Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 71

"Nghịch ngợm đến thế sao?" Dư Doanh Hạ lén liếc nhìn Nhan Hoài Hi một cái, thấy bên kia không có phản ứng gì, nàng mới âm thầm xích lại gần Triệu Hy thêm hai bước.

 

"Trẻ con mà, hoạt bát hiếu động một chút cũng là chuyện bình thường." Nếu có thể, Triệu Hy thật lòng mong nàng có thể luôn giữ được sự hoạt bát ấy mãi mãi.

 

"Chỉ là hoạt bát hiếu động bình thường thôi sao?" Dư Doanh Hạ cảm thấy Triệu Hy hẳn còn giấu rất nhiều điều chưa nói.

 

Triệu Hy trầm mặc một lúc. Trẻ con hoạt bát hiếu động đúng là chuyện thường, nhưng đối với thiên tài trong giới tu tiên mà nói, dù chỉ là một đứa nhỏ nhưng náo động gây ra sẽ chẳng hề nhỏ.

 

Từ sự im lặng của Triệu Hy, Dư Doanh Hạ đã có được đáp án. Khóe môi nàng khẽ cong lên một chút, nhưng để không bị đối phương nhận ra ý đồ của mình, nàng rất nhanh đã thu lại nụ cười.

 

"Thật ra ấy à, tỷ tỷ của ta trông có vẻ chững chạc điềm đạm vậy nhưng trong bụng cũng đầy một bể nước đen, chỉ là trước mặt người ngoài thì biết kiềm chế hơn thôi."

 

Triệu Hy rơi vào một đoạn hồi ức nào đó, trong ánh mắt cũng vô thức hiện lên một nụ cười bất lực: "Vị bằng hữu kia của ta thì trong ngoài như một, chỉ có trước mặt mẫu thân mới giả bộ ngoan ngoãn thôi."

 

"Chắc hẳn là ở ngoài gây họa rồi, về nhà mới bị mẫu thân đánh." Dư Doanh Hạ không cần đoán cũng hiểu là chuyện gì.

 

"Đúng là như vậy." Triệu Hy vẫn còn nhớ rõ từ rất lâu về trước, mấy đại gia tộc ở Nam Vực cứ cách một thời gian lại tổ chức cho đệ tử đời sau tỷ thí, năm đó người phụ trách tổ chức chính là Nhan gia, thiên tài từ các gia tộc các nơi cùng tụ hội một chỗ.

 

Những thiên tài thành danh từ nhỏ ấy ai nấy đều có ngạo khí riêng, tự nhiên chẳng ai phục ai, sau đó chẳng biết thế nào lại sinh ra xung đột. Đại tiểu thư Nhan gia cũng bị cuốn vào trong đó, chỉ là so với những người kia thì nàng vẫn còn quá nhỏ.

 

Nhưng Nhan Hoài Hi nào phải là người cam chịu thiệt thòi? Lúc sau đó nàng lén chạy về nhà, thu phục một con dịch quỷ có thực lực rất mạnh, rồi trong lúc thí luyện đã đánh cho đám trẻ kia đến mức kêu cha gọi mẹ. Hơn nữa nàng còn rất thích giở trò thủ đoạn, thậm chí còn cho nổ tung cả địa điểm thí luyện, những đứa trẻ kết thù với nàng, không một ai thoát nạn.

 

Rất nhiều thủ đoạn của nàng đều chẳng vẻ vang gì, không chỉ có việc khiến người ta đau bụng tiêu chảy, rồi thừa lúc đối phương yếu ớt nhất mà đánh lén, mà trong quá trình đó nàng cũng lén mạo hiểm không ít. Phu nhân biết được liền bắt nàng về, ấn lên đùi đánh cho một trận.

 

Phu nhân vì muốn nàng thật sự biết sai nên lúc đánh chẳng hề nương tay. Vì thế Nhan đại tiểu thư đến lúc ăn cơm cũng phải bưng bát đứng ăn, ngủ thì chỉ có thể nằm sấp.

 

Cuối cùng phu nhân bắt nàng học âm luật, vốn cũng là muốn mài cho bớt tính tình, để nàng tĩnh lặng hơn một chút. Ai ngờ không học thì còn đỡ, học xong rồi thủ đoạn hành hạ người của Nhan Hoài Hi lại càng cao minh hơn! Về sau đám trẻ kia muốn đi cáo trạng cũng chẳng có nổi chứng cứ.

 

Tuy vậy, Nhan Hoài Hi lại rất che chở người của mình. Nếu như là những người theo bên nàng như bọn Triệu Hy bị bắt nạt, nàng ra tay còn tàn nhẫn hơn. Thế nên suốt một quãng thời gian rất dài, những thiên kiêu từng khinh thường gia tộc và thiên phú của bọn họ, khi đứng trước mặt nàng đều trở nên lễ độ và biết chừng mực hơn hẳn.

 

"Phì..." Sau khi moi được không ít chi tiết từ miệng Triệu Hy, Dư Doanh Hạ rốt cuộc không nhịn được bật cười một tiếng.

 

Nàng cảm thấy mình vốn nên giữ vẻ nghiêm túc hơn, dù sao đứng trên lập trường của Triệu Hy thì Nhan Hoài Hi đã là một người bằng hữu đã qua đời, nàng đáng lẽ nên biểu hiện cho trang nghiêm một chút. Chỉ tiếc là sau khi nghe những trò quậy phá lúc nhỏ cùng bộ dạng bị đánh của Nhan Hoài Hi, nàng thật sự nhịn không nổi.

 

Tiếng cười ấy của nàng thành công thu hút sự chú ý của Nhan Hoài Hi. Nhan Hoài Hi vừa mới bắt được mấu chốt vấn đề, còn chưa kịp chia sẻ tin tốt với Dư Doanh Hạ, thì đã nghe thấy cách đó không xa hai người kia đang thì thầm to nhỏ điều gì đó.

 

Lắng nghe kỹ hơn, Triệu Hy vậy mà lại lôi hết chuyện quá khứ của nàng ra nói!

 

Khóe mắt Nhan Hoài Hi khẽ giật giật, bản thân nàng thì đặc biệt chạy tới đây để cứu nàng ta, vậy ra đây là cách nàng ta báo đáp nàng sao?!

 

Cũng không biết có phải vì Triệu Hy vừa mới đi một vòng quanh ranh giới sinh tử, nỗi sợ cận kề cái chết còn chưa nguôi nên trở nên lắm lời hay không, chỉ cần Dư Doanh Hạ dẫn dắt thêm một chút, Triệu Hy liền nói càng lúc càng chi tiết. Nhan Hoài Hi biết rõ bản thân lúc nhỏ đang ở cái tuổi "người ghét chó chê" không có làm ra được chuyện gì đứng đắn, cho nên tuyệt đối không thể để Triệu Hy nói tiếp nữa!

 

"Khụ."

 

Nàng khẽ ho một tiếng, mang đầy cảm giác uy nghiêm trầm ổn.

 

Triệu Hy theo bản năng ngậm miệng lại, Dư Doanh Hạ cũng vô thức dịch sang bên cạnh một chút. Bộ dáng giấu đầu hở đuôi này suýt chút nữa khiến Nhan Hoài Hi tức đến mức bật cười.

 

Nàng sớm biết Dư Doanh Hạ lòng hiếu kỳ rất mạnh, ở vài phương diện còn khá to gan, chỉ tiếc là sự to gan này sao lại không chịu dùng vào chỗ khác?

 

"Đang nói chuyện gì thú vị thế?" Trong giọng nói của Nhan Hoài Hi lẫn vào một tia ý vị khó đoán, tuy âm điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực không nhỏ. Ánh mắt nàng rơi xuống người Dư Doanh Hạ, Dư Doanh Hạ lập tức cúi đầu, bày ra bộ dạng nhận lỗi.

 

Kỳ thực khóe môi Dư Doanh Hạ vẫn đang cong lên, nàng thật sự không nhịn nổi nữa, cho nên mới phải cúi đầu xuống.

 

"Tiền bối, là thế này, ta và muội muội của ngài đang nói về một vị bằng hữu trước kia của ta." Triệu Hy không hề biết giữa hai người đang cuộn trào những sóng ngầm gì, vẫn nghiêm túc giải thích.

 

Lần này Nhan Hoài Hi liếc nhìn Triệu Hy một cái, nàng ta trông vẫn không khác mấy so với lần đầu gặp năm xưa. Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với người thừa kế kế tiếp của Nhan gia, Triệu gia đã dốc sức chọn lựa không ít đứa trẻ đồng trang lứa đưa tới làm bạn chơi kiêm thị giả cho nàng. Chỉ là khi đó nàng cũng còn nhỏ, đám trẻ được đưa tới đứa nào đứa nấy cũng ồn ào náo loạn, nàng nhịn không nổi nên cuối cùng liền "đóng gói" tất cả ném trả về.

 

Về sau người Triệu gia rút kinh nghiệm, bọn họ chọn một người trầm ổn hơn, chỉ là tuổi tác lại lớn hơn nàng không ít. Thấy nàng ta không khóc không ầm ĩ, Nhan Hoài Hi lúc ấy mới đồng ý cho ở lại.

 

Nếu sớm biết người này sẽ nhớ kỹ những chuyện nàng làm lúc nhỏ, lại còn đem ra kể cho Doanh Hạ nghe vào lúc này, lúc đó nàng thà rằng cũng "đóng gói" nàng ta ném về cho rồi!

 

Khóe môi nàng hơi cụp xuống, trông ra vẻ không vui. Triệu Hy dần dần trở nên căng thẳng, cũng không biết có phải là mình đã nói sai câu gì khiến tiền bối mất hứng hay không.

 

May mà đúng lúc này Dư Doanh Hạ chủ động bước ra, nhẹ nhàng vuốt lông cho con mèo, giúp nàng đỡ bớt phần lớn áp lực.

 

"Tỷ tỷ, đừng giận mà, ta chỉ tò mò thôi... lần sau không hỏi nữa đâu." Dư Doanh Hạ khẽ lay lay tay áo nàng như đang làm nũng. Dù sao những gì nàng muốn hỏi cũng đã hỏi xong rồi, nàng biết kiểu người như Nhan Hoài Hi khi còn nhỏ chắc chắn không bình thường, chỉ là không ngờ lại nghịch ngợm đến mức đó!

 

Nghe qua cũng thấy đáng yêu thật, chỉ là có hơi quậy phá một chút. Nhưng hồi nhỏ nàng đúng là người thẳng thắn thật lòng, đến lúc cần bênh vực thì tuyệt đối không do dự.

 

Chỉ tiếc rằng, nếu không phải trải qua những chuyện phiền lòng về sau ấy, có lẽ khi trưởng thành nàng cũng sẽ là kiểu người rất được yêu mến.

 

Bỗng nhiên, cằm của Dư Doanh Hạ bị Nhan Hoài Hi khẽ nâng lên. Khi nàng ngẩng đầu thì hơi sững sờ, để mặc Nhan Hoài Hi nhìn qua nhìn lại một lượt rồi mới đầy vẻ hồ nghi hỏi: "Thật sự biết lỗi rồi à?"

 

Không hiểu vì sao, nàng luôn có cảm giác lúc nãy Dư Doanh Hạ đang lén cười, nhưng hiện tại lại thấy Dư Doanh Hạ bày ra một vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

 

Chẳng lẽ thật sự là mình hiểu lầm? Nhan Hoài Hi hơi bối rối, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác áy náy vì đã trách nhầm Dư Doanh Hạ.

 

Dư Doanh Hạ nhân cơ hội này liền gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình đã biết lỗi. Trong lòng nàng âm thầm thở phào, suýt nữa thì bị lộ tẩy rồi.

 

【Sau này ngươi muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi ta. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nàng ấy cũng chẳng thể nhớ rõ được nữa.】 Nhan Hoài Hi truyền âm cho Dư Doanh Hạ, cố gắng dùng lý do này để vớt vát chút hình tượng của mình.

 

Dư Doanh Hạ nhìn thấy trong đáy mắt Nhan Hoài Hi thoáng qua một tia căng thẳng. Tiểu Nhan Hoài Hi năm đó bị đánh đến mức không ngồi ăn cơm nổi, khi làm chuyện xấu có phải cũng mang bộ dáng như thế này không?

 

Dư Doanh Hạ nghĩ đến cảnh ấy, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

 

Giá mà nàng vẫn có thể giữ được dáng vẻ mềm mại đáng yêu như thuở nhỏ, chứ không phải động một chút là đem mạng sống của người khác ra đùa giỡn.

 

Dư Doanh Hạ lặng lẽ mấp máy môi, ra dấu bằng khẩu hình: "Được."

 

Triệu Hy đứng bên cạnh căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Nhan Hoài Hi. Nhan Hoài Hi cũng đã thấy, nhưng vì muốn trả đũa chuyện đối phương vạch trần quá khứ của mình, nên nàng cố ý phớt lờ Triệu Hy một lúc.

 

Phải một hồi lâu sau, Nhan Hoài Hi mới chậm rãi nói: "Ta đã tìm ra nguyên nhân khiến không gian nơi này xảy ra dị biến rồi."

 

Bảo vật của nhà họ Triệu, thứ có thể đưa bọn họ rời khỏi bí cảnh vốn thuộc về nhà họ Nhan từ rất lâu trước đây, nên Nhan Hoài Hi hiểu rõ cách sử dụng nó hơn người nhà họ Triệu nhiều.

 

Sau khi nàng dẫn dắt sức mạnh bên trong bảo vật ra ngoài, liên tục xung kích không gian, nàng xác nhận nơi này quả thật đã bị phong tỏa. Nhưng linh lực của bảo vật lại có thể giúp nàng vuốt lại toàn bộ dòng chảy sức mạnh trong không gian.

 

Vừa rồi nàng phát hiện, không gian này không những bị phong tỏa, mà sức mạnh còn bị thu chặt lại. Dòng chảy không gian mà người thường khó nhận ra ấy lại trực tiếp chỉ về vị trí của Hồn Tháp.

 

Vậy nên nếu nhà họ Tiền thật sự có âm mưu quỷ kế gì, thì những chuyện bên ngoài này e rằng chỉ mới là món khai vị, còn mấu chốt thực sự nằm ở trong Hồn Tháp.

 

Nhan Hoài Hi đem những gì mình phát hiện nói lại với đám người nhà họ Triệu đang ngồi vây quanh. Bên ngoài không an toàn, nhưng bên trong còn nguy hiểm hơn, chủ lực của Tiền gia rất có thể cũng đang ở đó.

 

"Các ngươi còn định vào Hồn Tháp không?"

 

Một vị trưởng lão của Triệu gia vừa ho khan vừa xua tay: "Không đi, không đi nữa. Bên trong Hồn Tháp dù bảo vật có tốt đến đâu, cũng chẳng quan trọng bằng cái mạng."

 

"Nhưng... ta vẫn có chút lo lắng. Nếu không gian nơi này đã bị phong tỏa, vậy đến khi thời hạn của bí cảnh kết thúc, chúng ta thật sự còn có thể ra ngoài được sao?"

 

Nỗi lo của trưởng lão cũng chính là điều mà Nhan Hoài Hi đang suy nghĩ. Nàng chưa từng thấy ai có thể phong tỏa cả một bí cảnh với quy mô lớn như vậy. Nếu không gian nơi đây đã bị cô lập hoàn toàn, thì đến lúc bí cảnh kết thúc, pháp tắc nơi này liệu còn có thể xuyên qua phong tỏa mà đưa bọn họ rời đi hay không?

 

Nhan Hoài Hi đặt mình vào vị trí đó mà suy xét. Với thực lực hiện tại của nàng, quả thật cũng có khả năng làm được chuyện phong tỏa nơi này để đối kháng với pháp tắc của tiểu bí cảnh. Chỉ là đối với nàng, rủi ro quá lớn mà lợi ích lại quá nhỏ, hoàn toàn không đáng.

 

Nhưng ai biết được những kẻ kia còn có kế hoạch nào khác nữa?

 

Không khí dần trở nên ngột ngạt nặng nề. Chỉ còn y tu là vẫn không ngừng cứu chữa thương binh.

 

"Ta... ta biết có một nơi rất an toàn." Một người vừa được y tu vất vả cứu về từ cõi chết, run rẩy mở miệng nói.

 

"Đừng có động linh tinh! Ta khó khăn lắm mới cứu được ngươi đó!" Y tu thấy khóe miệng người kia lại bắt đầu tràn máu, tức đến mức chỉ hận không thể khâu kín miệng hắn lại. Vừa nãy nàng còn tưởng người này đã chết hẳn rồi, có thể cứu sống đúng là kỳ tích, căn bản không chịu nổi bất kỳ sự giày vò nào nữa. Nhưng tình thế hiện tại quá đặc biệt, nàng cũng chỉ đành để đối phương nói thêm hai câu.

 

Trưởng lão nhìn sang người ấy, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ở đâu?"

 

"Bên trong Hồn Tháp có một không gian đặc biệt. Chỉ cần tiến vào, là có thể từ bên trong đóng kín lối vào. Như vậy người ngoài sẽ không thể tiến vào được nữa. Chúng ta có thể ở đó chờ đến khi thời gian kết thúc. Dù không ra ngoài được, chí ít cũng có thể cầm cự với bọn chúng ở một nơi an toàn... Chỉ là vấn đề duy nhất bây giờ là... người chết thì chết, người bị thương thì bị thương, e rằng chúng ta căn bản không đi nổi đến đó."

 

Nhà họ Triệu thương vong thảm trọng, lại còn có rất nhiều người đã bị lạc. Với cục diện hiện tại, những người đi lạc kia e rằng đã lành ít dữ nhiều. Còn đội ngũ trước mắt ngoài vài người bị thương nhẹ ra, phần lớn đều trong tình trạng rất tệ, thậm chí còn có một hai người hôn mê bất tỉnh, nhìn qua đã sắp không qua khỏi.

 

Nếu đúng như lời Nhan Hoài Hi nói, bên phía Hồn Tháp vẫn còn có mai phục, thì đám người bọn họ kéo đến đó chẳng khác nào tự tìm đường chết. Nhưng nếu tiếp tục ở lại bên ngoài mà không có nơi ẩn thân thích hợp, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ địch tìm ra.

 

Cuối cùng, từng ánh mắt đáng thương, mong mỏi đều dồn cả lên người Nhan Hoài Hi.

 

Dĩ nhiên họ cũng hiểu rõ, trên đời này không có chuyện được lợi mà không phải trả giá. Người ta chịu ra tay cứu họ đã là phát thiện tâm rồi, họ cũng không thể trông mong đối phương tiếp tục vì mình mà phát thêm lần thiện tâm nữa.

 

Vì vậy, từ vị trưởng lão Triệu gia trở xuống, từng người một đều lục ra những bảo vật mà mình có thể đem ra được, rồi chất thành một đống coi như thù lao.

 

Nhan Hoài Hi thứ tốt gì chẳng từng thấy qua, mấy món đồ này nàng vốn chẳng để vào mắt. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Hy đem cả cái túi trữ vật vốn đã nghèo nàn, xẹp lép của mình đặt lên trên, Nhan Hoài Hi cuối cùng vẫn khẽ thở dài một tiếng.

 

Thôi vậy, coi như nể tình hồi nhỏ nàng từng nhờ đối phương không ít lần dọn dẹp mớ rắc rối do mình gây ra, nàng cũng không thể làm ngơ bỏ mặc người ta. Cứu một người cũng là cứu, cứu vài người cũng là cứu, có khác biệt gì đâu.

 

"Đi thôi, tiện đường ta đưa các ngươi qua đó." Nhan Hoài Hi đồng ý. Vốn dĩ nàng cũng định tới Hồn Tháp để điều tra tình hình không gian nơi này, tiện thể giúp Dư Doanh Hạ tìm thêm chút đồ tốt. Thêm vài người nữa cũng chẳng có gì to tát.

 

Đám người nhà họ Triệu cảm kích không thôi. Đợi đến khi những người bị thương nặng có thể miễn cưỡng di chuyển, bọn họ liền theo sau Nhan Hoài Hi và Dư Doanh Hạ xuất phát.

 

"Tỷ tỷ hồi nhỏ hẳn là rất thân với vị Triệu cô nương kia nhỉ?" Dư Doanh Hạ đi bên cạnh Nhan Hoài Hi, khẽ hỏi.

 

【Cũng tạm. Dù sao cũng từng là bạn học chung, hơn nữa hồi đó nàng ấy cũng không ít lần đứng ra gánh tội thay ta trước mặt mẫu thân. Nghĩ lại mới thấy, hồi nhỏ ta đúng là có chút khiến người ta ghét thật.】 Nhan Hoài Hi bỗng nhận ra trong giọng nói của Dư Doanh Hạ có chút gì đó không ổn. Nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nửa đùa nửa thật trêu chọc: "Ngươi ghen à?"

 

"Không có." Dư Doanh Hạ liếc nàng một cái đầy vẻ hờn dỗi. Nàng không phải ghen, chỉ là có chút ngưỡng mộ thì đúng hơn. Có thể gặp được Nhan Hoài Hi trong quá khứ, khi ấy hẳn sẽ có được một đoạn tình bạn thuần khiết.

 

Chỉ tiếc rằng, các nàng lại gặp nhau vào sai thời điểm, lại còn mang sai thân phận. Cũng không biết đợi đến khi nàng nói rõ hết mọi chuyện, liệu có thể tìm được một chút chuyển cơ nào hay không.

Bình Luận (0)
Comment