Xuyên Thành Pháo Hôi Yêu Chiều Phản Diện

Chương 88

Dị tượng tại khu rừng Tử Vong ở Nam Vực kéo dài rất lâu. Người ta thường nói, việc đã khác thường ắt có chuyện, mà cũng có thể là một cơ duyên ngập trời.

 

Tử khí dày đặc nơi đây cùng những lời đồn từng có người nhìn thấy địa ngục đã thu hút vô số quỷ tu và ma tu kéo đến. Thông thường mà nói, nếu nơi này thật sự có bảo vật, thì thuộc tính của bảo vật chắc chắn có mối liên hệ mật thiết với hoàn cảnh xung quanh, bởi vậy cũng lôi kéo những tu sĩ có khí tức tương hợp với nơi này tìm đến.

 

Theo thời gian trôi qua, người tụ tập tại đây ngày càng đông. So với bọn họ, đám người đang dựng trại trên sườn núi phía xa dần dần trở nên không mấy nổi bật.

 

"Vẫn chưa ra sao? Ngươi chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?" Đám người này đã mai phục suốt rất lâu, vậy mà ngoài tin tức truyền về hôm đó ra, bọn họ không còn phát hiện được tung tích của mục tiêu nữa.

 

"Bên chủ thượng tình hình rất rắc rối, chỉ vì tin tức của ngươi mà người phải đích thân chạy một chuyến. Nếu ngươi dám nói dối, hậu quả tự mình gánh lấy." Ánh mắt của gần như toàn bộ đồng bọn đều dồn về phía kẻ truyền tin. Những ngày dài chờ đợi khiến bọn họ càng lúc càng thêm nôn nóng bất an.

 

Kẻ địch quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần một lần chạm mặt cũng đủ lấy mạng bọn họ. Cái gọi là khí thế bùng lên ở phút đầu, sang lần sau đã yếu, đến lần nữa thì cạn sạch, thời gian đang từng chút một bào mòn dũng khí của họ. Lúc này, điều họ mong mỏi nhất chính là người truyền tin kia đã nhìn nhầm.

 

*Nguyên văn là thành ngữ: nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

 

"Làm sao ta có thể nhìn nhầm được! Đó là Nhan Hoài Hi đấy! Lúc nàng ta xuất hiện, ta còn sợ đến hồn vía suýt bay mất, tuyệt đối không thể sai!" Hắn hạ thấp giọng, tức giận quát kẻ vừa lên tiếng: "Rõ ràng là ngươi sợ rồi phải không? Tự mình không dám tiếp tục ở lại đây, còn muốn tạt nước bẩn lên đầu ta!"

 

Người bị mắng cứng họng trong chốc lát, kẻ bên cạnh vội vàng đứng ra giảng hòa: "Thôi, thôi, cả hai bớt lời lại đi. Chủ thượng xử lý xong chuyện ở Bắc Vực sẽ lập tức qua đây. Chúng ta chỉ cần ẩn nấp cho tốt, chú ý động tĩnh bên trong là được."

 

"Cho dù Nhan Hoài Hi thật sự đi ra, lẽ nào chủ thượng còn trông mong đám người chúng ta chặn được nàng ta sao? Mọi người thả lỏng chút đi, đừng căng thẳng quá, ma đầu còn chưa xuất hiện, chúng ta đã tự nội chiến trước rồi."

 

Hai người vừa cãi nhau đều hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi. Nhưng kẻ phụ trách truyền tin vẫn không nhịn được buông một câu: "Đồ nhát gan, đã vậy thì chi bằng trực tiếp nói với chủ thượng là ngươi muốn lui về hậu tuyến, cần gì phải lội vào vũng nước đục này."

 

"Ngươi!" Sắc mặt đối phương đỏ bừng, lời này sao có thể nói được? Một khi đã nói ra, cả đời này hắn đừng hòng được trọng dụng nữa.

 

Thấy hai người lại sắp sửa cãi vã, những người xung quanh vội vàng tiến tới khuyên can. Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh âm u chợt quét qua, toàn thân mọi người trong nháy mắt cứng đờ vì rét buốt.

 

"Đã là lúc nào rồi, các ngươi còn tâm trí mà cãi nhau sao? Xem ra các ngươi sống ở đây rất thư thái nhàn nhã." Không biết từ lúc nào, ở phía sau cách họ không xa đã xuất hiện một bóng người khoác áo choàng đen.

 

Toàn bộ đám người đồng loạt quỳ một chân xuống đất, không ai dám thốt thêm nửa lời. Hai kẻ vừa cãi nhau toát mồ hôi lạnh đầy trán, môi tái nhợt run rẩy vì sợ hãi.

 

"Sau khi trở về, mỗi người tự lĩnh phạt." Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ dưới lớp áo choàng đen. Tâm trạng của hắn lúc này vô cùng tệ. nếu không bị tiểu nha đầu Phương Nguyệt Đồng kia cản trở, hắn cũng chẳng đến muộn như vậy.

 

Giờ đây nàng càng lúc càng giống như một mối phiền phức! Sớm biết nàng sẽ khiến hắn rơi vào tình cảnh như hôm nay, lúc ban đầu thà rằng trực tiếp b*p ch*t nàng cho rồi!

 

"Vâng." Hai người không dám cãi lại, chỉ sợ lúc này nói thêm một câu thôi cũng khiến hình phạt nặng hơn.

 

"Ngươi nói đi, Nhan Hoài Hi thật sự đã xuất hiện ở đây ư?" Kẻ mang đấu bồng màu đen đưa tay chỉ vào kẻ đã quay về báo tin.

 

"Vâng, thuộc hạ đã nhìn rất rõ, tuyệt đối là nàng ta. Ở phía đông chân núi đóng trại chính là người của nàng."

 

"Thủ hạ ư? Hừ, quả nhiên nàng ta còn có thế lực khác." Kẻ mang đấu bồng đen cười lạnh một tiếng. Chuyện nàng tự vẫn ở kiếp trước e rằng cũng chỉ là màn kịch diễn cho thiên hạ xem, thực chất là để đổi cho mình một thân phận sạch sẽ, tiện thể còn giải quyết luôn hắn kẻ thù này.

 

Quả là một nước cờ cao tay. Nếu không được sống lại một lần, e rằng dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông rốt rốt cuộc Nhan Hoài Hi đã làm gì.

 

Nhưng cũng may ông trời vẫn còn ưu ái hắn. Giờ đây, kẻ nắm giữ tiên cơ chính là hắn!

 

Nhan Tranh tên ngu xuẩn đó rốt cuộc vẫn hành động đúng như hắn dự đoán, không nén được mà ra tay. Rất tốt, tuy không biết gã kia đã chết hẳn hay chưa, nhưng theo phán đoán của hắn, công pháp của Nhan Hoài Hi bị đối phương áp chế, cho dù thắng cũng chỉ là thắng thảm. Lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

 

Chỉ là thứ trước mắt này, hắn chưa từng thấy qua. Những kẻ đi vào nói bên trong là địa ngục, hắn chưa từng biết Nhan Hoài Hi còn có con bài tẩy như vậy. Tình hình chưa rõ ràng khiến kẻ mang đấu bồng đen chần chừ do dự.

 

Nhan Hoài Hi xảo quyệt vô cùng, hắn sợ rằng bên trong là cạm bẫy dụ địch xâm nhập.

 

Kẻ mang đấu bồng đen cân nhắc rất lâu, nhưng có một điểm hắn có thể chắc chắn, cho dù không trực tiếp quyết chiến cùng Nhan Hoài Hi, thì cũng nhất định phải chặt đứt phụ tá đắc lực của nàng ngay tại nơi này!

 

Ánh mắt kẻ mang đấu bồng đen dừng lại ở chân núi phía xa. Bên đó, đám thủ hạ của Nhan Hoài Hi đang bận rộn qua lại, cũng không biết đang làm gì.

 

Chi bằng cắt đứt nguồn tin tức bên đó trước, rồi thay thế mạng lưới tình báo của nàng, đồng thời cũng có thể truy ra tình trạng thật sự của Nhan Hoài Hi.

 

Kẻ mang đấu bồng đen cảm thấy kế hoạch này rất khả thi. Nếu vận may tốt một chút, có lẽ còn có thể rút ra được tin tức hữu dụng từ linh hồn của đám người kia, đây vẫn là tiểu thủ đoạn do chính Nhan Tranh dạy hắn.

 

"Mấy người các ngươi, đi vây phía bên kia lại, đừng gây ra bất cứ động tĩnh nào. Ta muốn mấy người đó biến mất trong im lặng, không được kinh động tới Nhan Hoài Hi."

 

"Vâng." Mấy kẻ dưới trướng kẻ mang đấu bồng đen lập tức hóa thành vài vệt âm ảnh, lặng lẽ ẩn vào trong rừng.

 

Bọn chúng âm thầm bố trí trận pháp, mà bên phía Đằng Nguyệt Lam lại hoàn toàn không hay biết gì. Ngay lúc kẻ mang đấu bồng đen chuẩn bị ra tay, dị biến giữa đất trời đột ngột phát sinh!

 

Vốn dĩ ánh sáng trong khu rừng Tử Vong đã vô cùng u ám, nay lại tối thêm một tầng nữa. Mặt trời ẩn sau tầng mây dày như bị thứ gì đó từng chút một nuốt chửng, cuối cùng hình thành nên cảnh tượng nhật thực quỷ dị.

 

"Sương nổi rồi! Sương này không ổn, khụ khụ..." Một tên thủ hạ của kẻ mang đấu bồng đen bỗng nhiên ho sặc sụa dữ dội. Ho một lúc, hắn cảm thấy trong cổ họng mình như đang nôn ra thứ gì đó dính nhớp, còn đang ngọ nguậy, tựa như những chiếc xúc tu. Mấy thứ đó càng ói ra càng nhiều, giống như bên trong cơ thể hắn toàn bộ đều bị những vật thể quỷ dị ấy lấp kín.

 

Nỗi sợ hãi trong lòng hắn bùng nổ trong nháy mắt. Tiếng thét chói tai bị những thứ kia chặn cứng lại trong cổ họng, chẳng bao lâu sau hắn đã trợn trắng mắt rồi ngã gục xuống đất. Ở phía bên kia, những kẻ chưa gặp tình cảnh ấy cũng đã run rẩy cất tiếng:

 

"Trên trời... mặt trời..."

 

Kẻ mang đấu bồng đen lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong "mặt trời" màu đen kia đã nứt ra vô số khe hở lớn nhỏ khác nhau, mà giữa mỗi vết nứt đều chen chúc lộ ra những con mắt to nhỏ đủ kiểu. Đám nhãn cầu lăn tròn, nhìn chằm chằm xuống trần gian, cuối cùng đồng loạt khóa chặt vào người hắn!

 

Hắn theo phản xạ lùi lại một bước. Nỗi sợ đối với địa ngục chi ảnh vốn đã khắc sâu trong lòng hắn lập tức bị phóng đại lên gấp bội. Tâm cảnh vừa bị xé mở một khe hở, liền tuôn trào không sao kìm lại được.

 

Sương mù càng lúc càng dày. Ngoài "mặt trời" trên không trung ra, hắn gần như chẳng còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.

 

Không, phía xa kia... ngay phía trên nơi nghi là địa ngục ấy, dần dần hiện ra một bóng dáng khổng lồ.

 

Kẻ mang đấu bồng đen cắn răng gượng gạo vận dụng thần thức để chọc thủng màn sương mù. Đáng tiếc hắn không hề hay biết, hành động đó lại đúng lúc rơi thẳng vào cạm bẫy.

 

Thần thức của hắn đã bại lộ bản thân, cũng để cho kẻ địch tìm thấy vật môi giới liên kết với linh hồn hắn.

 

Ngay khoảnh khắc sương mù bị xuyên phá, hắn đã trông thấy một sinh vật không sao dùng lời để hình dung, không... cảm giác mà "nó" mang lại càng giống như tàn ảnh của một Tà Thần mà hắn từng thấy qua!

 

Một âm thanh thì thầm mang theo sự điên cuồng và cảm xúc sợ hãi thông qua thần thức trực tiếp đâm thẳng vào trong não hắn. Kẻ mang đấu bồng đen ôm chặt lấy đầu, răng cắn ken két, cuối cùng dùng giọng nói trộn lẫn thù hận và kinh hoàng mà nặn ra ba chữ: "Nhan... Hoài Hi!"

 

Đây nhất định là cái bẫy do Nhan Hoài Hi bày ra, chỉ chờ hắn tự chui đầu vào để giết hắn! Hắn lại bị nàng lừa rồi, nàng sắp tới giết hắn rồi!

 

"Ầm ầm!" Trên bầu trời đột ngột giáng xuống mấy đạo lôi đình, tiếng nổ vang trời cắt ngang dòng cảm xúc đang bị tiếng thì thầm khống chế của hắn.

 

Kẻ mang đấu bồng đen túa mồ hôi lạnh đầy mặt, hắn cho rằng kẻ điều khiển con quái vật kia chính là Nhan Hoài Hi. Trong tình huống này, hắn căn bản không hề có ý định đối đầu trực diện. Thậm chí ngay cả đám thủ hạ còn sống chết không rõ trong này, hắn cũng bỏ mặc. Sau khi cưỡng ép cắt đứt tiếng thì thầm, hắn quay người bỏ chạy.

 

Lại một đạo thiên lôi giáng xuống. Dư Doanh Hạ tay chân luống cuống ứng phó lôi kiếp. Giữa trận lôi đình long trời lở đất ấy, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ vốn định ra tay với Đằng Nguyệt Lam chạy thoát.

 

"Đáng ghét! Mấy cái sấm sét này không thể chém muộn thêm chút được sao?" Dư Doanh Hạ vừa định mở miệng mắng một câu với Thiên Đạo, kết quả ngay giây tiếp theo, tiếng sấm sét lại càng vang dội hơn trước.

 

Giờ là tình cảnh "người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu", Thiên Đạo đang ấp ủ lôi kiếp cho nàng, Dư Doanh Hạ đành phải nuốt nốt nửa câu còn lại vào trong cổ họng.

 

Đối với nàng mà nói, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm thích hợp để độ lôi kiếp. Nhan Hoài Hi vừa mới hoàn thiện thân thể cho nàng không lâu, hôm nay nàng dung hợp với thân thể mới xong thì thử nghiệm chiêu thức do mình vừa nghiên cứu được, không ngờ uy lực lại lớn đến vậy. Thần thức của nàng theo thuật pháp lan ra bên ngoài, rồi đúng lúc nhìn thấy có người định ra tay với Đằng Nguyệt Lam.

 

Ngoại trừ lúc ban đầu Đằng Nguyệt Lam còn cảnh giác với nàng, sau đó người ta đối xử với nàng đều rất tốt. Dư Doanh Hạ chẳng nghĩ ngợi gì liền trực tiếp mở rộng chiêu thức của mình rồi nện thẳng lên đầu kẻ địch.

 

Hiệu quả thì rất tốt, nhưng cũng vì vậy mà con cá lọt lưới chưa từng độ kiếp là nàng đã bị Thiên Đạo phát hiện.

 

Ngay sau đó, lôi đình liền giáng xuống, tránh cũng không thể tránh.

 

Dư Doanh Hạ cắn chặt răng. Bóng dáng kẻ mang đấu bồng đen lúc nãy trông có chút quen mắt, đáng tiếc cho một cơ hội tốt như vậy.

 

"Đừng phân tâm!" Giọng của Nhan Hoài Hi bỗng vang lên. Nàng biết kẻ đó đã chạy thoát, cũng biết thân phận đối phương, nhưng hiện tại chuyện lôi kiếp mới là quan trọng nhất, những việc khác đều có thể để nàng tính sổ sau!

 

Một đạo lôi đình mơ hồ mang hình rồng ầm ầm giáng xuống, trong tia sét còn trộn lẫn huyết sắc, sức mạnh kinh khủng kia như thể chuyên để trấn sát tà ma. Nhan Hoài Hi thậm chí không khỏi hoài nghi, cái thứ vừa rồi do Dư Doanh Hạ tạo ra khiến ngay cả Thiên Đạo cũng lầm tưởng nàng là tà ma ngoại đạo.

 

Quê hương của Doanh Hạ... quả thật quá mức khác thường rồi. Rốt cuộc nhà ai lại có thần thoại kiểu đó chứ?!

 

Đạo lôi kiếp này khác hẳn bình thường, Nhan Hoài Hi rốt cuộc vẫn không yên tâm, liền ra tay giúp nàng triệt tiêu đi một phần.

 

Nhưng can thiệp vào lôi kiếp của người khác, lực nàng triệt tiêu sẽ phản phệ lên chính nàng theo cấp số nhân. Sau khi đỡ giúp một phần lôi kiếp, cánh tay của Nhan Hoài Hi đã máu thịt be bét. Nàng lập tức giấu cánh tay ấy ra sau lưng, để tránh cho người đang độ kiếp nhìn thấy.

 

Tầng kết giới mà Dư Doanh Hạ dốc toàn bộ linh lực dựng lên bị phần lôi kiếp còn lại đánh vỡ tan. Thân thể nàng vừa mới nặn lại, dưới sự tôi luyện của lôi kiếp, trở nên rắn chắc hơn, nhưng đau đớn và trưởng thành vốn luôn song hành.

 

Tiếng thét thảm của nàng khiến trái tim Nhan Hoài Hi như bị dao cứa toạc. Dư Doanh Hạ khó nhọc nuốt ngược máu trong miệng, gượng gạo đứng lên, lôi đình lại lập tức đuổi tới.

 

Đến lúc này, Dư Doanh Hạ rốt cuộc cũng hiểu vì sao Luyện Thần Phản Hư lại là một cửa ải, rất nhiều người không vượt qua nổi lôi kiếp. Đây thực sự là sự tra tấn kép về thể xác lẫn tinh thần. Nàng cảm thấy đau đến mức gần như mất hết cảm giác, rồi ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, có cảm giác như từng chút một bị kéo ra khỏi thân thể.

 

Nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng mình đang lắc lư qua lại bên bờ sinh tử, gần như chỉ còn chống đỡ nhờ một hơi thở cuối cùng. Một khi hơi thở ấy tan đi, nàng sẽ lập tức bước vào quỷ môn quan.

 

Dư Doanh Hạ dần dần không còn nghe thấy tiếng gọi của Nhan Hoài Hi bên tai nữa, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Nàng liều mạng muốn giữ lấy tia ý thức cuối cùng, nhưng luồng ánh sáng ấy lại càng lúc càng rời xa nàng.

 

"Thịch... thịch..."

 

Nàng bỗng nghe thấy một tiếng tim đập yếu ớt, âm thanh ấy tựa như đến từ một thế giới khác.

 

Dư Doanh Hạ phát hiện ý thức của mình không tiếp tục sụp đổ nữa, giống như có thứ gì đó đã trói chặt nàng lại. Nguồn sức mạnh ấy dường như đến từ chính trái tim nàng.

 

"Rít..." Từ tim truyền đến cảm giác đau đớn mà nàng vậy mà vẫn còn cảm nhận được. Ý thức vốn sắp tan rã lập tức bị kéo trở lại một chút.

 

Thứ gì vậy?

 

Dư Doanh Hạ đã học được cách nội thị. Nàng miễn cưỡng khống chế thần thức nhìn về phía trái tim mình, ở nơi đó, nàng nhìn thấy một đạo ấn ký quỷ dị.

 

Faye:

 

Tà thần do Dư Doanh Hạ vẽ là chiếu theo quyển Lời hiệu triệu của Cthulhu. Tà thần này đánh bằng cách gây ô nhiễm tinh thần, điên loạn ý thức và xâm nhập trực tiếp vào linh hồn. Nói chung là Dư Doanh Hạ vẽ quái vật theo hình tượng thần thoại trong game.

Bình Luận (0)
Comment