Biết nhau là một cái duyên, đừng ngại mà để lại cho Mun một vote ủng hộ Mun nha
_____
Việc tuyển người cuối cùng do lý chính chủ trì, toàn thôn tuyển cử, ứng cử viên cuối cùng đó đủ tư cách hay không là do Hùng gia định đoạt.
Sở dĩ dùng tới biện pháp này, là do Đường Thọ muốn thu mua lòng người, để cho mọi người thấy, cậu đối với người trong thôn đều bình đẳng như nhau, ai ai cũng có cơ hội, còn có cơ hội lên đến chỗ cậu hay không thì là vấn đề của ngươi.(hiểu nôm na như mình đề cử và bầu trưởng thôn ấy)
Nhưng ý tưởng này đưa ra cũng có tác dụng ràng buộc rõ ràng, không sợ có người có tâm tư, muốn đề cử thân thích không có phẩm hạnh của mình. Dù sao lần này cũng liên quan đến quan phủ, mà ở thời đại này uy danh của nha môn lại quá lớn, ai ai cũng sợ người mình đề cử sẽ giở trò, khi việc sai trái bị phát hiện người toàn thôn đều bị liên lụy. Cũng lại không sợ những người có tâm ngay thẳng không dám đứng ra, dù sao lợi ích lớn như vậy, không ai không động tâm.
Khi ý tưởng muốn tuyển người này được công bố, Hùng gia liền bị người trong thôn nhìn chằm chằm. Ai ai cũng hận không thể đem đôi mắt dính chặt lên người bọn họ, đem trứng gà hay đàn gà tốt nhất gửi tới họ để có thể đổi được cái nhân tình của Hùng gia. Dù không dám sinh ra tâm tư gì nhưng cũng có thể có chút thuận lợi khi đứng ra ứng tuyển. (Hiểu nôm na là đến chơi nhà xếp thì phải có quà ấy)
Tổng cộng toàn thôn chọn ra được chín hán tử, chín hán tử này đều được Hùng gia (nhà lớn) và Hùng Tráng Sơn nhận xét là ngày thường phẩm hạnh rất tốt, động tác nhanh nhẹn. Trong đó có mấy hán tử trong nhà thật nghèo, một lượng bạc học phí cũng không thể bỏ ra nổi, mặc dù như vậy họ cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này, trong nhà không có tiền liền đi mượn, khó khăn hơn nữa cũng phải gom góp đủ tiền học phí để đưa đến Hùng gia, những khó khăn này trái lại làm cho bọn họ càng thêm quý trọng cơ hội lần này.
Mấy hán tử này được hai huynh đệ Hùng gia chỉ dạy, sau đó hai huynh đệ Hùng gia liền để cho bọn họ làm giường ấm cho các hộ mẹ góa con côi trong thôn, còn huynh đệ họ Hùng lại tiếp tục lên trấn làm giường ấm cho các phú hộ.
Chín hán tử được chia làm ba tổ, ba người một tổ, trước tiên lên trấn trên làm giường ấm cho các hộ mẹ góa con côi. Bất quá, tiền công bọn hắn chỉ bằng một nửa giá tiền công của huynh đệ Hùng gia, huyện lệnh cũng đã nói là làm công xong mới có thể tự đi tìm mối làm ăn. Loại tay nghề này kiếm chút tiền kiếm sống rất dễ dàng, đừng nói một lượng bạc, dù là hai lượng cũng không nhiều.
Đương nhiên, lúc trước Đường Thọ cũng đã nói, tay nghề này vạn nhất có một ngày một là cậu bán, hai là cậu chính mình công khai bọn họ cũng không có tư cách phản đối, dù sao bọn họ cũng đã đóng học phí, cũng đã được chỉ điểm. Hùng gia đã vẽ đường cho bọn họ kiếm tiền nuôi gia đình. Mấy hán tử đều không có ý kiến, bọn họ đều nghĩ rằng, tay nghề này là của Hùng gia, bọn họ được học đã là một đại ân đại đức, sao còn dám nghị luận chuyện tay nghề nhà người ta
Không tới mấy ngày Đường Thọ liền xưng tên, lần này không chỉ dừng lại ở Hạnh Hoa thôn, toàn trấn thậm chí các phụ cận quanh trấn đều biết, ở Hạnh Hoa thôn có một phu lang ốc đồng, giúp đỡ nha môn xây giường ấm cho các hộ mẹ góa con côi ở toàn trấn Ngọc Lâm với giá chỉ có một nửa tiền công. Đồng thời cũng âm thầm hâm mộ trấn Ngọc Lâm có một vị huyện lệnh tốt, vì toàn dân mà suy nghĩ, bỏ tiền túi của nha môn ra để giúp đỡ những hộ dân đáng thương, quả thực là thanh thiên đại lão gia tái thế. Trong lúc nhất thời tên tuổi của huyện lệnh được ca tụng lên rất nhiều, rất nhiều trấn lân cận đều thầm hận sao mình lại không sinh ra ở trấn Ngọc Lâm, được một vị huyện lệnh tốt trị vì. Lại nhìn lại huyện lệnh nhà mình một chút... Ha hả..
Đường Thọ cùng huyện lệnh đều thu được tiếng tốt, hai người đều đắc ý.
Trấn Ngọc Lâm không dùng thổ phôi vận chuyển từ Đông Kinh tới, mà là lựa chọn lấy thổ phôi ở biệt phủ thành, như vậy lộ trình được rút ngắn hơm rất nhiều, tiết kiệm được không ít bạc.
Người phủ thành rất chú ý tới nha dịch đến vận chuyển thổ phôi, sau khi nghe ngóng được trấn Ngọc Lâm muốn làm giường ấm thì cần rất nhiều thổ phôi, mà đất ở chỗ bọn ho do quá lạnh mà cứng ngắc không thể đào, chỉ có thể tới nơi này vận chuyển. Mặc dù không biết giường ấm là cái gì, mà có vài người đầu óc nhanh nhẹn rất nhanh liền phát hiện đây là một cái thương cơ, vì vậy rất nhiều thương nhân vận chuyển thổ phôi tới trấn Ngọc Lâm buôn bán.
"Bán thổ phôi, bán thổ phôi đây, một xe ba lượng bạc!" Mấy thương nhân đến từ phủ thành giao bán dọc đường đi, nhất thời hấp dẫn không ít người dừng chân.
Có người nói:"Thổ phôi này của ngươi thật đúng là chỉ cần ba lượng bạc?"
Thương nhân kia cười nói:"Đúng, một xe lớn một xe kép, đủ để dựng một cái giường ấm."
Người hỏi nhất thời mặt mày hớn hở, giống như là nhặt được một tiện nghi lớn:"Đây là ba lượng bạc, mau vận chuyển thổ phôi tới nhà ta." Ông lão kia vừa đi vừa kích động:"Như vậy tốt quá, ta cũng có thể ngủ trên giường nóng ấm."
Nhi tử của ông lão thấy cha mình mang về một xe thổ phôi nhất thời ngẩn ra, làm rơi mất nông cụ trên tay:"A phụ, ngươi mua nhiều thổ phôi như vậy cần nhiều hay ít bạc a? Chúng ta đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Ông lão cười ha hả nói:"Tối hôm qua ta mơ một giấc mộng đẹp, bây giờ liền có chuyện vui, ta vừa ra khỏi cửa liền gặp người bán thổ phôi, họ nói một xe chỉ có ba lượng bạc, nên ta muốn làm một cái giường ấm."
"Cái gì? Ba lượng, không phải năm lượng sao?"
Ông lão nói:"Mấy người này là thương nhân từ nơi khác tới, giá so với giá của Hùng gia tiện nghi hơn rất nhiều. Ta mua thổ phôi của bọn họ rồi mời người về đây dựng giường, chỉ cần sáu mươi văn tiền công, thật là tiện nghi không ít a."
Nhi tử ông lão lúc này mới phản ứng lại cười nói:"Nếu như vậy nhà chúng ta có thể làm giường ấm, nhà đại bá cũng có thể làm, ra đây liền sang nhà đại bá nói với người một tiếng, nhanh tay kẻo người ta lại giành mua trước." Nói xong chạy nhanh như khói mà khuất bóng.
Ông lão đánh bàn tính đến khôn khéo, lại không cân nhắc đến Hùng gia bên kia có nguyện ý hay không. Chờ tới khi tìm đến huynh đệ Hùng gia, hai huynh đệ lại không nghĩ tới trường hợp này, nhất thời không quyết định được, bèn đi tìm Đường Thọ.
Đường Thọ nói:"Đơn đặt hàng nhà ta đã có người chờ xếp tới số năm, muốn chen ngang phải thêm tiền."
Ông lão kia vừa mới mua được thổ phôi giá tiện nghi sao nguyện ý thêm tiền:"Vậy ta liền xếp thứ sáu." Nói xong rồi liền lấy ra sáu mươi văn tiền công định nhét vào trong tay Đường Thọ.
Đường Thọ không tiếp, lùi về phía sau một bước, lắc lắc. Ông lão kia chỉ lo Đường Thọ nói thêm câu gì khác, tiến lên một bước muốn miễn cưỡng nhét tiền vào tay Đường Thọ, tư thái cường ngạnh kia là muốn cường mua ép bán.
Nếu là người khác thấy ông tuổi già, cũng sẽ không lôi kéo như vậy, cho dù bị ông nhét tiền vào ngực cũng phải đồng ý, nhưng ông quên mất đây là Hùng gia, Hùng Tráng Sơn là một người tính khí cực kỳ nóng nảy.
Hùng Tráng Sơn tiến lên một bước, đứng chắn trước người Đường Thọ, nhất thời đem người che lấp hoàn toàn ở đằng sau, ông lão ương ngạnh không kịp thu hồi tay, đụng vào người Hùng Tráng Sơn như đụng phải tảng đá, vội vã rụt trở lại.
Ông một bên xoa tay nghĩ muốn mượn cơ hội này cậy già lên mặt, vừa muốn mở miệng lại đụng phải ánh mắt thôi bạo cùng khuôn mặt lạnh băng của Hùng Tráng Sơn thì sững sờ, sợ tới mức run lên. Lời muốn nói nhất thời bị dọa cho thành cái rắm, 'xi' một cái.
Đường Thọ thò đầu ra nói:"Hùng gia chỉ làm cho nhà nào mua thổ phôi của Hùng gia, các ngươi không mua thổ phôi từ nhà ta, vậy thì đi thỉnh người khác đi."
Ông lão nói:"Tay nghề làm bàn kháng là của nhà ngươi, ta không mời nhà ngươi, còn có thể mời ai?"
"Ngươi có thể chờ tay nghề của mấy hán tử trong thôn, chờ bọn hắn làm cho nha môn xong sẽ đến làm cho nhà ngươi."
"Vậy bọn họ đến bây giờ mới làm xong a?"
"Chúng ta đây cũng không biết, ai có thể nói trước được, nhanh thì một tháng, chậm thì mấy tháng, huynh đệ chúng ta làm sao mà biết được." Đường Thọ tủm tỉm cười, thái độ thập phần hiền lành, nhưng lại khiến ông lão tức điên lên, liền thả liên tiếp mấy cái rắm.
Nhưng ông lại không thể làm gì, có Hùng Tráng Sơn ở đây, dù ông có muốn giở trò vô lại, cũng phải cân nhắc xem cái xương già của mình có phản kháng lại được không. Người lớn như vậy vung một cái nắm đấm xuống, bộ xương già cỗi của ông chắc tan vỡ, xuống đất (chết) thì dù có giường ấm cũng chẳng thể nằm. Ông lão không cam tâm đi nữa cũng chỉ có thể hầm hừ bỏ đi.
Nhà ông cũng chỉ thuộc dạng bình thường, không giàu có gì, ba lượng bạc nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, muốn làm giường ấm mà không được, đất mà cứ để đó sẽ trở thành bùn nhão. Nói chờ mấy thợ khéo làm công cho nha môn xong thì phải chờ tới khi nào a, nếu là đến mùa xuân năm sau, đất đều đã tan ra, bạc này ông bỏ ra tránh không được bỏ sông bỏ biển.
Chủ yếu nhất là ông tự nhận đây là một cơ hội có thể chiếm tiện nghi, liền vội vàng báo cho mấy thân thích họ hàng, những người kia nghe thấy có thể chiếm tiện nghi đều liền mua thổ phôi chờ Hùng gia tới làm giường ấm. Hiện tại nói không làm giường ấm cho, ai ai cũng trở mặt, nói ông hãm hại bọn họ, ngày ngày tới cửa quấy rối. Ông lão cũng ngạt thở, tuy là nói lúc trước có ông khuyến khích, nhưng quyết định vẫn là của bọn họ mà. Còn nữa ông cũng không phải là cố ý, chính ông cũng không biết là Hùng gia không nhận, hiện tại lại quay lại oán hận ông!
Ông lão càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng uất ức, sau đêm đó liền sinh bệnh.
Tuy nó Hùng gia không làm bàn kháng cho những gia đình không mua thổ phôi của bọn họ, nhưng thổ phôi vẫn có người mua. Có vài người quen biết với nha dịch liền lén lút thỉnh bọn họ nghe ngóng thời điểm có thể hoàn công, nha dịch nhìn danh sách, lén lút nói cho bọn họ một tháng nữa là có thể xong việc.
Những người này nghe nói là một tháng sau, chính là sau tết, nếu có thể làm xong trước tết thì là chuyện tốt, liền mua thổ phôi ủy thác nha dịch có quen biết sau khi mấy người có tay nghề làm giường ấm kia làm xong cho nha môn liền đến giúp bọn họ làm giường ấm.
Sau đó người có đầu óc kinh doanh liền chủ động tìm đến cửa nha môn bán thổ phôi, tất nhiên sẽ không bán với giá ba lượng một xe, chỉ lấy tiền cước vận chuyển là được. Sinh ý này đối với nông gia người phủ thành, mấy hán tử lấy một lượng bạc đã thấy đủ. Công việc này so với khuân vác trên trấn tốt hơn rất nhiều. Trong nhất thời có không ít người bán thổ phôi trên trấn.
Khi Kim Cẩn Trình tới trấn Ngọc Lâm thấy đầy đường đều là thổ phôi, thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt, xoa mắt nửa ngày nhìn lại... Vẫn là thổ phôi a.
"Ngọc Lâm trấn này đều điên rồi sao? Dĩ nhiên thổ phôi cũng có người mua?" Một tên hộ vệ của Kim Cẩn Trình nói.
"Thổ phôi?" Kin Cẩn Trình lẩm bẩm hai tiếng, đôi mắt nhất thời sáng lên:"Chúng ta nhanh đi tới Hùng gia, nhất định là Hùng phu lang kia đã nghiên cứu ra thứ gì tốt, tám phần mười thổ phôi ở chỗ này có quan hệ với hắn, chúng ta đi nhanh, đi trễ sẽ bị người đoạt trước tiên cơ." Nói xong liền xông lên phía trước đi về phía Hùng gia.
Đường Thọ nhìn thấy Kim Cẩn Trình tới, như nhìn thấy bạc đang bay vào túi mình, đồng dạng cũng mở cờ trong bụng.
Kim Cẩn Trình không thể chờ được nữa hỏi:"Không biết Hùng phu lang dùng thổ phôi nghiên cứu ra thứ gì tốt, cho ta nhìn một chút?"
Đường Thọ đưa hắn vào phòng khách, chỉ chỉ giường.
"Đây là giường ấm, ngươi ngồi lên thử xem."
Kim Cẩn Trình bò lên trên giường, càng bò lên càng nóng (chỗ gần nguồn nhiệt là nóng nhất). Gia đình nhà hắn giàu , có địa long nhưng không thể so sánh với chiếc giường ấm áp này, cho nên hắn đối với chiếc giường ấm này rất là ngạc nhiên. Lập tức muốn nhà mình cũng có mấy cái giường ấm như thế này, cộng thêm đốt địa long, chẳng phải là có thể ấm áp như xuân sao?
Nghĩ vậy hắn liền nói:"Hùng phu lang, tay nghề này ngươi có bán không?"
Đường Thọ lắc đầu:"Không bán."
Kỳ thực Kim Cẩn Trình đã đoán được, chính là thuận miệng hỏi một chút. Hắn lại nói:"Vậy không biết có thời gian đi Đông Kinh một chuyến, ta muốn dựng mấy cái giường ấm như thế này, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần ngươi đi là được."
Đông Kinh là nhất định phải đi, đây là một phần kế hoạch của hắn.
"Đi cũng có thể, công làm thì không chiếm tiện nghi của ngươi, vẫn là giá ba mươi văn một cái giường giống như ở đây, nhưng ngươi phải đảm bảo hai huynh đệ của ta an toàn, khi đi cùng ngươi như thế nào thì khi ngươi trả về cũng phải nguyên vẹn như vậy."
Kim Cẩn Trình rõ ràng ý tứ cậu, tay nghề làm bàn kháng là tay nghề độc nhất vô nhị, bọn họ không chịu bán, khó tránh khỏi sẽ có những người có ý định xấu với huynh đệ Hùng gia.
Kim Cẩn Trình vỗ ngực đảm bảo nói:"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, an toàn của hai huynh đệ bọn họ ta nhất định sẽ đảm bảo. Dù bọn họ tới nhà ai làm thợ khéo ta cũng sẽ phái người đi bảo vệ. Với mặt mũi của Kim gia ta ở Đông Kinh sẽ không ai dám làm khó dễ huynh đệ bọn họ, đảm bảo bọn họ sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát."
Đường Thọ quay đầu cũng hai huynh đệ Hùng gia thương lượng, thỉnh bọn họ đi Đông Kinh, chủ yếu là làm bàn kháng cho Trấn Bắc Vương. Không quản thế nào, bọn họ là mượn mặt mũi của Trấn Bắc Vương mới có thể chuyển nguy thành an. Phần nhân tình này nhất định phải trả, huống hồ ngày sau công khai tay nghề làm bàn kháng còn phải trông chờ vào sự hỗ trợ của Trấn Bắc Vương. Hai huynh đệ Hùng gia đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây cả tâm lẫn thân đều mệt mỏi, bị đại nhân nhà ta gõ cửa (chắc là biên kịch) nói cần phải sửa văn, cần phải cải tiến một ý, cho nên hai chương trước có hơi cải biến một xíu, nếu để đến chương sau mới sửa thì cần phải thay đổi vài chương trước, thật không khỏe a, ta thật giống tinh phân.
Đúng rồi các bảo bối đều bảo ta viết về bảo bảo, nhưng trong chính văn tuyệt đối sẽ không có sinh tử, chủ yếu là làm giàu. Còn phiên ngoại, ta cũng không biết có hay không, cứ để sau rồi nói.
______
15:13"
19/10/21
Sì~poi tý nè. M vừa lướt qua một nửa chương 42. Chương sau Trấn Bắc Vương có xuất hiện.. Nhưng mà thêm vào đó là bản raw nó như là một cuộn len rối ấy, M mới lướt qua một tý thôi mà cảm giác đầu to thêm mấy phân