Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 106

Editor: Thảo Giang

Cuối cùng hai khối ngọc quý kia đã được khảm vào đai lưng của Hùng Tráng Sơn, người có lòng chiếm hữu mãnh liệt như Hùng Tráng Sơn không có khả năng cho phép đồ mà nam nhân khác tặng đeo ở trên người của phu lang hắn.

Trong viện nhỏ, mới nhàn rỗi được mấy ngày mà bây giờ Hùng Tráng Sơn lại cúi đầu bang bang hằm hằm làm việc rồi, Đường Thọ ngồi xổm trên mặt đất thỉnh thoảng giúp đỡ đưa đồ vật, còn bị Hùng Tráng Sơn đau lòng đè lại: "Không cần, để ta lấy, những việc nặng nhọc này ngươi không làm được đâu."

Đường Thọ quệt miệng, giống như vừa tức giận vừa âm dương quái khí nói: "Tại sao ta lại không làm được, mặc dù ta không làm việc bằng thợ mộc, nhưng đưa cho ngươi tấm ván gỗ hay gì đó hẳn là cũng được chứ." Đường Thọ còn chưa nói xong một câu, đã giật mình cảm thấy đầu ngón tay đau nhói một cái giống như bị kim đâm vậy.

Đúng là đời người không thể nói trước được điều gì mà, vả mặt tới cũng nhanh lắm. Đường Thọ hơi co ngón tay lại, im lặng đè vết thương kia xuống, coi như là không có chuyện gì xảy ra.

"Đói bụng không, để ta đi vào nấu cơm cho ngươi." Đường Thọ đứng dậy nói rồi tiến vào trong phòng.

Viện nhỏ này ở Đông Kinh là do Kim Cẩm Trình giúp đỡ liên hệ thuê, tiền thuê một năm cũng không đắt, bọn hắn ở Đông Kinh làm ăn nếu như không có viện riêng thì đúng là không tiện lắm, ở tại khách đi.ếm thì người nào cũng có thể tìm tới. Vừa khéo nơi này đợi khi bọn hắn về thôn Hạnh Hoa, có thể để cho Cẩu Đản, Vương thị và chưởng quỹ ở, để bọn hắn ở bên trong cửa hàng cũng không tốt, hơn nữa, có nữ tử ở đó cùng nên cũng không tiện.

Đường Thọ đi vào phòng bếp, ánh sáng ở nơi này hơi yếu một chút, cậu không khỏi xích lại gần mở cửa sổ ra, mới có thể thấy được phía trên đầu ngón tay có một chấm đen, là vết gờ đâm vào tay lúc cậu nhặt tấm gỗ kia lên.

Dằm đâm có chút sâu, cậu dùng móng tay nhọn muốn kéo nó ra, nhưng không biết là dằm đâm sâu quá hay là do móng tay của cậu không đủ dài, nửa ngày cũng không rút ra được. Ngay lúc cậu định đi tìm cây kim hay gì đó, bỗng nhiên thấy đỉnh đầu bị che khuất một mảng tối. Đường Thọ ngẩng đầu, đã đối diện với sắc mặt vô cùng nặng nề của Hùng Tráng Sơn, cậu vô thức nở nụ cười lấy lòng.

"Vừa rồi lúc cầm gỗ bị đâm vào tay một cái, nếu không phải vào nhà nấu cơm sờ đồ đạc mới thấy đau một chút, có khi ta cũng không phát hiện ra, không có việc gì."

Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ bằng đôi mắt đen nhánh kia, không nói lời nào, sắc mặt lại âm trầm làm cho người ta hơi sợ hãi. Đường Thọ chỉ có thể trả về bằng khuôn mặt tươi cười.

Hùng Tráng Sơn liếc qua gương mặt của cậu, biểu cảm vẫn không thay đổi: "Ta đi mượn cây kim."

Lúc này trong nhà không có ai, Cẩu Đản, chưởng quỹ và cả Vương thị đều bắt đầu làm việc trong cửa tiệm rồi, mà cho dù bọn họ có đồ ở trong phòng, Hùng Tráng Sơn hay Đường Thọ cũng không tiện đi vào tìm kiếm, Hùng Tráng Sơn chỉ có thể gõ cửa nhà hàng xóm sát vách.

"Ai đó?" Một nam nhân uể oải trong viện không nhịn được hỏi.

Hùng Tráng Sơn: "Ta là hàng xóm sát vách mới dọn tới, tay phu lang ta bị dằm đâm, muốn mượn cây kim dùng một chút, bọn ta vừa chuyển đến, đồ vật trong nhà vẫn chưa sắm đủ."

"Không có, cút, không mượn!" Nam nhân trong viện hùng hổ mà quát to.

Sắc mặt Hùng Tráng Sơn có chút lạnh, nhưng không chờ hắn phản ứng lại, một gia đình phía sau lưng lại mở cửa, có một bà lão dắt theo một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi.

Trên tay bà ấy cầm một cái kim, cười nói: "Ta ở trong sân thêu thùa may vá nghe thấy mấy người nói chuyện, đúng lúc ở chỗ ta có, ngươi cầm dùng trước đi."

Hùng Tráng Sơn mặt không đổi sắc đi qua, dường như muốn nở một nụ cười ấm áp nói lời cảm ơn nên giật giật nhếch khóe miệng, không nghĩ tới lại thành vẻ măt dữ tợn khiến cho đứa bé kia bị dọa sợ khóc toáng lên.

Bà lão tranh thủ nhét cây kim cho Hùng Tráng Sơn, bế đứa nhỏ từ dưới đất lên, ôm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành: "Tiểu Bảo của bà đừng sợ, vị lang quân này không phải người xấu đâu." Nghe thấy bà nói người trước mặt không phải người xấu, đứa trẻ kia cũng muốn nhìn lại một chút xem có phải không, nhưng khi nó lén lút nhìn qua khe hở ngón tay về phía ngoài, lại đụng trúng đôi mắt hung thần ác sát kia, lập tức khóc càng to hơn.

Mấy tình huống như thế này Hùng Tráng Sơn cũng đã hết cách, lúc ở thôn Hạnh Hoa những đứa trẻ con kia cũng đều sợ hắn, hắn còn chưa cần trừng mắt, chỉ cần đứng ở đó thôi là bọn chúng đã sợ đến run rẩy rồi, còn hơn cả chuột nhìn thấy mèo nữa.

Bà lão ngại ngùng cười để lộ hàm răng thưa nói: "Đứa bé này còn nhỏ nên sợ người lạ, lang quân chớ để ý, sau này trong nhà nếu thiếu cái gì cứ đến tìm bà lão ta mà mượn, nếu có sẽ đưa cho ngươi." Sau khi nhìn trái phải xung quanh, thấy không có ai bà ấy mới thần bí nói: "Về cái nhà vừa nãy ngươi gõ cửa, sau này cũng đừng qua đó nữa, bọn hắn cũng mới dọn tới, cũng chẳng thấy dọn nhà nhà vào ở luôn, bình thường cũng không thấy người, cũng chẳng bao giờ ra khỏi viện, nửa đêm hôm ấy nhà đó chắc là có việc gì nên ta đã vô tình gặp qua, không biết có phải là hai huynh đệ hay không, mà vẻ ngoài không giống nhau lắm, hơn nữa nhìn qua lấm la lấm lét, con mắt của bà lão ta đây nhìn người rất chuẩn, liếc qua cũng có thể thấy hai cái tên này chẳng phải hạng người tốt lành gì."

Hùng Tráng Sơn là người không giỏi ăn nói, sau khi gật đầu biểu thị mình đã biết thì cảm tạ rồi cáo từ trở về. Lúc chuẩn bị tiến vào cửa nhà mình, vô tình nghe thấy tiếng nam nhân hạ thấp giọng chửi mắng truyền đến từ viện bên cạnh, không nghe thấy cãi lại, hẳn là đang mắng nương tử của mình. Hùng Tráng Sơn quay người vào nhà.

Đường Thọ vẫn còn đứng bên cửa sổ, không dám nhúc nhích, Hùng Tráng Sơn nhìn thấy như vậy lúc này mới hài lòng: "Đưa tay cho ta."

Đường Thọ vươn tay cho Hùng Tráng Sơn khêu dằm trong tay ra, gai kia đâm hơi sâu, nhưng người nhà nông làm việc nặng vẫn thường hay bị đâm vào tay như thế này, hắn dùng kinh nghiệm thuần thục nhẹ nhàng khều một cái liền lấy được dằm kia ra, cũng không quá đau đớn.

"Hôm nay đừng nấu cơm, đi tới cửa tiệm ăn lẩu đi."

"Vết thương có chừng này, không cần đâu."

Hùng Tráng Sơn nhìn cậu thật sâu: "Ta muốn ăn."

Đường Thọ vui vẻ cười, cậu biết Hùng Tráng Sơn không phải thực sự muốn ăn lẩu, liên tục mấy ngày nay bọn họ bữa nào cũng ăn lẩu rồi, chủ yếu là do hắn lâu rồi chưa được ăn đã thèm thôi. Hùng Tráng Sơn vốn không kén ăn, vô cùng cẩu thả, để hắn gọi món thì chỉ có toàn thịt, về phần làm như thế nào thì không cần quan tâm, hương vị có gì khác với trước kia không cũng không để ý. Cho nên vốn dĩ không thể muốn ăn lẩu thật được, chắc chắn là nhìn thấy tay của cậu bị dằm đâm, không nỡ để cậu nấu cơm. Chỉ bị đâm có chút ấy, làm gì nghiêm trọng đâu chứ.

Thế nhưng, cậu vẫn thấy ấm áp vô cùng, trong lòng ngọt ngào chết mất.

"Vậy thì đi thôi."

Gõ cửa trả lại kim khâu, vẫn còn nghe được nhà hàng xóm bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng gầm. Không nghe rõ bên kia mắng chửi cái gì, chỉ có thể nghe thấy từng trận gắt gỏng, gầm nhẹ.

"Hung phu lang, Hùng lang quân tới ạ." Cẩu Đản thấy Đường Thọ liền tươi cười rạng rỡ, vội vàng dẫn người vào bên trong tiệm.

Đường Thọ vào cửa tiệm lập tức cười vui vẻ, trong tiểu lâu ngồi đầy người, tiếng nói chuyện tiếng hò hét ầm ĩ, tiểu nhị chạy đi chạy lại trong nhóm người, không ngừng bận rộn làm việc.

Cẩu Đản cười hì hì nói: "Hùng phu lang và Hùng lang quân chờ một lúc nữa nhé, lúc này là giờ cao điểm nên rất nhiều khách, lầu một có bàn khách sắp ăn xong, các người ngồi ở bàn kia chờ đi."

"Được." Đường Thọ cao hứng nói: "Cửa tiệm của chúng ta đông không còn chỗ ngồi nha, tốt, mọi người làm tốt lắm, cuối tháng ta sẽ thưởng cho các ngươi."

"Tạ ơn Hùng phu lang."

Tạm thời không có bàn rảnh sẽ mời người tới ngồi ở một bên, ngồi chưa kịp nóng chỗ đã thấy có hai chiếc xe ngựa xa hoa rêu rao đi vào cửa tiệm, một trước một sau dừng lại.

Người đánh xe vội vàng nhảy xuống xe trước, để ghế đạp xuống sau đó vén màn xe lên, một phụ nhân quần áo xa hoa đeo vàng đeo bạc cùng một vị nam nhân toàn thân khi phái bước xuống từ chiếc xe thứ nhất. Xe ngựa phía sau có một vị tiểu nương tử õng ẹo bước xuống, tầm khoảng mười tám mười chín tuổi, dung mạo nổi bật, nhan sắc tươi tắn, tính tình ngạo nghễ hoạt bát, nàng ta vừa nhảy xuống một cái lập tức the thé giọng gọi người.

Đôi vợ chồng đồng thời cười theo, phụ nhân nói: "Xem A Nhã nhà chúng ta kìa, càng lớn càng đẹp, chỉ mặc một thân váy vóc đơn giản này vào cũng nổi bật như hạc giữa bầy gà."

Nam nhân kia phụ họa theo hai tiếng rồi cùng nhau đi vào cửa tiệm.

A Nhã rõ ràng là có nha hoàn bên người, nhưng nàng ta không đợi nha hoàn của mình hỏi lập tức tự mình la ầm lên: "Chưởng quỹ, chưởng quỹ, mau sắp xếp một gian phòng riêng cho ta."

Ở nơi công cộng mà phát ra âm thanh lớn ồn ào như vậy, mặc kệ là trong tình huống nào cũng đều là hành vi thất lễ thiếu lịch sự, người nào có chút giáo dưỡng sẽ không làm như thế, huống hồ chưởng quỹ ngay ở mí mắt nàng ta, duỗi thẳng cánh tay là có thể với tới, vốn dĩ chẳng cần hét to thế làm gì.

Lầu một của cửa tiệm không có phòng riêng, chỉ bày từng bàn từng bàn, lúc này mọi người đang ăn đều nhìn về phía tiểu nương tử lớn giọng kia với ánh mắt trách móc, ánh mắt kia có chút kỳ lạ, như lần đầu nhìn thấy tiểu thư khuê các nhà nào ở bên ngoài lại giống như mấy tên lưu manh trong ngõ nhỏ đi vào đây, ăn một bữa cơm trong cửa tiệm thôi mà cũng phải la to người ta đến cả tiệm đều biết, mũi vểnh lên trời, giống như là có vấn đề gì lớn lắm.

Có người đã nhìn về tiểu nương tử kia với ánh mắt đầy khinh thường, đúng là không có giáo dưỡng.

Người cha của tiểu nương tử kia cau mày, quay đầu muốn dạy dỗ nữ nhi một trận, nhưng vừa hé miệng lập tức bị phụ nhân bên cạnh ông ta nhéo nhéo cánh tay ngăn lại.

Phụ nhân kia kiên định lắc đầu, ra hiệu nam nhân phải cho con gái chút mặt mũi.

Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn còn ở đây, chưởng quỹ cũng không dám vì chút chuyện nhỏ này mà làm mất mặt khách hàng, cho nên vội vàng cười giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, thân thiện nói: "Hiện tại cửa tiệm có chút bận rộn, cho nên không còn phòng trống nữa, xin hai ba vị khách đi vào trước ngồi đợi một lát."

Nữ hài kia bĩu môi, tùy hứng nói: "Ta không quan tâm, đó là chuyện của ngươi, ta là khách, ta muốn ăn ngay bây giờ, mau tranh thủ đuổi một bàn đi để lấy chỗ cho ta, ta cho bọn hắn tiền là được."

Chưởng quỹ bị chọc tức suýt bật cười, bọn hắn làm ăn buôn bán mặc dù là nồi lẩu, nhưng lại bán cả thịt cừu thịt bò, giá cả cũng không rẻ, có thể bỏ được mấy trăm văn thậm chí cả một lượng bạc để có được bữa ăn lẩu ở đây, bàn nào cũng không phải dạng nhà thiếu tiền mà có thể tùy ý cho ít bạc là có thể đuổi khách được.

Quả nhiên khách ngồi ở dưới lầu ăn lẩu sắc mặt đều vô cùng khó coi nhìn về phái tiểu nương tử kia. Nhưng nàng ta dường như không bao giờ xem sắc mặt người khác, nên không nhìn ra biểu cảm không vui trên mặt đám người này, ngược lại còn cao ngạo hất cằm lên, nghĩ là mọi người đều bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng ta.

"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua tiểu nương tử nào có dung mạo đẹp như thế à, còn dám nhìn, ta móc mắt ngươi ra bây giờ!" Tiểu nương tử mắng nhiếc, một gương mặt xinh đẹp nhưng bởi vì hung ác mà lộ ra mấy phần ác độc rẻ tiền, cái tính tình này đúng là không xứng với gia thế của nàng ta chút nào.

Một vị tiểu lang quân bên bàn không nhịn được, uống vào một ngụm nước trái cây, sau đó phun cả ngụm ra ngoài.

Hắn ta nhỏ giọng nói tiếp: "Xinh đẹp thì gặp qua không ít, nhưng đúng thật là chưa từng gặp qua ai lớn mặt như thế!"

"Ha ha..." Lập tức một tràng cười của cả nam lẫn nữ tràn ngập khắp cửa tiệm.

"Ngươi..." Tiểu nương tử giậm chân một cái, vừa thẹn lại giận, hai má đỏ bừng, vô cùng giận dữ liền xông tới. Vị tiểu lang quân kia cũng chẳng sợ nàng ta, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh ung dung mà trêu tức nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cũng đừng đụng vào ta, nếu không lại bắt ta chịu trách nhiệm cưới ngươi thì sao. Ta chỉ sợ cưới ngươi sau đó sinh ra một đứa nhỏ giống ngươi..." Tiểu lang quân nhẹ nhàng phun nốt câu: "Ngu như ngươi!"

Lập tức xung quanh lại một trận cười vang.

"A Nhã, ngươi quay lại ngay cho ta!" Nam nhân quát lên nói: "Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao, bây giờ cút ngay về nhà, lẩu cũng không phải ăn nữa."

A Nhã thấy cha mình quát, tức giận trừng mắt lườm tiểu lang quân, quay trở lại bên người cha mình.

"Đi, về nhà, lẩu này không ăn."

A Nhã không dám chọc người cha này của mình, cho nên ôm chặt cánh tay mẹ của nàng ta, làm nũng nói: "Mẹ, người nói với cha một chút đi, ta không muốn về nhà, muốn ăn ở đây cơ. Ta đã nghe nói món lẩu của nhà này lâu lắm rồi, mấy người tam nương tử cũng đều đã ăn qua, nói ăn ngon lắm. Nằm mơ ta cũng thèm, nước bọt sắp thấm ướt hết gối rồi."

"Ngươi... Ngươi đúng là làm tức chết ta mất thôi, là một tiểu nương tử, sao có thể nói không có chút ý tứ nào trước mặt mọi người vậy chứ, rốt cuộc ngươi có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào không hả!"

A Nhã không dám quậy nữa, lôi kéo tay áo mẹ mình nhỏ tiếng nói: "Mẹ, chúng ta không được đi nha, con vẫn muốn ăn mà."

Phụ nhân kia không chịu được dáng vẻ tủi thân này của con gái nhà mình, cho nên vỗ tay con gái nói: "Được, được, đều chiều theo ý con."

Nam nhân tức giận đến run người: "Đúng là con gái ngoan của ngươi đấy! Còn dám rời nhà đi ra ngoài, không phải lần trước mới ra khỏi nhà khi trở về bị bệnh nặng, không nhớ rõ gì cả, giáo dưỡng cũng mất hết rồi. Ngươi xem bây giờ nó càng ngày càng không ra bộ dạng gì, chẳng khác nào mấy đứa con của dân chợ búa, chưa từng thấy qua việc đời, không ra khỏi cửa thì thôi, vừa ra ngoài là làm cho ta mất hết cái mặt mo này rồi!"

—-----
Bình Luận (0)
Comment