả trước tiền phòng cho hai đêm, mua giấy bút ở gần khách sạn, sau đó chui vào phòng, viết viết vẽ vẽ.
Sự tình liên quan đến mạng nhỏ quý giá của chính mình, cậu vẫn là rất cẩn thận.
Tra xét lại những việc mình phải làm từ đầu đến cuối lại một lần, sau khi xác định rõ ý nghĩ, Trình Dương mới mở điện thoại di động bị đóng một đêm lên.
Ngay giây tiếp theo, Chu Khuyết Đình đã gọi đến.

"Cậu đang ở đâu? Tôi đã đến Nhuận Thị rồi."
Trình Dương cười nói: "Tôi biết ngay là Tiểu Đường sẽ không nhịn được rồi báo cho anh mà."
Giọng nói của Chu Khuyết Đình trầm xuống, như là vì kiềm chế cảm xúc bực bội nào đó: "Cậu đừng xằng bậy."
"Yên tâm, tôi có chừng mực." Trình Dương nói cho Chu Khuyết Đình nghe về kế hoạch của mình, sau đó nói, "Sở dĩ, anh đã đến rồi cũng tốt, có thể giúp tôi xem xét bước đi mấu chốt nhất, nếu như tôi thất bại, anh cũng có thể kịp tới cứu tôi."
Chu Khuyết Đình nói: "Tôi không làm được, tôi muốn cậu lập tức từ bỏ cái kế hoạch điên cuồng này."
Trình Dương nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi ngồi yên xem em gái ruột của mình sống trong sự nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào hay sao? Tôi nhất định phải giải quyết ông ta, càng nhanh càng tốt."
Giọng nói của Chu Khuyết Đình càng nặng nề: "Tôi có thể bảo vệ em gái của cậu."
"Tôi nói rồi, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý phải ngàn ngày phòng cướp." Trình Dương vô cùng nghiêm túc đáp, "Cứ nghĩ đến em gái của tôi có khả năng bị đám ngớ ngẩn......!là tôi đã nhịn không được muốn làm chút chuyện vi phạm kỷ cương phép nước rồi.

Hẳn anh cũng không hy vọng kẻ trở thành thủ phạm giết người lại biến thành tôi."
Chu Khuyết Đình im lặng, sau một lúc lâu, mới nói: "Một khi có gì dị thường, tôi sẽ lập tức phá hỏng kế hoạch của cậu."
Trình Dương cười nói: "Cảm ơn."
Cúp điện thoại, nhìn nhìn sắc trời, mây đen chồng chất, mưa to rơi xuống, xem ra, thời tiết hôm nay sẽ là loại thời tiết xấu đến nỗi làm người thấy khó chịu.

Trước khi chấp hành kế hoạch, đi gặp em gái một lần đi, cậu nghĩ.
Ba giờ chiều, cậu gọi một cái taxi, chạy đến cửa trường.
Chuông tan học vang lên, tốp năm tốp ba học sinh đi ra cổng trường, Trình Dương đứng ở cửa nhìn ngó, cô bé trong trí nhớ giống chính mình đến năm phần buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục trường, để mặt mộc, ngũ quan hiện lên rõ ràng, Trình Dương nhận ra rất dễ.
"Anh." Trình Nguyệt hô một tiếng.
Trình Dương "Ừ" một tiếng, duỗi tay nhận lấy cặp sách của Trình Nguyệt, vác lên trên vai mình.
Bạn học nữ bên cạnh Trình Nguyệt chào hỏi cậu một cách câu nệ.
- - Nguyệt Nguyệt là đóa hoa của lớp được cả lớp công nhận, anh của cậu ấy quả nhiên cũng là người siêu cấp đẹp trai! Hai anh em đều đẹp, rồi mỗi người lại có nét đẹp riêng, gien của cả nhà này cũng tốt quá rồi đấy!
"Mời các em đi ăn cơm nhé." Trình Dương cười nói, nụ cười của cậu có chút cứng đờ, khác hẳn bộ dáng bát diện linh lung bình thường của cậu, nhưng hai cô nữ sinh nhỏ chỉ biết là cậu cười lên rất đẹp, rất ôn nhu, là bộ dáng nên có của một người anh trai trong tưởng tượng.
Đáy lòng Trình Nguyệt cũng trào lên niềm tự hào nồng đậm, đây chính là anh trai của cô bé! Cầm tay của bạn thân, cô bé cười hì hì, nói: "Tiểu Cẩn Đi đi, bóc lột anh mình một bữa."
Cô bé tên là Tiểu Cẩn đỏ bừng cả mặt: "A, cả tớ cũng đi cùng luôn sao......"
"Đi cùng đi." Trình Dương lại gọi một chiếc xe Tích Tích, dẫn hai cô nhóc đi ăn buffet, miễn cho các cô thấy ngượng khi gọi món ăn.
Vì thế Trình Nguyệt với Tiểu Cẩn mỗi người đều lấy năm viên kem viên!
Trình Dương: "......!Không sợ tiêu chảy à?"
Trình Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có năm hương vị."

Trình Dương: "......!Lại không phải ăn bữa này không có bữa sau, về sau đặc biệt mời các em đi kem là được."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Trình Dương lại không ngăn cản em gái.
Vì thế, bữa cơm này, chỉ dựa vào lượng kem Haagen-Dazs hai người ăn là đã không bị lỗ rồi.
Cơm nước xong, Trình Dương đưa các cô về nhà.

Gia cảnh của Tiểu Cẩn có vẻ không tệ lắm, ở trong khu nhà cao cấp hoàn cảnh tuyệt đẹp, Trình Nguyệt thì thuê nhà gần bệnh viện sống chung với mẹ, căn nhà nho nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, đây đã là kết quả sau yêu cầu cưỡng chế của Trình Dương, nếu không, mẹ Trình với em gái rất là muốn thuê một căn phòng đơn rộng khoảng 30 mét vuông rồi chen chúc ở với nhau.
Phải biết rằng, Trình Dương lục tục gửi gần hai trăm vạn về nhà,khám chữa bệnh xong cũng còn có thể thừa khoảng hai ba mươi vạn, nhưng hai mẹ con đều biết đó là tiền mồ hôi nước mắt Trình Dương làm việc kiếm ra, không thể tiêu linh tinh.
Trình Dương chỉ đưa Trình Nguyệt đến dưới lầu, không có ý định đi lên.
Trình Nguyệt kinh ngạc nhìn anh trai mình, nói: "Mẹ rất nhớ anh."
"Cho nên, anh rất muốn cho bà ấy một kinh hỉ." Trình Dương nói, "Kỳ thật, lần này anh trở về là muốn mua nhà, đợi anh xem xong, sẽ dẫn hai người đi xem."
Trình Nguyệt hoảng sợ, vội nói: "Anh, chỗ chúng ta đang ở bây giờ rất khá, đều cách bệnh viện và trường học không xa, không cần mua nhà mới."
"Coi như là anh muốn lập một cái flag đi." Trình Dương cắm tay vào túi, hất cằm lên, "Đi lên đi, nghe anh, nhớ rõ giữ bí mật."
Flag gì chứ? Trình Nguyệt thấy hơi bất an, nhưng biểu tình của anh trai bảo không được phép xía vào, làm cho cô không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người lên lầu.
Cô mơ hồ cảm thấy Trình Dương đang có chuyện gì giấu mình, cố gắng nghĩ ngợi xem sẽ là chuyện gì, ngược lại nhớ đến chuyện Trình Dương nói là muốn giúp mình trả lại học bổng mà cô đã quên.
Không đúng, cô lập tức thấy khó hiểu, anh đi gặp chủ tịch Lâm lúc nào? Người ta cao giá lắm, lúc nào bên cạnh người cũng đầy vệ sĩ, người thường căn bản không được gặp.
Trình Dương thấy Trình Nguyệt lên lầu, lại đứng dưới đèn đường trong chốc lát, nhìn lên ánh đèn trên lầu, biểu tình trên mặt bị giấu dưới cái bóng của tán cây, cuối cùng, cậu mím môi, gọi taxi đi về khách sạn.
Nằm trên giường khách sạn, cậu gối đầu lên cánh tay, lại nghĩ tới chuyện trước kia.
Trong tình huống bình thường, cậu không hay nhìn lại chuyện cũ cho lắm, dù sao thì cuộc đời của cậu cũng giống như lương tâm con người của cậu vậy, mỏng mạnh lại không thú vị.

Lúc ở cô nhi viện thì mỗi ngày đều đánh nhau, chẳng qua chỉ vì tranh nhau cái màn thầu, hoặc là đoạt một bộ quần áo.
Nếu không phải nhóc tự bế kia không thể tự lo cho bản thân, cậu có thêm một em bé lớn phải chăm sóc, hẳn là cậu có thể giảm bớt rát nhiều trận đánh nhau, thế thì khoản thời gian đó cũng sẽ càng nhàm chán hơn.
Nhóc tự bế rời khỏi cô nhi viện không được bao lâu thì cô nhi viện đóng cửa, Trình Dương không theo sắp xếp đến một cô nhi viện khác, mà là chính mình ra xã hội lăn lộn.
Lăn lộn không đến hai tháng, đã bị tinh thăm khai quật, đi làm luyện tập sinh.
Cậu nên cảm kích tinh thăm, tuy rằng trình độ văn hoá lúc ấy của cậu không cao, nhưng cậu cũng biết, nếu tiếp tục lăn lộn, đơn giản cũng chỉ có hai kết quả, hoặc là vào cục cảnh sát, hoặc là không biết kết thù ở đâu rồi bị người ta đánh cho tàn phế luôn.
Làm ngôi sao, công ty sắp xếp cho không ít khoá học, cậu đã hiểu thêm rất nhiều đạo lý, học được cách nhảy, ca hát, làm thần tượng, làm cho người ta thích.
Dần dần, cậu có fans, rất nhiều rất nhiều nữ sinh nam sinh nhỏ chạy theo cậu, đứng ở những nơi cậu đi qua, lớn tiếng thét chói tai "Dương Dương em yêu anh", v.v.
Theo lý thuyết, với loại người từ nhỏ đã thiếu tình yêu như Trình Dương, sẽ rất dễ bị loại tình cảm cuồng nhiệt này cảm nhiễm, thậm chí say mê, bị lạc.


Nhưng trên thực tế, Trình Dương bình tĩnh đến quá mức, ở trong tiếng thét chói tai của các fan, cậu nghiêm túc tự hỏi, nếu mình vừa béo vừa xấu, bọn họ còn sẽ thích mình sao?
Nghĩ xong, chính cậu phải bật cười, nếu một cái ưu điểm mày cũng không có, vậy thì người khác dựa vào cái gì đi thích mày chứ?
Trình Dương phi thường hiểu rõ định vị của chính mình, cậu quy quy củ củ làm theo tính cách công ty thiết lập cho mình, làm một thần tượng xứng chức rất nhiều năm, cho đến khi, có một ngày, trong lúc vô tình, cậu xem một tiết mục tìm mẹ.
Lúc ấy cậu đã sửng sốt, hoá ra có người lạc mất mẹ, còn phải đi tìm ngược lại.
Cậu vừa ghét bỏ cái tên thanh niên đã sắp 30 tuổi còn đi tìm mẹ là quá ngốc, lúc trước người ta đã vứt bỏ anh rồi, trong lòng anh còn không tự biết hay sao? Nhưng không hiểu sao lại cứ tiếp tục theo dõi tiết mục này, muốn biết tên này liệu có thể được đền bù ý nguyện, người mẹ vứt bỏ anh ta thấy anh ta tìm đến lại sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Kết quả, xem xem, cốt truyện của tiết mục vậy mà lại bắt đầu trở nên khó có thể phân biệt rõ, cha anh ta vẫn luôn mồm nói là mẹ anh ta ngại nhà mình nghèo, nên mới vứt bỏ con trai chạy theo thằng khác, nhưng phóng viên vào thôn phỏng vấn, lại phải kinh ngạc khi biết được mẹ của anh ta là sinh viên đến từ nơi khác, ai cũng không biết là làm sao mà bà ấy quen biết, rồi kết hôn với cha anh ta.
Tiết mục tổ dựa vào tin tức mơ hồ được cung cấp bởi người cha và người dân trong thôn, ngàn dặm xa xôi tìm được thành thị nơi người mẹ từng sống, phái người giúp bọn họ tra xét tên họ của người mẹ, lại phát hiện ra đó là tên giả, căn bản không tìm thấy được thông tin trên hệ thống thân phận công dân
Bọn họ trở về quê quán của phụ thân, lại đi dò hỏi bà mối giới thiệu cho hai người quen nhau năm đó, muốn được đến tin tức kỹ càng tỉ mỉ hơn, kết quả, nhà bà mối đã người đi nhà trống, vừa hỏi hàng xóm, thế mà lại là bị bắt vì lừa bán phụ nữ nhi đồng, muốn tìm người chỉ có thể đi ngục giam.
Ngay lập tức, dư luận trở nên xôn xao, người xem chia làm hai phái, một phái duy trì anh con tiếp tục tìm kiếm, mặc kệ chuyện đã xảy ra là như thế nào, vẫn là máu mủ tình thâm, cốt nhục chí thân, trẻ con không có lỗi, hơn nữa, không có người mẹ nào lại không yêu con của mình, một phái khác thì kiên quyết chống lại, liên danh kháng nghị trên mạng, hy vọng tiết mục lập tức dừng việc phát sóng, không nên tiếp tục quấy nhiễu người phụ nữ đáng thương kia, đồng thời, cũng thỉnh cầu cơ quan công an hãy tham gia, lập án điều tra xem người cha kia có tham dự lừa bán hay không.
Sự kiện này dẫn ra một cuộc thảo luận rất kịch liệt, nhưng chuyện này vốn không liên quan đến Trình Dương, kết quả, cái tên này lại cố tình không cam lòng với việc chỉ làm một quần chúng ăn dưa bình thường, vậy mà lại dám dùng nick chính trực tiếp chuyển phát, thái độ rõ ràng, bộc lộ quan điểm, rằng, làm một đứa con, anh nên hiểu chuyện chút đi, mẹ của anh vất vả lắm mới chạy thoát khỏi tay của bọn buôn người, anh lại còn đi tìm, tìm cái r** à.

Cha của anh còn không biết xấu hổ hắt nước bẩn cho mẹ anh, ông ta ở chung một trấn với bà mối kia, có thể không biết bà mối là loại người nào sao.

Mẹ anh không có miệng, không biết nói chính mình đến đây như thế nào sao.

Vậy mà còn dám nói bà ấy ngại nhà chồng nghèo, chạy theo người khác, đây là lừa kẻ ngốc à.

Nhanh nhanh đại nghĩa diệt thân, đưa cha anh đi tự thú đi, còn có thể xin được khoan hồng đấy.
Một tràng thao tác này của Trình Dương trực tiếp doạ choáng công ty quản lý, ai cũng không nghĩ đến đứa trẻ bình thường ngoan ngoãn nghe lời nhất lại có thể chọc phải chuyện lớn nhất như thế này.
Người đại diện cũng không kịp mắng cậu, mà trực tiếp thao tác Weibo xóa mấy câu ngôn luận kia, còn mua rất nhiều thuỷ quân để khống chế tình hình.
Nhưng đã không còn kịp rồi, Weibo của cậu bị tiết mục tổ chụp hình, sau đó đã phát sóng xin bỏ phiếu, hỏi là có muốn nghe theo ý kiến của vị siêu sao này hay không.
Anh con trai kia cũng đăng ký Weibo, đã phát một cái video, một anh chàng cao lớn, trong video lại khóc lóc nức nở, vừa khóc còn vừa nói, rằng mình không có ý gì khác, chỉ là từ nhỏ đã không có mẹ, muốn nhìn thấy mẹ một lần, bảo đảm là xem xong sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy nhiễu cuộc sống của mẹ.
Cư dân mạng đương nhiên cũng thống hận bọn buôn người, nhưng thấy anh kia khóc lóc thê thảm đáng thương như vậy, cũng cảm khái, *con không có mẹ chỉ như rễ cây cọng cỏ, có thể lý giải tâm tình muốn tìm mẹ của anh ta.
*một câu trong bài hát "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất".
Có người khuyên Trình Dương, rằng không biết nỗi khổ của người ta thì đừng nên khuyên người ta phải lương thiện, người ta muốn gặp mẹ mình, có gì sai sao?
Phát triển đến một bước này, nếu như Trình Dương nhẹ nhàng lịch sự chính thức trả lời mấy câu, cho thấy chính mình chỉ là quá giận bọn buôn người linh tinh, thì cũng còn có thể bảo toàn chính mình.
Lại không biết lúc ấy tên này trúng tà gì, vậy mà dám tùy tiện nói, không phải không có mẹ thôi sao, làm sao nhất định phải có mẹ, không phải mỗi người đều xứng có mẹ.
Lời nói này đã chọc phải ống phổi của rất nhiều người, cậu nói như vậy không phải tương đương với mắng chửi người ta rồi sao!
Thế là Trình Dương đã từ một ngôi sao thành người bị nghìn người chỉ trỏ, nhiệt độ của tiết mục nhiệt độ đều bị cậu đoạt mất, cư dân mạng mắng cậu giở mọi mánh khoé chỉ để nổi tiếng.

Cứ việc sau khi công an tham gia, đã phát hiện ra người cha quả thật đã lấy mấy nghìn tệ ra mua một người vợ từ tay của bà mối, bị nghi ngờ là có liên quan đến tội lừa bán phụ nữ, bị phán bảy năm tù.
Nhưng đến lúc này, đã sớm không có người quan tâm tiết mục, mọi người đều đang lên án Trình Dương, mắng cậu là đồ cô nhi không có mẹ, không biết đồng cảm.

Trình Dương còn muốn đáp trả, rằng tôi chính là cô nhi đấy, kết quả, đã không thể đăng nhập được tài khoản nữa rồi.
Không những như thế, công ty quản lý còn muốn huỷ hợp đồng với cậu, muốn cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, thế là cậu phải gánh trên lưng khoản nợ kếch xù, lại không tìm được việc để kiếm tiền, nào có công ty còn dám hợp tác với tên ngốc chỉ có cái mặt như cậu chứ.

Vì thế, cậu chỉ có thể thê thảm đi làm ca sĩ giấu mặt, kết quả lại phát hiện, tiền kiếm được vậy mà không thắng nổi tốc độ tăng trưởng của tiền lãi.
Từ giàu về nghèo khó, ở chung cư của công ty mấy năm, lại trở về ở dưới tầng hầm, Trình Dương cảm thán có tiền thật tốt, đang ngẫm nghĩ cân nhắc nên làm việc gì để có tiền nhanh, thì lúc ra ngoài đi mua thức ăn, lại trực tiếp bị anh con tìm mẹ kia lái xe đâm vào.
"Đều tại mày, tao với mày có thù oán gì, mà mày làm hại tao ngay cả cha cũng không còn!"
Cho đến giây phút cuối cùng lái xe đâm bay Trình Dương kia, người đàn ông bi phẫn kia vẫn không biết Trình Dương rốt cuộc có ân oán gì với nhà bọn họ, chỉ có chính Trình Dương biết rõ, bọn họ chẳng có chút quan hệ nào cả, một chút cũng không.
Chỉ là cậu hiếm khi cảm thấy hứng thú với một sự kiện, nên mới xen vào việc của người khác thôi.
Bóng đêm đã rất sâu, trong phòng tối om om, rèm cửa không kéo chặt, từ khe hở, một tia sáng chiếu vào, có xe đi tới.

Trình Dương mở to mắt, nhìn hoa văn trên trần nhà, trong lòng đang hồi tưởng lại, chiếc xe kia lao đến quá nhanh, cậu cũng không thấy rõ, có phải là lúc cuối cùng còn có một người đàn ông khác vội xông đến, phác gục cậu lên mặt đất không nhỉ?
Cậu thế mà còn có fan tử trung đến vậy sao, đều nguyện ý liều mạng cứu cậu.
Cũng không biết tên ngốc đó thế nào rồi, Trình Dương thở dài, lo lắng cho kẻ ngốc trong chốc lát, mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Trình Dương ngủ đủ giấc, nhìn đồng hồ, gửi xong mấy cái tin nhắn, sau đó mới chuẩn bị, chờ khi đêm đến.
0 giờ 0 phút 0 giây, là thời gian hẹn giao dịch giữa Trình Dương và Lâm Khí Chi.
Bánh xe của va-li nặng nề nghiền lên gạch di chuyển, một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen, áo đen quần cũng đen, thân hình thô kệch cao lớn kéo một cái va-li cực lớn đi vào khách sạn.
Tiếp tân vừa ngủ gật nhập nhèm nhìn người đàn ông một cái, người đàn ông cất giọng, trầm thấp nói: "Qua đêm.", sau đó lấy căn cước công dân ra đập lên bàn.
Tiếp tân không có tinh thần gì, chỉ đáp "À" một tiếng, lấy cho hắn ta một gian phòng.
Người đàn ông cầm lấy thẻ phòng, lên lầu, kéo va-li đi vào hành lang, không làm ra động tĩnh quá lớn, thảm lông dày phủ trên mặt đất đã hút hết tất cả âm thanh của bánh xe.
Người đàn ông check lại số phòng trên thẻ, đi đến số 314, đứng lại, lấy di động ra nhìn nhìn, lại quay người đi đến phòng 307.
Sau đó, hắn ta giơ tay gõ gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc cộc.
Không ai lên tiếng, một lát sau, một cánh tay mảnh khảnh, tái nhợt, lặng yên không một tiếng động mở cửa ra, bàn tay kia có khớp xương rõ ràng, thân hình chủ nhân của cánh tay này rất mảnh khảnh, môi hồng răng trắng, mặc áo len trắng với quần jean xanh, chỗ cổ áo len lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh tế.
Tên gà luộc, người đàn ông trào phúng trong lòng.
Tên gà luộc đương nhiên là nói Trình Dương.
Mặt Trình Dương đầy vẻ cảnh giác hỏi: "Tiền đâu?"
Người đàn ông vỗ vỗ vali căng phồng, cái vali này rất lớn, lớn đến mức có thể nhét được 500 vạn nhân dân tệ, cũng có thể nhét được một người đàn ông trưởng thành.
Trình Dương lộ ra nụ cười, duỗi tay nhận lấy tay cầm của rương hành lý, xoay người, kéo nó vào trong phòng mình.
Thấy phía sau lưng mảnh mai không chút phòng bị nào của Trình Dương, khóe miệng dưới khẩu trang của hắn ta cong lên, hắn ta thấy Trình Dương đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Người đàn ông không nhìn thấy, trên mặt người đang đi trước hắn, Trình Dương, cũng lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Hắn ta càng không thể nhìn thấy, đại sảnh dưới lầu một, vị tiếp tân vừa nãy vẫn còn đầy mặt buồn ngủ lúc tiếp đãi hắn, giờ phút này, ánh mắt đã tỉnh táo, đang lấy bộ đàm nhẹ giọng nói: "Mục tiêu xuất hiện, các đơn vị chú ý.".

Bình Luận (0)
Comment