Dư Doanh Hạ sững người trong chốc lát, nàng thậm chí còn muốn đưa tay lên dụi tai mình, xem có phải mình nghe nhầm hay không.
Nhan Hoài Hi vừa rồi nói cái gì?
Đạo lữ?
Nếu là trước kia, Dư Doanh Hạ căn bản không dám tưởng tượng Nhan Hoài Hi lại có thể nói ra những lời như vậy. Nàng vẫn luôn cho rằng Nhan Hoài Hi sẽ không có ý định tìm đạo lữ, ít nhất là hiện tại vẫn chưa có manh mối gì.
Nàng ấy đang nói đùa sao? Hay là... thật sự đã để ý tới người nào rồi?
Nhất thời Dư Doanh Hạ không đoán được tâm tư của Nhan Hoài Hi. Nếu thật là vế sau... vậy thì nàng cũng chỉ có thể chúc phúc mà thôi, đến lúc đó nàng cũng nên rời đi. Nàng đè xuống rung động mỏng manh nơi đáy lòng, khẽ nói: "Đạo lữ tương lai của tỷ tỷ nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Nhan Hoài Hi trông có vẻ vô cùng vui vẻ, ngay cả bầu trời u tối của địa ngục dường như cũng sáng lên đôi chút.
"Chuyện trong hồn vực đã thành định cục, nhưng ngươi chắc là không định không chịu trách nhiệm chứ?" Nhan Hoài Hi dừng bước, nơi sâu thẳm trong đôi mắt tựa giếng sâu kia cuộn trào những cảm xúc mà Dư Doanh Hạ không sao hiểu được. Nàng vô thức tránh đi ánh nhìn của đối phương, ậm ừ đáp một tiếng.
Nàng cảm thấy tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn, chẳng lẽ Nhan Hoài Hi định tính sổ với nàng sao?
Sự né tránh của nàng lại bị Nhan Hoài Hi hiểu lầm thành thẹn thùng. Tuy chưa nhận được đáp án mà mình mong muốn ngay lập tức, nhưng Nhan Hoài Hi cảm thấy mình đã rất gần câu trả lời rồi. Vì thế nàng cong mày cười nói: "Ta cho ngươi thêm chút thời gian suy nghĩ những lời ta vừa nói. Hy vọng sau khi ra ngoài, ta có thể nghe được suy nghĩ của ngươi."
"Được." Dư Doanh Hạ chớp chớp mắt, gật đầu đáp ứng, trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm không yên.
Nàng cứ tưởng chuyện kia đã trôi qua rồi, xem ra vẫn là nàng nghĩ quá đơn giản. Dù sao thì ai bảo nàng lúc đó gan lớn làm chi, một linh hồn đã mất ý thức còn dám trêu chọc Nhan Hoài Hi. E rằng mấy trăm năm qua cũng chưa có ai đạt được "thành tựu" như nàng...
Dư Doanh Hạ thở dài thật mạnh trong lòng. Rốt cuộc Nhan Hoài Hi muốn nàng phải chịu trách nhiệm kiểu gì đây? Tiếp tục làm mồi nhử cho nàng ấy, hay đi làm nội gián? Dù sao thân phận hiện tại của nàng vốn là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, nhân cơ hội này "đầu quân" về phía Ân Đạc cũng rất hợp tình hợp lý. Thôi thì cứ đi cứ đi bước nào hay bước đó vậy.
Nhan Hoài Hi thì vui vẻ hân hoan, bởi vì chuyện giữa hai người chỉ còn thiếu một cú đá cuối cùng vào khung thành. Nàng hoàn toàn không hay biết rằng người bên cạnh mình đã sắp sầu đến trọc cả đầu rồi.
Tuy nhiên, từ ngày hôm đó trở đi, Dư Doanh Hạ bắt đầu vô cùng chăm chỉ, khắc khổ theo Nhan Hoài Hi tu luyện. Bởi vì nàng hiểu rõ, những thứ khác đều là hư ảo, chỉ có thực lực mới là thứ thật sự nắm chắc trong tay.
Hiện tại thân thể của nguyên chủ đã bị hủy, Khôi Lỗi Ấn hẳn cũng theo đó mà biến mất. Như vậy trên người nàng chắc chắn đã không còn ràng buộc nào có thể để Nhan Hoài Hi trực tiếp thao túng sinh tử của nàng nữa.
Nói cách khác, chỉ cần nàng chịu khó tu luyện, sau này dù là ở lại hay rời đi, nàng cũng đều có thể tự mình nắm quyền tự do.
Dù sao thì Nhan Hoài Hi mạnh quá mức, nếu nàng không tự mình đứng lên cho vững, vậy thì Khôi Lỗi Ấn có hay không cũng chẳng còn khác biệt gì mấy.
Mà Nhan Hoài Hi lại đặc biệt thích dáng vẻ Dư Doanh Hạ chủ động sáp lại học hỏi thỉnh giáo nàng. Nàng dốc hết những gì mình có để dạy, thậm chí còn vào cả Hồn Tháp lật tìm xem có truyền thừa hay công pháp, pháp bảo nào thuộc về họa đạo hay không.
Dư Doanh Hạ một khi đã nghiêm túc học hành thì tốc độ tiến bộ quả thật có thể gọi là ngày đi ngàn dặm.
Hơn nữa, sau khi có được lượng linh lực cường đại có thể tùy ý điều động, những pháp thuật mà nàng học được cũng ngày càng cao cấp hơn.
Bên ngoài, ba gia tộc kia cũng không lập tức rút khỏi nơi này. Sau khi tìm được một bộ phận người còn sót lại của nhà họ Triệu, hai gia tộc còn lại vẫn chưa chịu bỏ cuộc, họ lục lọi khắp nơi, tìm kiếm những địa điểm có thể còn người sống sót. Đáng tiếc là theo thời gian dần trôi qua, ba đại gia tộc cũng đành phải chấp nhận hiện thực tàn khốc ấy, từng nhóm từng nhóm chán nản rời đi.
Sự cố ngoài ý muốn này đã giáng cho ba đại gia tộc một đòn nặng nề, nhất là về mặt chiến lực cấp cao, gần như tổn thất quá nửa. Những kẻ thù vốn đã sớm rục rịch cũng nhân cơ hội này mà nhào tới, khiến họ mệt mỏi chống đỡ. Từ đó về sau, không còn người của ba nhà kia bước vào vùng địa ngục chi ảnh này nữa.
Đằng Nguyệt Lam canh giữ bên ngoài cũng nhân lúc hỗn loạn mà thu hồi lại được một phần địa bàn cũ của Nhan gia. Nàng biết Nhan Hoài Hi tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn hoài niệm từng chút từng chút trong nhà, cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng đều sẽ thu về một ít.
Điều duy nhất đáng mừng là ngọn núi nơi cố trạch Nhan gia tọa lạc vẫn chưa bị ai chiếm giữ. Chỉ vì cái chết của Nhan gia năm đó quá thảm khốc, lại quá quỷ dị, đến nay vẫn chưa ai biết hung thủ là ai. Trong mắt người ngoài, cả ngọn núi ấy như bị một tầng u ám bao phủ, ở đó cũng mang điềm gở, vì vậy từ đầu đến cuối vẫn không có ai dám tiếp quản, thậm chí còn giữ nguyên dáng vẻ tiêu điều khi tai họa năm ấy ập xuống.
Đợi đến khi Nhan Hoài Hi giết được hung thủ thật sự, không còn ai rình rập nàng nữa, thì nàng sẽ có thể quay về nhà, trùng tu lại cố trạch.
Sau khi người của ba đại gia tộc rời đi, vẫn còn một vài kẻ không biết sống chết lén lút muốn chui vào xem có cơ duyên gì hay không. Tất cả những kẻ đó đều bị Nhan Hoài Hi sai âm thần đóng gói ném thẳng ra ngoài.
Sau mấy lần răn đe như vậy, rốt cuộc không còn ai dám đến quấy rầy sự thanh tịnh của nàng nữa. Nhan Hoài Hi liền phong tỏa toàn bộ địa ngục chi ảnh, cấm người ngoài tiến vào, từ đó về sau mới thật sự được yên ổn.
Mà vì hình tượng của âm thần rất giống âm sai trong địa phủ, nên trong lúc Nhan Hoài Hi chưa hay biết, ngoài cái danh ma đầu ra, nàng còn được người ta tặng thêm cho một biệt hiệu nữa, chính là Diêm Vương.
Có điều bây giờ tâm tình nàng rất tốt, cho dù có biết cũng sẽ chẳng buồn chấp nhặt với mấy kẻ đó.
Nàng sắp xếp chương trình học cho Dư Doanh Hạ chia làm ba giai đoạn: Buổi sáng thực chiến, buổi chiều luyện pháp thuật, ban đêm thì dùng tu luyện suốt đêm thay cho việc ngủ.
Dư Doanh Hạ gần như không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, đây cũng là lựa chọn của chính nàng. Nhan Hoài Hi nhìn mà cũng xót, cảm thấy nàng thật sự quá mệt, Dư Doanh Hạ hoàn toàn không cần phải gấp gáp đến vậy.
Bất luận thực lực chân chính của Dư Doanh Hạ rốt cuộc đến mức nào, thì dù sao nàng cũng đã được tiên lực và quỷ lực "nuôi" đến cảnh giới hiện tại, điều này đồng nghĩa với việc tuổi thọ của nàng đã được kéo dài rất nhiều, hoàn toàn không cần phải nóng vội.
Nhưng Nhan Hoài Hi cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của nàng, đồng thời trong phạm vi năng lực của mình, thử đủ mọi cách để giúp nàng nhanh chóng nắm giữ sức mạnh trong cơ thể.
Địa điểm huấn luyện thực chiến của Dư Doanh Hạ được chọn ở một khu rừng khá xa nơi hai người cư trú. Nơi này đã được Nhan Hoài Hi dọn dẹp sạch sẽ đám quỷ hồn, vì vậy cả khu rừng yên tĩnh đến mức gần như tuyệt đối.
Nhan Hoài Hi đứng ở giữa rừng, nội dung thực chiến cũng vô cùng đơn giản: nàng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn Dư Doanh Hạ phải nghĩ hết mọi biện pháp để tấn công nàng, chỉ cần khiến Nhan Hoài Hi dịch chuyển một bước là coi như vượt qua giai đoạn đầu.
Không gian xung quanh bỗng truyền đến những chấn động mơ hồ. Nhan Hoài Hi rút cây sáo của mình ra, trực tiếp điểm chín lần giữa không trung, mấy chiếc tụ tiễn ẩn nấp lập tức hóa thành một vệt mực rồi tan biến không còn tăm tích.
Trong mắt Nhan Hoài Hi lóe lên một tia hứng thú, đều là dùng nước mực để nghi binh sao?
Cái gọi là nước mực chính là những giọt mực mà Dư Doanh Hạ hất ra khi phất bút. Theo thực lực tăng lên, những giọt mực ấy cũng được nàng vận dụng thành thủ đoạn tấn công. Nhưng loại công kích dùng vật liệu thừa này hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ tác dụng nào với Nhan Hoài Hi, cho nên Dư Doanh Hạ đã đổi cách dùng của chúng, biến chúng thành mồi nhử để thu hút sự chú ý của Nhan Hoài Hi, còn đòn tấn công thật sự thì được giấu ở nơi khác.
Một dị thú một sừng trông giống như báo đỏ xé gió lao tới. Chiếc sừng của nó bị Nhan Hoài Hi dùng sáo chặn lại, con dị thú dài mấy mét này trong nháy mắt không thể nhúc nhích.
Nhan Hoài Hi khẽ xoay cổ tay, cây sáo gõ mạnh lên chiếc sừng của nó, chiếc sừng lập tức gãy rời. Nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng ngay giây sau nó bỗng há to cái miệng đầy máu, một luồng lực lượng nóng rực dữ dội phun thẳng về phía Nhan Hoài Hi.
Cùng lúc đó, ở mấy phương hướng khác, từng con dị thú hình dạng khác nhau cũng đồng loạt lao ra. con thì giẫm sấm sét, con thì khống chế nước lửa, con lại cuốn lên thêm nhiều dị tượng kinh người.
Động tĩnh mà mấy con dị thú này gây ra cực kỳ lớn, uy lực tấn công cũng rõ ràng mạnh hơn trước không ít. Trong mắt Nhan Hoài Hi lộ ra chút hài lòng, chỉ là dùng chừng đó để đối phó với nàng thì vẫn còn kém xa.
Nhan Hoài Hi thậm chí còn không cần thổi sáo, nàng trực tiếp tìm ra nhược điểm của năm bức họa hóa hình kia, rồi giữ đúng vào chỗ yếu hại của chúng, xé toạc từng bức một.
Sấm sét, nước lửa trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi. Nhan Hoài Hi vừa định lên tiếng cổ vũ Dư Doanh Hạ đang ẩn mình trong bóng tối, thì bỗng dưng cảm thấy trên đỉnh đầu mình dường như có thứ gì đó rơi xuống.
Đó là một vật tròn tròn. Hẳn Dư Doanh Hạ đã tốn không ít tâm tư để che giấu nó, đến khi Nhan Hoài Hi phát hiện ra thì thứ kia cũng đã ở rất gần rồi.
Nhan Hoài Hi theo phản xạ muốn giống như trước kia đưa tay đỡ lấy, nhưng khi lực lượng của nàng vừa chạm vào vật thể đen sì trông như một khối sắt lớn kia, thứ đó liền phát nổ.
"Ầm!!"
Cùng với một tiếng nổ kinh thiên động địa, hơn nửa khu rừng bị bụi đất cuốn lên che phủ.
Dư Doanh Hạ nấp trong bóng tối cũng không ngờ thứ mà mình mày mò chế ra lại có uy lực lớn đến vậy. Nàng sợ đến mức vội vã chạy ra ngoài tìm bóng dáng của Nhan Hoài Hi.
Giữa màn khói bụi mù mịt, nàng bỗng cảm nhận được một luồng sắc bén ập tới.
Dư Doanh Hạ lập tức vung ra một đạo vết mực để chống đỡ, chỉ nghe "bịch" một tiếng trầm đục, màn chắn của nàng đã bị đánh vỡ.
Khi ý thức được kẻ vừa đánh lén mình chính là Nhan Hoài Hi, Dư Doanh Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi nghiêm túc ứng đối với khảo nghiệm của nàng.
Nhan Hoài Hi rốt cuộc cũng thổi sáo, đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực chiến. Dư Doanh Hạ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, suýt chút nữa thì mất hẳn năng lực phản kháng.
Đây còn chỉ là làn điệu bình thường nhất trong tay Nhan Hoài Hi mà thôi, thật không dám tưởng tượng đến khi nàng nghiêm túc ra tay thì kẻ địch sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Dư Doanh Hạ nhanh chóng lùi lại phía sau, đầu bút vạch giữa không trung một vệt nước màu sặc sỡ. Những sắc màu ấy lần lượt biến hóa thành đủ loại dị thú, còn một vài màu sắc không mấy bắt mắt thì lại biến thành những thứ trông rất giống "bom đạn".
Tiếng nổ liên tiếp vang lên trong khu rừng, tốc độ của Nhan Hoài Hi dường như thật sự bị kéo chậm lại. Dư Doanh Hạ vừa mới nở ra một nụ cười, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo nàng lại giống như bị thứ gì đó vấp phải, cả người trực tiếp chúi về phía trước.
Ngay lúc nàng mất thăng bằng sắp sửa ngã xuống, cổ tay nàng lại bị một bàn tay nắm chặt. Lần này còn chưa kịp phản ứng, cả người nàng đã bị kéo sang bên kia, trực tiếp rơi vào một vòng ôm ấm áp.
"Cẩn thận dưới chân." Nhan Hoài Hi dịu giọng nhắc nhở.
Khói bụi tan đi, Dư Doanh Hạ đã bị Nhan Hoài Hi ôm vào trong lòng.
"Vừa rồi ta có phải đã khiến tỷ tỷ di chuyển rồi đúng không?" Sự thẹn thùng trong lòng Dư Doanh Hạ nhanh chóng bị hưng phấn thay thế.
"Phải, giai đoạn đầu coi như đạt chuẩn." Nhan Hoài Hi buông nàng ra, rồi nhẹ nhàng gõ lên trán nàng một cái, "Trong chiến đấu, điều kiêng kỵ nhất chính là vui mừng quá sớm. Chỉ cần còn chưa xác định được đối phương đã hoàn toàn mất năng lực phản kháng hay chưa, thì tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác. Nếu không phải ngươi sơ ý, cũng sẽ không bị ta làm cho vấp ngã."
Dư Doanh Hạ có chút xấu hổ cúi đầu thừa nhận mình sai, tỏ ý lần sau nhất định sẽ không tái phạm.
Nhan Hoài Hi nói xong khuyết điểm của nàng thì bắt đầu khen, nào là tiến bộ rất nhanh, ngộ tính rất cao vân vân. Đến cả người nội liễm như Dư Doanh Hạ cũng bị nàng khen đến mức ngượng ngùng không thôi. Cũng may tâm tính nàng đã đủ chín chắn, nếu đổi lại là một đứa trẻ, e rằng sớm đã bị nàng nuông chiều hỏng mất rồi.
"Doanh Hạ, thứ vừa ném ra có thể phát nổ kia, ta hình như chưa từng thấy qua. Đó là chiêu thức mới ngươi vừa nghiên cứu ra sao?" Nhan Hoài Hi có chút tò mò hỏi.
"Ừm, là ta mô phỏng theo một loại 'đặc sản' ở quê nhà mà vẽ ra. Chỉ tiếc là uy lực vẫn còn rất nhỏ." Trước đó Dư Doanh Hạ từng nghĩ tới thứ vũ khí hủy diệt cấp bom nhiệt hạch trong truyền thuyết, nhưng thứ này với nàng hiện giờ lại quá xa vời, cho nên vũ khí nàng mò ra được rốt cuộc vẫn chỉ có uy lực hạn chế.