Vì sao lại không đau?
Dư Doanh Hạ trơ mắt nhìn thanh kiếm trong tay Nhan Hoài Hi lại bị nàng tự tay đẩy sâu thêm vào cơ thể mình. Nếu không phải người phía sau không kìm được mà bật ra một tiếng rên đau đớn, nàng suýt nữa đã hoài nghi rằng chính mắt mình xảy ra vấn đề.
Nhan Tranh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nước cờ của Dư Doanh Hạ đã thành đồ bỏ, vì thế không hề do dự mà vứt bỏ quân cờ vô dụng ấy.
Hắn đánh ra một chưởng, mượn lực phản chấn nhanh chóng lùi về sau. Thanh hồn kiếm đang cắm trong người Dư Doanh Hạ lập tức tan biến. Nhan Hoài Hi rảnh ra một tay, vỗ tan linh lực đang đánh tới của Nhan Tranh.
Thế nhưng luồng linh lực xám đen kia sau khi bị đánh tan lại không hề tiêu tán, mà hóa thành mấy chục làn khói xám vây bọn họ vào giữa.
Cùng lúc đó, trên người Nhan Tranh cũng bóc tách ra mấy chục đạo tàn hồn, cộng hưởng với luồng lực tản ra kia. Khói xám và tàn hồn dung hợp với nhau, trong chớp mắt dựng lên những cột hồn đen kịt mọc thẳng từ mặt đất!
Những cột hồn ấy hợp thành một vòng tròn, hệt như một chiếc lồng chim phóng đại. Trong "lồng chim", đủ loại cấm thuật đan xen chằng chịt. Nhan Hoài Hi phát hiện phạm vi di chuyển của mình bị giam chặt bên trong, nhưng Dư Doanh Hạ dường như lại không bị ảnh hưởng.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là cạm bẫy được bày ra chuyên để đối phó với "người nhà" của hắn. Nhan Hoài Hi biết rằng tiếp theo sẽ còn một trận ác chiến, thậm chí nguy hiểm hơn cả lần giao thủ với Phương Nguyệt Đồng trước đó.
Dư Doanh Hạ không thể tiếp tục ở lại đây được, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạ lây!
【Đợi quay lại rồi ta sẽ tính sổ chuyện ngươi lừa ta.】 Nhan Hoài Hi dùng giọng điệu "hung dữ" truyền âm.
Giọng nàng nghe thì dữ dằn, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một chút, chỉ là Dư Doanh Hạ không nhìn thấy.
Theo phản xạ, Dư Doanh Hạ đưa tay nắm lấy ống tay áo Nhan Hoài Hi, không ngờ đối phương lại đột ngột rút tay về, dáng vẻ như không muốn tiếp xúc với nàng.
Ngay sau đó, thanh hồn kiếm kia lại lần nữa ngưng tụ trong tay Nhan Hoài Hi.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, không chút do dự vung tay chém xuống. Thân kiếm chém xiên, trực tiếp xẻ đôi thân thể trước mặt.
Trong mắt Dư Doanh Hạ còn chưa tan hết vẻ khó tin, thì hồn hỏa màu đỏ bốc cháy từ "vết thương" đã nuốt trọn lấy nàng. Chẳng bao lâu sau, bóng dáng nàng đã hoàn toàn biến mất. Trong mắt người ngoài, nàng chính là bị thiêu sống, ngay cả một sợi linh hồn cũng không còn sót lại.
Nhan Tranh đứng từ xa nhìn thấy, trong lòng lại một lần nữa cảm khái sự tàn nhẫn quyết đoán của Nhan Hoài Hi. Người đi theo mình chừng ấy năm, nói giết là giết, không hề do dự.
Nhưng tính cách này lại khiến hắn vô cùng thưởng thức. Trong đám bóng đen kia vang lên tiếng vỗ tay.
"Ngươi quả thật giống hệt lời đồn, tâm ngoan thủ lạt. Đối đãi với kẻ phản bội cũng đúng là nên như vậy. Lòng dạ mềm yếu chỉ khiến đối phương có cơ hội quay lại cắn mình một cái..." Lời Nhan Tranh còn chưa dứt, suýt nữa đã bị một đạo huyết nhận đâm trúng trung tâm bóng tối.
Bởi nơi Nhan Hoài Hi đang đứng bị hắn khống chế, nên hắn mới kịp thời phát giác và né được. Nếu không sớm chuẩn bị vài đường hậu thủ, lúc này tuyệt đối hắn không thể yên ổn đứng ở đây.
"Phải, lòng dạ mềm yếu chỉ cho đối phương cơ hội quay lại cắn mình. Cho nên ta xưa nay luôn tin vào việc nhổ cỏ tận gốc, chỉ cần có cơ hội, ta tuyệt đối không để kẻ địch còn sống rời đi." Khóe môi Nhan Hoài Hi nở ra một nụ cười lạnh. Dù đang bị nhốt trong chiếc "lồng giam" chuyên dùng để khắc chế mình, dáng vẻ của nàng vẫn cao ngạo như cũ.
Nhan Tranh cảm thấy bản thân như bị nàng xem thành rác rưởi, lòng tự tôn dường như bị người ta giẫm đạp dưới chân hết lần này đến lần khác.
Tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày! Đã vậy, hắn với tư cách là tổ tiên, sẽ dạy cho nàng biết thế nào là cúi đầu!
Nhan Tranh giăng ra cấm thuật, toan siết chết Nhan Hoài Hi ngay trong lồng giam.
Chiếc lồng giam mà hắn chuẩn bị riêng cho Nhan Hoài Hi đã hoàn toàn vào vị trí. Ban đầu, hắn dự đoán cục diện tiếp theo sẽ không còn bất kỳ biến số nào nữa. Thế nhưng sau khi Dư Doanh Hạ "chết", khí thế trên người Nhan Hoài Hi trong lồng đột ngột biến đổi, trong lồng cuộn lên tầng tầng mây đen u ám. Phần lớn khi chạm vào rìa lồng đều bị triệt tiêu, nhưng vẫn có một bộ phận sức mạnh rò rỉ ra ngoài.
Một khi Nhan Tranh ra tay nghênh chiến những luồng lực ấy, hắn sẽ không thể tiếp tục bày bố cấm thuật. Nhưng nếu một lòng một dạ chỉ lo bố trí cấm thuật, sức mạnh của Nhan Hoài Hi rất có thể sẽ trực tiếp chém rụng đầu hắn!
Sắc mặt Nhan Tranh dần trở nên trầm trọng, trực giác của hắn truyền đến một dự cảm nguy hiểm.
Xét trên một phương diện nào đó, Nhan Hoài Hi lúc này e rằng khó dây dưa chẳng kém gì Nhan Thanh Túc năm xưa.
......
Còn trong khu rừng bên ngoài Hồn Tháp, Dư Doanh Hạ ngã bổ nhào xuống một bãi cỏ khô. May mà hiện tại nàng đã là tu sĩ, trong tình huống không bị ngoại lực quấy nhiễu, khi rơi xuống nàng dùng linh lực đỡ lấy bản thân một chút, nên cú ngã không quá nặng.
Đột ngột xuất hiện ở nơi xa lạ, Dư Doanh Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt mà ngơ ngác. Chung quanh tử khí dày đặc khác thường, viên châu nàng đeo trước ngực lấp lánh ánh sáng xanh nhạt, đó là một pháp khí chuyên dùng để cách ly tử khí. Có nó rồi, Dư Doanh Hạ cũng không cần luống cuống tay chân tạo ra một khoảng không khí trong lành để hô hấp nữa.
Chỉ là...
Dư Doanh Hạ vịn vào thân cây bên cạnh, chậm rãi đứng thẳng dậy, trong đầu hiện lên toàn bộ những gì vừa mới xảy ra.
Nàng từng nghĩ rằng Nhan Hoài Hi thật sự muốn giết mình, nhưng kết quả dường như lại là nàng hiểu lầm đối phương. Kiếm của Nhan Hoài Hi không hề làm nàng bị thương, thậm chí còn đưa nàng chuyển tới nơi này.
Trong lòng Dư Doanh Hạ vì bản thân từng không tin tưởng Nhan Hoài Hi mà dâng lên một tia áy náy. Thế nhưng khi nhớ tới "lời đe dọa" tính sổ sau đó của Nhan Hoài Hi trước lúc tách ra, cảm giác hổ thẹn ấy lại bị một chút chột dạ thay thế.
Nàng lập tức vỗ nhẹ lên mặt mình, buộc bản thân phải tỉnh táo lên. Bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy chuyện ấy. Cũng không biết cái tên chết tiệt Nhan Tranh kia rốt cuộc làm sao mà khóa được vị trí của bọn họ. Dư Doanh Hạ cũng đã nhìn ra được, những biến cố xảy ra với ba nhà trước đó đều là nhắm thẳng vào Nhan Hoài Hi!
Nhan Tranh e rằng đã sớm chuẩn bị chu đáo. Nhan Hoài Hi một mình ở bên kia thật sự không sao chứ?
Dư Doanh Hạ cảm thấy mình lẽ ra nên tin tưởng vị đại boss phản diện trong sách này. Thế nhưng Nhan Tranh là hạng người nào? Hắn vốn dĩ đã không hề xuất hiện trong quyển sách này, lại còn là ma đầu từ ngàn năm trước, hơn nữa còn là ma đầu chuyên nhằm vào người trong nhà.
Ngay cả Nhan Thanh Túc ở cách một thế giới cũng còn tìm mọi cách nhờ nàng để ý chăm sóc hậu nhân của Nhan gia nhiều hơn, mục đích chính là đề phòng Nhan Tranh. Trong tình huống như vậy, Nhan Hoài Hi thật sự có thể bình an vô sự sao?
Con người một khi rảnh rỗi là sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Giá mà bản thân có đủ sức mạnh thì tốt biết mấy, như vậy chí ít cũng có thể giúp được chút gì đó, chứ không phải bị trực tiếp đưa ra ngoài như thế này.
Trong lòng Dư Doanh Hạ vô cùng nặng nề. Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía xa lạ, không biết đây là nơi nào.
Dường như nàng chưa từng đi qua vùng này. Vậy nên Dư Doanh Hạ tìm tới cái cây cao nhất ở gần đó rồi leo lên. Sau khi leo tới đỉnh, tầm nhìn của nàng lập tức rộng mở. Dư Doanh Hạ nhìn về phía nơi tử khí dày đặc nhất, quả nhiên, Hồn Tháp đang ở ngay đó.
Nhưng cho dù có biết vị trí của Hồn Tháp thì cũng chẳng ích gì, bởi nàng đi tới đó chỉ càng trở thành gánh nặng.
Dư Doanh Hạ âm thầm ước lượng một chút, có lẽ Nhan Hoài Hi đã đưa nàng tới khu vực rìa ngoài.
Cũng phải thôi, chỉ có ở nơi này nàng mới có thể tự bảo vệ mình.
Dư Doanh Hạ buộc lòng phải uể oải nhận ra rằng thực lực của mình quả thật quá yếu, yếu đến mức trong khoảnh khắc nguy cấp như vậy, Nhan Hoài Hi vẫn phải cân nhắc xem rốt cuộc nàng nên ở chỗ nào mới có thể sống sót.
Thế nhưng bên ngoài, ngoài đám "vật chết" kia ra, hẳn còn có cả thuộc hạ của Nhan Tranh đang khoác lớp da giả thành người Tiền gia. Dư Doanh Hạ không dám manh động, chỉ có thể tìm một chỗ giữa những cành cây ngồi yên, rồi dùng thuật pháp vừa mới học để che giấu khí tức của mình.
Hy vọng cách này có tác dụng. Chỗ hẻo lánh thế này, ngàn vạn lần đừng có kẻ địch đi ngang qua nha!
Dư Doanh Hạ chắp tay cầu khấn ông trời. Nàng xuyên tới đây đã đủ xui xẻo rồi, xin lúc này đừng họa vô đơn chí, đừng khiến Nhan Hoài Hi phải phân tâm nữa!
Thế nhưng đủ xui rồi thì uống ngụm nước lạnh cũng có thể mắc răng.
Rõ ràng là một khu bí cảnh rộng lớn như vậy, lần này người vào cũng chỉ mấy trăm, hiện giờ ít nhất cũng đã bị giết mất một nửa, xác suất còn lại vốn đã rất nhỏ, vậy mà Dư Doanh Hạ vẫn nhìn thấy bóng người lấp ló trong bụi cỏ cách đó không xa.
Có người tới!
Dư Doanh Hạ nín thở, ẩn mình trên cây, trong lòng thầm cầu nguyện đối phương tốt nhất là người của Triệu gia hoặc Vương gia. Cả một đội của Tiền gia đã hoàn toàn thất thủ rồi, chỉ còn hai nhà kia mới có khả năng gặp được người "chính chủ".
Nhưng vận mệnh dường như đặc biệt thích đùa cợt nàng. Đến mức này rồi mà lời cầu xin của nàng vẫn rơi vào khoảng không.
Nhóm người đang tới trên người đều mang tộc huy Tiền gia, Dư Doanh Hạ chỉ có thể cố gắng dìm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
"Hẳn là người bên ngoài đều đã dọn dẹp sạch rồi chứ? Khi nào chúng ta có thể tới Hồn Tháp hội hợp với chủ thượng?"
"Lục soát ngọn núi phía trước đã, nếu vẫn không còn người sống thì quay về bẩm báo với chủ thượng."
Một đội người khoác vỏ Tiền gia đi ngang qua cái cây mà Dư Doanh Hạ đang ẩn nấp. Có lẽ vì vừa mới kiểm tra một lượt xong, nên bọn họ thả lỏng cảnh giác, không dùng thần thức quét xét. Dư Doanh Hạ may mắn tránh được một kiếp.
Nhưng đúng lúc này, phía Hồn Tháp đột nhiên bộc phát một cột sáng đen kịt xông thẳng lên trời, nguồn lực lượng ấy tựa như xé toạc bầu trời ra một khe nứt! Dưới dư uy lan tỏa của cột sáng đen kia, Dư Doanh Hạ không kìm được mà run lên, nhịp hô hấp cũng theo đó rối loạn.
Đó không phải lực lượng của Nhan Hoài Hi. Loại sức mạnh âm u quỷ dị, tràn đầy ác ý này hẳn phải thuộc về Nhan Tranh!
Cột sáng xông trời ấy chẳng khác nào đang tuyên cáo rằng Nhan Tranh đã chiếm được thế chủ động bên kia. Tâm trạng lạc quan ít ỏi trong lòng Dư Doanh Hạ lập tức tan vỡ quá nửa. Cũng chính vì cảm xúc dao động, lớp ngụy trang của nàng lộ ra một tia sơ hở.
"Ai ở trên cây!" Một người dưới đất đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Gương mặt hắn dữ tợn, hai chân dùng sức đạp mạnh, cả người liền vọt thẳng lên không trung.
Dư Doanh Hạ không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp vẽ ra một đạo lôi quật thẳng vào mặt đối phương.
Đối phương nhất thời không phòng bị. Dù thực lực cao hơn Dư Doanh Hạ nhiều, vẫn bị tia sét bổ trúng chính diện đến choáng váng.
Bên dưới không có gì làm điểm tựa, thân hình hắn cũng lập tức rơi thẳng xuống.
"Giết nàng ta!" Kẻ bị sét đánh dính đầy mặt tức giận gào lên với những người còn lại.
Dư Doanh Hạ tự biết mình không phải đối thủ của bọn họ, nên sau khi quăng ra một đạo lôi liền lập tức bỏ chạy.
Những kẻ phía sau bám đuổi không buông. Dư Doanh Hạ dán lá phù mà Nhan Hoài Hi tặng lên người, tốc độ của nàng lập tức tăng vọt một đoạn!
"Khốn kiếp, thực lực của nàng ta có gì đó quái lạ! Sao lại đuổi không kịp? Rốt cuộc nàng ta là người của nhà nào?"
"Không biết, trong ghi chép liên quan, Triệu gia và Vương gia đều không có người này."
"Vậy là thế lực thứ năm sao?" Người đang truy sát Dư Doanh Hạ thoáng khựng bước. Trước khi bí cảnh mở ra lần này, ba nhà đều có bán vé thông hành ra ngoài, các thế lực khác có hứng thú cũng sẽ vào trong. Nếu vô tình chọc phải thế lực mà ngay cả chủ thượng cũng không muốn đắc tội, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Nhân lúc khoảng trống này, Dư Doanh Hạ mơ hồ có cơ hội thoát khỏi bọn họ, nhưng trong đội kia lại có kẻ hiếu chiến chủ trương nhổ cỏ tận gốc.
Dư Doanh Hạ nghiến răng liều mạng chạy về phía trước. Khi nàng cuối cùng cũng sắp không còn cảm nhận được khí tức của những người phía sau nữa, tim nàng bỗng dưng truyền đến một cơn đau quặn dữ dội khiến trước mắt nàng tối sầm lại.
Nàng "bịch" một tiếng ngã quỵ xuống đất, mà cơn đau ở tim vẫn không hề thuyên giảm, liên tục dâng lên từng đợt. Dư Doanh Hạ cảm thấy mình dường như lại quay về những ngày kiếp trước bị bệnh tim phát tác.
Đau quá...
Nỗi đau khiến Dư Doanh Hạ gần như không thở nổi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt tái nhợt của nàng trượt dài xuống.
Quân truy đuổi phía sau sắp đuổi kịp. Dư Doanh Hạ nghiến răng gượng đứng dậy muốn tiếp tục chạy, nhưng cảm giác đau đớn nơi tim lại càng lúc càng dữ dội hơn, có lẽ là vì vừa rồi nàng chạy quá nhanh.
Nàng gắng gượng đi thêm được mấy bước, chợt nhớ ra nguyên chủ vốn có trái tim vô cùng khỏe mạnh, căn bản không hề mắc bệnh tim. Vậy thì...
Khôi Lỗi Ấn bị kích động rồi!
Nhan Hoài Hi đang muốn giết nàng ư? Không, không thể nào. Nếu nàng ấy muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi. Vậy thì chỉ còn một khả năng...
Đó là sinh mệnh của Nhan Hoài Hi e rằng đã tới sát bên bờ tử vong, nên Khôi Lỗi Ấn mới phát ra cảnh báo, buộc "khôi lỗi" như nàng cũng phải cùng chôn theo!
Điều mà Dư Doanh Hạ nghĩ tới đầu tiên không phải là mạng sống của chính mình, mà là nàng ngoái đầu nhìn về phía cột sáng đen kịt vẫn đang xông thẳng lên trời ở đằng xa, trong lòng tràn đầy lo lắng cho người nàng không nhìn thấy.
Bên phía Nhan Hoài Hi... nhất định đã xảy ra chuyện rồi!