Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 55

Dư Doanh Hạ thầm niệm trong lòng: cứ coi như đi khám bệnh, cứ coi như đi khám bệnh đi... Niệm tới niệm lui một hồi nàng cũng tự an ủi được mình, rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống giường.

 

Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy mép giường bên cạnh lõm xuống, Nhan Hoài Hi đã ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

"Vết thương trên lưng ngươi hơi nghiêm trọng. Ta có một loại thuốc hiệu quả khá nhanh, bôi lên là không bao lâu sẽ khỏi. Có thể sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút." Giọng Nhan Hoài Hi nghe mềm mại đến lạ.

 

Dư Doanh Hạ gật gật đầu. Nhan Hoài Hi đã nói là sẽ đau, vậy chắc chắn sẽ khó chịu thật. Chỉ vừa nghĩ đến việc có lẽ sẽ đau dữ dội, mấy cảm xúc ngượng ngùng trong lòng nàng lập tức bị sự căng thẳng thay thế.

 

Nhan Hoài Hi dời ánh mắt khỏi chỗ vốn không nên nhìn, rồi lấy từ túi trữ vật ra một bình thuốc.

 

Đây là lúc trước khi nàng truyền tin gọi Giang Lê tới đã tiện thể bảo nàng ấy điều chế trước loại thuốc này. Vì thuốc là chuẩn bị riêng cho Dư Doanh Hạ, nên khi Giang Lê pha đã không loại bỏ mùi của nó.

 

Vừa mở bình thuốc, mùi hương thuốc nhè nhẹ đã theo đó tỏa ra. Mùi ấy tuy không khó ngửi nhưng Dư Doanh Hạ lại nhớ Nhan Hoài Hi rất ghét mùi thuốc, thế là nàng lên tiếng: "Tỷ tỷ, chẳng phải ngươi không thích mùi thuốc sao? Hay là vẫn để Giang đại phu làm đi?"

 

Nhan Hoài Hi vừa ngửi thấy mùi đã hơi cau mày, nghe lời Dư Doanh Hạ nói lại càng cau nhiều hơn: "Không sao, ta cũng không ghét đến mức ấy. Với cả Giang Lê có việc, tạm thời không tới được."

 

Dù không có việc thì nàng cũng sẽ nghĩ cách tạo việc cho đối phương. Không được nữa thì cái mạch khoáng linh thạch vừa mua gần đây của nàng cũng đang thiếu người đấy.

 

Ngoài khoang thuyền, Giang Lê bỗng hắt xì một cái. Nàng đột nhiên cảm thấy nguy hiểm rình rập, rùng mình một cái, rồi dùng khuỷu tay huých gã đồng bạn đang mặt đầy khó chịu: "Được rồi, chủ thượng là dạng tính tình gì chẳng lẽ ngươi không biết? Nàng nhất định có kế hoạch của nàng, ngươi đừng phá chuyện của chủ thượng."

 

Sự xuất hiện của Dư Doanh Hạ khiến tất cả người trên thuyền đều kinh ngạc. Là người tiếp xúc với Nhan Hoài Hi đầu tiên, Giang Lê đương nhiên không thể tránh khỏi bị đám người kia kéo lại hỏi thăm đủ thứ.

 

Có nhiều chuyện Nhan Hoài Hi không cho nàng tiết lộ, nên Giang Lê chỉ có thể tìm cách ứng phó, thở dài không biết bao nhiêu lần. Cho đến lúc này, nàng bỗng cảm giác lưng mình lạnh buốt, liền quay lại nhìn thử xem có ai đang lén theo dõi mình không, nhưng chẳng thấy ai khả nghi cả.

 

Lạ thật, chẳng lẽ là ảo giác của nàng?

 

Giang Lê hoàn toàn không biết bản thân vừa thoát khỏi việc bị điều xuống mỏ làm công là nhờ Dư Doanh Hạ không tiếp tục kiên trì nữa.

 

"Ra vậy." Dư Doanh Hạ nghĩ đến lúc mới lên thuyền Giang đại phu vẫn còn bộ dạng rảnh rỗi chẳng có gì làm, vậy mà nhanh như vậy công việc đã tới tay. Xem ra chỗ Nhan Hoài Hi cũng bận rộn thật.

 

"Vậy thì làm phiền tỷ tỷ rồi."

 

Thuốc trong chiếc lọ nhỏ là dạng cao sữa màu trắng đục. Nhan Hoài Hi lấy một ít rồi bôi lên những mảng bầm tím trên lưng Dư Doanh Hạ. Lúc trước trong ổ xác nàng bị ngã va vào nhiều lần, quả thật không nhẹ, trên lưng nàng là từng mảng bầm lớn. Nghĩ lại lúc đó mà vẫn tiếp tục chạy nổi, chắc là vì đau đến tê liệt luôn rồi.

 

Thuốc cao mát lạnh, đầu ngón tay của Nhan Hoài Hi cũng lạnh. Ban đầu Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy hơi ngứa, nhưng thuốc vừa thấm vào chưa bao lâu liền bắt đầu nóng lên, rồi càng lúc càng nóng dữ dội, như thể vết thương dưới làn da bị lửa nung cháy!

 

Cơn đau ban đầu bị kích lên trở lại, giờ còn xen thêm sự bỏng rát. Dư Doanh Hạ cắn chặt răng, cố nhịn không để bật ra tiếng kêu đau.

 

Nhưng thân thể nàng vẫn không kiểm soát được mà khe khẽ run lên. Ngón tay Nhan Hoài Hi lướt qua những dấu bầm trên làn da nàng, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

 

"Chờ một chút sẽ đỡ ngay thôi." Sau khi bôi thuốc lên hết các chỗ bị thương, Nhan Hoài Hi lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa, giúp thúc đẩy dược lực thấm vào.

 

Qua đoạn đau nhất ban đầu, Dư Doanh Hạ dần cảm thấy dễ chịu hơn. Vùng thương bắt đầu ấm lên, giống như có một dòng sức mạnh ấm áp đang thẩm thấu qua làn da.

 

Đúng lúc này, người đang ngồi cạnh nàng bỗng cúi xuống, nhẹ nhàng thổi một hơi lên chỗ bị thương.

 

Làn gió mát thổi lên vùng da vốn đang nóng rát, cái cảm giác tê tê, đau nhẹ mà lại hơi ngứa ấy khiến Dư Doanh Hạ không kịp nén, từ giữa môi răng thoát ra một tiếng rên khẽ mang theo chút mập mờ.

 

Nhận ra mình vừa phát ra âm thanh gì, nàng lập tức bịt miệng, rồi úp cả khuôn mặt vào gối, quyết không ngẩng đầu lên nữa.

 

Lần này nàng thật sự không cố ý. Nếu Nhan Hoài Hi có thể báo trước một tiếng, nàng cũng không đến mức trở tay không kịp như vậy.

 

Vì đầu óc Dư Doanh Hạ chỉ nghĩ đến việc muốn đào một cái hố chôn mình vào, cho nên nàng hoàn toàn không phát hiện ngón tay đang đặt trên lưng nàng của Nhan Hoài Hi bỗng cứng ngắc khựng lại.

 

Cuốn sách Dương Tầm Chu viết hiện vẫn nằm trong túi trữ vật của nàng. Dù vô cùng ghét đoạn kết nhưng nàng vẫn phải thừa nhận một số đoạn miêu tả cực kỳ sinh động, nhưng chữ nghĩa dù sống động đến đâu cũng không bằng Dư Doanh Hạ thở một tiếng bên tai nàng.

 

Nhan Hoài Hi cảm nhận rõ ràng cảm xúc vốn chỉ sôi sục trong lòng nay đã lan ra đến gương mặt, khiến nhiệt độ da nàng tăng lên. May là Dư Doanh Hạ đang nằm sấp nên không thấy được bộ dạng của nàng; bằng không hình tượng nàng cố gắng giữ gìn chắc chắn duy trì không nổi.

 

Những vết bầm trên lưng Dư Doanh Hạ tan đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy. Nhan Hoài Hi cố nén sự run rẩy nơi đầu ngón tay, tiếp tục giúp nàng hòa thuốc. Làn da dưới ngón tay mềm mịn đến mức mỗi lần chạm vào một chỗ mới, Dư Doanh Hạ lại khẽ run lên.

 

Đặc biệt là vùng eo của nàng, eo của Dư Doanh Hạ rất thon, khiến người ta chỉ muốn dùng tay nâng niu thưởng thức. Và chỉ khi mình bôi thuốc cho nàng, người bị thương mới không nhịn được phát ra những âm thanh nửa như nghẹn ngào, nửa như rên nhẹ đó.

 

Quá trình bôi thuốc này quái thay lại biến thành một phép thử năng lực tự chủ đối với Nhan Hoài Hi. Đến khi hòa hết dược lực, nàng mới nhận ra hình như mình đã quên thở từ lúc nào.

 

Nhan Hoài Hi khẽ thở ra một hơi, sau đó liền thấy Dư Doanh Hạ trông chẳng khác nào vừa trải qua một "cực hình" quay mặt nhìn nàng. Trong đôi mắt Dư Doanh Hạ còn vương ánh nước long lanh, giống như Nhan Hoài Hi vừa ức h**p nàng ấy vậy.

 

Nhan Hoài Hi bóp nhẹ lòng bàn tay mình, ép bản thân kéo suy nghĩ về.

 

"Thuốc bôi xong chưa?" Giọng Dư Doanh Hạ mang theo chút yếu ớt, vừa rồi đúng là khó chịu muốn chết!

 

"Xong rồi." Giọng Nhan Hoài Hi hơi có phần vội vã, như thể đang che giấu gì đó.

 

Nàng lập tức lấy y phục bên cạnh khoác lên cho Dư Doanh Hạ: "Đừng để bị lạnh."

 

Thật ra nhiệt độ trong linh chu đã được điều chỉnh ổn định, căn bản không thể lạnh được. Chỉ là nàng sợ con thỏ nhỏ này cứ tiếp tục lộ ra bộ dạng mềm mại không chút phòng bị kia, thì e rằng bản thân sẽ làm ra chuyện gì mất.

 

Vẫn nên từ từ thì tốt hơn, không thể dọa con thỏ này chạy mất.

 

Dư Doanh Hạ hơi đỏ mặt mặc y phục vào. Cơn đau trên người nàng quả thật biến mất, đúng là linh dược thần kỳ.

 

Thế nhưng sau khi bôi thuốc xong, hai người lại mỗi người ôm một tâm tư riêng, căn phòng trong chốc lát rơi vào một sự im lặng khiến người ta có chút lúng túng.

 

Dư Doanh Hạ cúi đầu nhìn mặt đất, cảm giác nếu còn không nói gì nữa thì mười đầu ngón chân của nàng có thể cào ra thêm một cái linh chu mới.

 

"Khụ... cái đó, tỷ tỷ... Dương tỷ tỷ bên kia chắc biết chúng ta mất tích rồi, nhất định sẽ lo lắng. Sau này phải nghĩ cách báo bình an mới được."

 

"Ta có để lại thư cho nàng rồi, không sao đâu. Dù sao quê nhà nàng cũng ở Nam Vực, chỉ cần dám quay về, muốn tìm ngươi cũng dễ thôi." Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là phải dám quay về.

 

Nhan Hoài Hi cảm thấy việc mình lập thế lực mới ở Nam Vực khi trước thật sự quá đúng đắn. Dương Tầm Chu đắc tội nhiều người nhất ở nơi này, một thời gian ngắn chắc chẳng dám trở lại.

 

Khóe môi nàng cong lên, đến Nam Vực rồi, sẽ chẳng ai giành thời gian nuôi thỏ với nàng nữa.

 

"Tỷ tỷ nghĩ chu toàn thật. May mà trước đó ta đã mang theo mấy bản thảo truyện mà Dương tỷ tỷ giao cho ta làm. Chờ vẽ xong rồi xem có cách nào lén gửi về cho nàng ấy không." Dư Doanh Hạ nợ Dương Tầm Chu không ít nhân tình, nên nàng nghĩ dù gì cũng không thể trễ việc chính.

 

"Nhưng mà... còn tùy xem nàng ấy có muốn nhận nữa không." Dư Doanh Hạ lộ ra nụ cười hơi bất đắc dĩ và chua chát. Việc nàng và Nhan Hoài Hi rời đi đồng nghĩa với thừa nhận thân phận của hai người: một là ma đầu lớn nhất tu tiên giới, một là chó săn việc ác bất tận dưới trướng ma đầu. Người trong chính đạo chắc hẳn cầu còn không được việc phủi sạch quan hệ với họ.

 

Khả năng của Dương Tầm Chu đặc biệt như thế, e rằng lúc này nàng ấy đã biết bọn họ là ai rồi. Đợi sau này mình gửi bản đã vẽ xong qua đó, cũng không biết nàng ấy còn có muốn tiếp tục liên lạc với kẻ đã lừa nàng ấy như mình không.

 

Tâm trạng Dư Doanh Hạ rơi xuống thấp, Nhan Hoài Hi khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Dương Tầm Chu không phải kiểu cứng ngắc như ngươi nghĩ đâu. Nhìn cái kiểu làm ăn của nàng ấy đi, đặt nàng ấy cạnh đám lão cổ hủ bên chính đạo thì nàng ấy với ma đạo cũng chẳng khác nhau là mấy. Ngươi với nàng ấy ở chung lâu như vậy, nàng ấy biết ngươi là người thế nào, sẽ không tin mấy lời đồn nhảm đâu."

 

Không ngờ có ngày mình lại phải nói giúp nàng ta. Trong vẻ mặt Nhan Hoài Hi hiện ra một chút chán ghét, đến mức lưỡi cũng gượng gạo như suýt bị răng cắn phải. Nếu không phải vì Dư Doanh Hạ sẽ buồn, nàng tuyệt đối chẳng bao giờ nói mấy lời này.

 

Dĩ nhiên, sự đời không ai nói trước được. Nếu Dương Tầm Chu thật sự để bụng chuyện này mà quyết đoạn tuyệt với Dư Doanh Hạ, thì nàng tự nhiên có rất nhiều cách bắt Dương Tầm Chu phải ngoan ngoãn dỗ Dư Doanh Hạ vui trở lại.

 

Phải biết rằng trong tay nàng có nguyên một bộ truyện đặc chế của Dương Tầm Chu, sau mỗi cuốn là một người mà nàng ta đã đắc tội. Dương Tầm Chu sau khi biết rõ hậu quả, chắc chắn sẽ phải cân nhắc mà nghe theo đề nghị của nàng.

 

Chỉ là hiện tại cả hai người họ đều chưa nhận ra rằng, sau khi biết được thân phận thật của họ, điều khiến Dương Tầm Chu để ý không phải là chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà là việc nàng ấy đã đem chính tác phẩm của mình tặng tận tay nhân vật chính của câu chuyện! Còn bị Nhan Hoài Hi hẹn riêng để bàn bạc về kết cục của cuốn đó nữa!

 

Dương Tầm Chu sau khi nghe chuyện từ chỗ Phương Nguyệt Đồng thì tối sầm hai mắt, ngồi ngây người trong hiệu sách nhà mình cả nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn. Mãi đến khi Nhiếp Huyên nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, nàng mới có cảm giác như vừa tỉnh mộng.

 

"Tiểu Huyên, mau thu dọn đồ... chúng ta chạy ngay!" Nhan Hoài Hi còn đáng sợ hơn cả Nhiếp lão yêu! Nhiếp lão yêu nhiều lắm cũng chỉ chém mình làm hai khúc, còn Nhan Hoài Hi đồ ma đầu đó, có thể sau khi giết mình lại khiến linh hồn mình chịu tra tấn đời đời kiếp kiếp!

 

"Dương di, nếu nàng ấy muốn giết ngươi thì đã ra tay từ lâu rồi. Ta không cảm nhận được sát ý nào từ nàng ấy cả, ngươi đừng sợ." Sói con với trực giác dã thú của mình từ lâu đã nhìn ra Nhan Hoài Hi không hề có ý làm hại Dương Tầm Chu. Dù đôi lúc tỏ vẻ khó chịu, nhưng chưa từng có ý định thực sự ra tay.

 

"Thật... thật không?" Dương Tầm Chu dần bình tĩnh lại. Nàng bị khổ chủ truy sát quá nhiều lần, thành ra nhìn đâu cũng giật mình, đến mức quên mất rằng nếu Nhan Hoài Hi muốn động thủ thì đâu đợi đến bây giờ.

 

Mà đúng nha, Nhan Hoài Hi còn bảo mình sửa lại cái kết cuốn sách kia cơ mà. Xem ra trừ phần kết ra thì nàng ta khá hài lòng với nội dung.

 

"...Hai người họ không phải chị em ruột!" Dương Tầm Chu giờ mới bừng tỉnh. Thì ra Nhan Hoài Hi có ý đồ khác với Dư Doanh Hạ! Cô muội muội đáng thương của nàng bị đại ma đầu nhắm trúng rồi!

 

Còn về danh tiếng của Dư Doanh Hạ bên ngoài, mấy lời đó chỉ là nghe nói. Tai nghe là giả, nàng không nông cạn đến mức bỏ hết thời gian chung sống mà đi tin vào những lời đồn thất thiệt kia.

 

***

 

Mang danh thương đội, linh chu thuận lợi vượt qua Bắc Vực, tiến vào không phận Nam Vực.

 

Thiên Khâu Tông dù đã liên kết các môn phái ở Bắc Vực bày ra tầng tầng phong tỏa, nhưng vẫn không kịp ngăn lại. Mà khi linh chu đã vào Nam Vực, ảnh hưởng của Thiên Khâu Tông giảm mạnh; muốn tìm ra tung tích Nhan Hoài Hi lúc này gần như là chuyện viển vông.

 

Căn cứ thế lực mới của Nhan Hoài Hi được xây dựng ở một linh cốc thuộc Nam Vực, nơi dựa núi kề nước, phong cảnh tuyệt đẹp.

 

Toàn bộ linh cốc được bao phủ bởi nhiều tầng kết giới và mê trận. Dù là tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo đến đây cũng phải lạc đường.

 

Linh chu dừng thẳng giữa cốc, mấy người có địa vị khá cao trong cốc đều vội vàng chạy đến nghênh đón Nhan Hoài Hi.

 

Dư Doanh Hạ cùng Nhan Hoài Hi bước ra khỏi phòng, ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, nàng liền cảm nhận được mấy luồng ánh mắt mang theo ý công kích. Nàng liếc qua một cái, phát hiện ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, trong đó còn có không ít người trong cốc.

 

Mãi đến khi Nhan Hoài Hi phía sau nàng xuất hiện, những ánh mắt ấy mới lập tức biến mất.

 

Danh tiếng xấu của nàng lan đến nhanh vậy sao? Dư Doanh Hạ lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

 

"Chủ thượng!" Trong nhóm người đến đón Nhan Hoài Hi có một nữ tử nét mặt hơi kích động. Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng vì nơi này quá nhiều người, đành phải đè nén cảm xúc xuống.

 

Nhưng khi nàng ta nhìn thấy Dư Doanh Hạ, chính xác hơn là thấy Dư Doanh Hạ đang nắm tay Nhan Hoài Hi, biểu cảm kích động lập tức cứng đờ, rồi biến thành kinh ngạc không tin nổi.

 

Chủ thượng... lại để người khác nắm tay nàng?!

 

Người đi theo đều biết Nhan Hoài Hi mắc chứng sạch sẽ rất nặng, ngay cả lúc giết người cũng tránh đụng vào thi thể. Nhiều năm nay chẳng ai đến gần nàng được, kể cả thuộc hạ được trọng dụng nhất.

 

Vì vậy khi mấy lời đồn linh tinh truyền đến, vị đường chủ này hoàn toàn không tin, nào là mấy ngày trên thuyền Dư Doanh Hạ kéo chủ thượng vào phòng ngày đêm h**n **; nào là lúc có người vào đưa đồ thì áo của Dư Doanh Hạ còn chưa kịp mặc chỉnh tề; hay khi chủ thượng trọng thương thì Dư Doanh Hạ không cho nàng nghỉ, đêm nào cũng quấn lấy khiến tốc độ hồi phục chậm lại...

 

Khi nghe những lời đồn nhảm đó, đường chủ chỉ cười lạnh rồi đánh kẻ truyền tin một trận, cho hắn biết thế nào là hậu quả của việc bịa đặt chủ thượng.

 

Chủ thượng tuyệt đối không thể để cái loại người mà linh hồn bốc mùi độc ác thối rữa ấy chạm vào. Hơn nữa Dư Doanh Hạ là kẻ hai lòng, chủ thượng muốn trừ nàng đã lâu rồi, sao có thể làm loại chuyện đó với nàng?

 

Nhưng hết thảy niềm tin của nàng đã bị cảnh tượng trước mắt đánh cho vỡ nát. Quan hệ giữa chủ thượng và Dư Doanh Hạ rõ ràng đã thân mật vượt qua một giới hạn nào đó!

 

Khi xuống linh chu, chủ thượng còn vô thức dìu lấy Dư Doanh Hạ, sợ nàng trượt chân. Kiểu che chở cẩn thận từng chút như vậy nói là cưng chiều cũng không sai.

 

Chẳng... chẳng lẽ những lời đồn kia có thể là thật?

 

Biểu cảm kinh ngạc này không chỉ xuất hiện trên mặt nàng mà cả những đường chủ phía sau cũng thế.

 

"Nguyệt Lam, phòng bên cạnh ta đã chuẩn bị xong chưa?" Nhan Hoài Hi hỏi, nhưng không nhận được đáp lời.

 

Nàng nhìn sang, liền thấy Đằng Nguyệt Lam đang đứng ngây người tại chỗ.

 

Đây đúng là một sơ suất chưa từng có của nàng. Với thuộc hạ đắc lực nhất của mình, Nhan Hoài Hi vẫn kiên nhẫn hơn đôi chút.

 

Thế nên nàng lại hỏi thêm một lần.

 

Dư Doanh Hạ tò mò quan sát Đằng Nguyệt Lam. Hiện tại mọi chuyện đã hoàn toàn lệch khỏi nguyên tác, những người và việc ở đây nàng đều chẳng hiểu gì.

 

Nữ nhân trước mắt tên Nguyệt Lan, mặc một bộ váy tím sậm; vẻ nghiêm túc và ôn hòa hòa quyện trên gương mặt nàng ta một cách vừa đủ, khiến khí chất và vẻ đẹp chín chắn của nàng ta càng thêm nổi bật.

 

Tiếc là khi nhìn về phía nàng, ánh mắt vị tỷ tỷ này hoàn toàn không có chút thiện cảm nào, Dư Doanh Hạ đã quen rồi.

 

"Xin lỗi chủ thượng, thuộc hạ thất thần. Phòng bên cạnh của ngài đã dọn dẹp xong, hơn nữa đã bố trí theo đúng phân phó của ngài." Đằng Nguyệt Lam đè xuống nỗi kinh hãi trong lòng mà đáp.

 

"Tốt. Các ngươi cũng không cần canh ở đây, ai có việc gì thì làm đi. Có chuyện cần bẩm báo thì đến tìm ta." Nhan Hoài Hi nắm tay Dư Doanh Hạ, dẫn nàng đi phía trước, giới thiệu cho nàng "ngôi nhà mới" của họ.

 

Linh cốc này tên là Tiên Lộ Cốc, là nơi mà rất, rất lâu trước đây Nhan Hoài Hi vô tình bước vào, nàng đã trải qua một cuộc thí luyện cực kỳ nguy hiểm tại đây. Sau khi vượt qua thí luyện, nàng nhận được một bán tiên khí, chính là toàn bộ nơi này.

 

Về sau nàng phát hiện dùng nơi này làm cứ điểm cũng không tệ. Vì nàng là chủ nhân của bán tiên khí, nàng có thể tùy thời giám sát, điều khiển mọi thứ trong bán tiên khí, khiến toàn bộ nơi đây nằm vững trong tay nàng.

 

Phía sau họ, vài vị đường chủ nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng có người không nhịn được mà buột miệng: "Chủ thượng thật sự nhìn trúng nàng ta rồi sao? Hồ đồ quá! Loại người này sao có thể tin— ưm!"

 

Giang Lê từ phía sau đám người bật lên, bịt miệng kẻ vừa nói. "Được rồi, bớt nói vài câu đi! Không ai coi ngươi là câm đâu. Chủ thượng tự có chủ thượng lo. Làm tốt bổn phận của mình là được, đừng xen vào quá nhiều chuyện!"

 

"Giang Lê!" Giọng của Đằng Nguyệt Lam lập tức trở nên nghiêm khắc. Trong nơi này, người Giang Lê sợ nhất là chủ thượng, sau đó là vị Đằng đường chủ này.

 

"Đằng di..." Khí thế của Giang Lê lập tức cụt xuống.

 

"Lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi. Không được chạy lung tung." Giọng của Đằng Nguyệt Lam mang theo ý tứ không cho phép cãi lời.

 

"Vâng..." Giang Lê đành gật đầu.

 

Đằng Nguyệt Lam đúng là còn nhiều chuyện phải bẩm báo cho Nhan Hoài Hi, nên nhất thời không thể hỏi Giang Lê rốt cuộc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì.

 

Bầu không khí trong cốc an bình và yên tĩnh, là một nơi ẩn cư không tồi. Ở đây khiến con người dễ dàng thả lỏng, Dư Doanh Hạ cũng vậy. Nếu không có những chuyện phiền lòng kia, sống ẩn cư ở đây thật sự cũng không tệ.

 

"Tỷ tỷ." Dư Doanh Hạ vô thức siết tay Nhan Hoài Hi lại một chút. "Ta không rõ Nhan Tranh bên kia có theo dõi được vị trí của ta không. Nếu nơi này bị lộ thì..."

 

"Không sao đâu, đừng sợ." Nhan Hoài Hi tất nhiên đã nghĩ đến chuyện này. "Nếu hắn dám tới, ta sẽ tặng hắn một món quà lớn. Chỉ là tên đó cẩn thận lắm, nếu bên ngươi chưa có động tĩnh, cho hắn mượn thêm gan hắn cũng chẳng dám vọng động."

 

Nếu hắn thật sự dám tiến vào cốc này, bán tiên khí ở đây sẽ cho hắn biết thế nào là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Chỉ tiếc một điều là bán tiên khí này cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không thể di chuyển.

 

Nàng hoàn toàn có thể dùng Dư Doanh Hạ làm mồi để dụ đối phương vào bẫy. Nhưng đã là mồi thì phải chuẩn bị cho việc bị cá nuốt mất. Mà Nhan Hoài Hi không muốn đặt Dư Doanh Hạ vào hiểm cảnh, nên nhiều kế hoạch đều bị gác lại.

 

"Đừng nghĩ nhiều. Trước cứ nghỉ ngơi ở đây một thời gian. Có điều, ở mãi nơi này cũng hơi buồn chán. Đợi gần đây có bí cảnh nào mở ra, ta dẫn ngươi đi chơi một chuyến."

 

"Thôi đi." Khóe môi Dư Doanh Hạ cong lên thành một nụ cười khẽ, "Ngươi cứ dưỡng thương trước đã. Giang đại phu nói thương tích của ngươi chưa khỏi hẳn. Nhìn ánh mắt bọn họ kìa, ai cũng nhìn ta như nhìn họa thủy. Lúc này mà ta dám dắt ngươi ra ngoài thì đúng là cái danh đó thành sự thật luôn."

Bình Luận (0)
Comment