Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 58

"Tại hạ là Nhị lang Kim gia Kim Cẩn Trình, chịu sự gửi gắm của Hùng Tráng Sơn, đặc biệt tới bái kiến Trấn Bắc Vương, còn thỉnh cầu thông báo một tiếng." Chuyện quan trọng, lại là chuyện lớn muốn báo cáo với Vương gia, Kim Cẩn Trình tự mình đi tới Vương phủ. Hắn một đường phong trần mệt mỏi, vừa về đến Kim gia, chỉ tắm qua với nước ấm, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác liền xuất phát, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa từng. Đại ca thấy thái độ này của hắn, ít khi tán thưởng mà gật gật đầu.

Nghe được hai danh tự quen tai là "Kim gia" và "Hùng Tráng Sơn", tên gác cổng vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, trong một khắc liền trương gương mặt tươi cười như bông hoa cúc:"Là Kim nhị lang quân, thất lễ thất lễ."

Thái độ tên gác cổng trở nên phi thường nhiệt tình, trong thái độ đó tuy không thiếu vì mặt mũi Kim gia, nhưng chủ yếu vẫn là do mặt mũi Hùng Tráng Sơn lớn hơn. Gã là người mới tới, người trước kia nghe nói là do chính Vương gia tự mình đuổi đi, nguyên nhân vì hắn ta cản người không nên cản. Mà gã đã từng nghe thấy hạ nhân nén lút nghị luận, người không nên cản kia là người họ Hùng.


"Kim nhị lang quân, không phải là ta không muốn đi thông báo, thật sự là do ngươi đến không đúng lúc, Vương gia nhà ta vừa mới bị hoàng thượng triệu vào cung gấp." Hành tung Vương gia lẽ ra không được tiết lộ, nhưng Kim gia nhiều thế hệ có người làm quan trong triều, lại do mặt mũi Hùng Tráng Sơn, người gác cổng liền nghĩ bán một cái nhân tình. Ngó trái nhìn phải không thấy ai, nhỏ giọng tới gần lỗ tai Kim Cẩn Trình nói:"Kim lang quân không cần đứng chờ, ta thấy khi Vương gia đi thần sắc rất ngưng trọng, hẳn là có chuyện lớn, cũng không biết nghị luận tới khi nào mới xong."

Vẻ mặt Kim Cẩn Trình nghiêm túc, biết không thể tìm hiểu thêm, hắn nhìn người gác cổng rồi gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.

"Phong thư cùng hộp gỗ này là do Hùng nhị lang thoái thác ta đưa cho Vương gia, nếu Vương gia không ở nhà, liền thỉnh ngươi khi nào Vương gia hồi phủ liền hỗ trợ đưa cho ngài." Kim Cẩn Trình đưa thư cùng hộp gỗ cho người gác cổng, hắn cũng là người nhanh nhạy, thời điểm đưa hộp gỗ, nhét một thứ vào trong tay người gác cổng.


Người gác cổng càng thêm niềm nở:"Kim nhị lang, ngươi cứ yên tâm, đồ vật này ta nhất định sẽ đích thân đưa cho Vương gia."

Trấn Bắc Vương từ trong cung trở về, vẫn luôn cân nhắc chuyện Hùng gia, hắn đề bút viết phong thư, phân phó người ra roi thúc ngựa đưa đến Hạnh Hoa thôn.

Người gác cổng cầm đồ vật, làm việc cũng nghiêm túc. Vương gia vừa trở về, gã không biết tâm trạng Vương gia ra sao, liền không dám đến trước mặt tấu trình, sợ chọc giận Vương gia, lại liên lụy Kim gia.

"Tiểu Thúy, Tiểu Thúy... " Người gác cổng gọi một tỳ nữ lanh lợi lại, tỳ nữ kia mới dâng trà cho Vương gia bước ra khỏi phòng.

Tiểu Thúy chậm rãi đi đến, cười nói:"Chuyện gì?"

"Tâm trạng Vương gia nhà ta có tốt không?"

Tiểu Thúy liếc gã:"Ngươi hỏi vấn đề này có việc gì?"

Gã gác cổng cười lấy lòng nói:"Còn nhớ rõ chuyện lớn một năm trước sao, chính Vương gia đã tự mình đuổi đi một tên gác cổng. Chính là người tên Hùng gia kia nhờ Nhị lang Kim gia đưa đến vài thứ, thấy Vương gia không ở nhà, liền nhờ ta chuyển giao, ta sợ tâm tình Vương gia không tốt, ta trình đồ lên, chẳng phải là tìm đánh sao."


Nhìn gã nhiệt tình như vậy, Tiểu Thúy liền biết gã đã thu được chỗ tốt, nhưng nàng cũng không ghen ghét, cũng sẽ không từ trong tay gã đòi nọ kia. Dù rằng nàng chỉ là một nha hoàn hầu hạ ở trong phòng Vương gia, người muốn lấy lòng nàng không thiếu, chỗ tốt cũng kiếm được không ít, nàng không muốn vì chút tiền lẻ này mà gây thù kết oán.

Coi như bán một cái nhân tình, nàng như giả như thật mà giận giữ nói:"Ngươi nha, như thế nào lại lỗ mãng như vậy. Đây là ta quen biết ngươi, biết ngươi không phải người như vậy, đổi lại là người khác đã thưa với Vương gia trị tội ngươi hành hung tìm hiểu hành tung của Vương gia rồi."

Người gác cổng cười cười nói vài lời hay, Tiểu Thúy mới nói:"Đi thôi, ta thấy tâm tình Vương gia không tồi."

Người gác cổng lúc này mới xoay người đi tìm Vương gia.
"Nha hương trù?" Vương gia đọc qua bức thư, mở ra hộp gỗ làm bằng gỗ lim, bên trong bọc một lớp đế lụa, bày biện chỉnh tề năm loại nha hương và bàn chải đánh răng. "Đây chính là Nha hương trù, dính chút nha hương với nước là có thể dùng, cũng thật là tiện a, cũng không biết phu lang kia của Hùng nhị lang làm sao lại nghĩ ra đồ vật mới lạ như vậy."

Trấn Bắc Vương không phải là người đầu tiên dùng nha hương, trong lòng có chút tiếc nuối, bởi vậy đối với đồ vật mới lạ như nha hương trù rất là yêu thích. Phần lễ vật này tuy không đáng giá, nhưng lại chạm tới tâm khảm chả hắn.

Trấn Bắc Vương từ bên trong hộp gỗ lấy ra một hộp nha hương đưa cho người hầu dùng thử trước, áy ngày sau hết thảy đều bình thường, cũng không có hiện tượng trúng độc, Trấn Bắc Vương mới sử dụng.
Sau khi ăn xong cơm sáng hắn dùng qua một lần, hắn liền yêu thích không buông, quả nhiên là đồ vật tốt, mang theo cũng rất tiện. Có nó, đi ra bên ngoài tửu lầu ăn một bữa cơm uống mấy ngụm trà cũng không lo mồm miệng không sạch sẽ hay có mùi lạ.

Hắn nhìn nha hương trù rất vừa lòng mà gật đầu, đột nhiên một đạo tinh quang chợt lóe, hắn nở nụ cười.

Tiểu Thúy ở một bên hầu hạ không biết Vương gia nhà mình tại sao lại đột nhiên cười ra tiếng, liền nghi hoặc hỏi:"Vương gia là nghĩ tới chuyện vui gì sao?"

Trấn Bắc Vương tâm tình rất tốt trả lời:"Đúng vậy. Ta dùng nha hương này cũng là giúp ta một ân tình, nếu Hùng gia là người thức thời, cũng nên biết báo đáp ta như thế nào."

Sau đó Trấn Bắc Vương liền cầm hộp gỗ chứa nha hương trù vào cung.

Hoàng thượng cùng Trấn Bắc Vương hai phong thư một trước một sau ra roi thúc ngựa rời khỏi Đông Kinh, một phong thư đưa đến huyện nha trấn Ngọc Lâm, một phong thư tới Hùng Tráng Sơn ở Hạnh Hoa thôn.
Huyện lệnh cung kính mở án chiết ra, quả nhiên là tới vì giường ấm, giữa những hàng chữ đều là ngụ ý bảo hắn động viên Hùng gia, cần phải dùng lời lẽ để đả động tình cảm khiến Hùng gia dâng lên phương pháp làm giường đất. Đương nhiên còn cố ý cường điệu là không được dùng thủ đoạn cực đoan. Cuối cùng còn cố ý tỏ vẻ, chỉ cần Hùng gia dâng lên phương pháp làm giường ấm, sẽ ban cho hắn 300 lượng bạc ròng, tự thân đề một tấm biển.

Sau khi đọc xong tin, huyện lệnh cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm:"Ba trăm lượng bạc ròng, mệt quan gia (hoàng thượng) cũng nói ra miệng được! Năm ngoái giường đất Hùng gia mới ra, cũng hai mươi mấy lượng bạc một phô, chỉ cần làm mười mấy phô là đủ số bạc đó, tội gì phải vì ba trăm lượng mà dâng lên phương pháp làm giường ấm." Ánh mắt huyện lệnh dừng lại ở nợi nào đó trên án , nơi đó có viết chỗ tốt cho hắn, miễn thuế ba năm cho trấn Ngọc Lâm, lưu trấn Ngọc Lâm làm trấn kiến thiết, huyện lệnh có thể tự mình cai quản, mặt khác còn tặng bốn chữ "yêu dân như con" treo ở giữa nha môn.
Từ khi khai sáng Dục triều đến nay, chưa có quan viên nào được tặng tấm biển do chính quan gia tự tay đề bút. Nếu hắn có thể trở thành người đầu tiên, con đường thăng quan liền rộng mở. Thời gian qua đi, làm thêm một vài chuyện, ngày trở về Đông Kinh sẽ không còn xa, chỉ cần quan gia không tự vả miệng mình, chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, như vậy cái mũ cánh chuồn trên đầu hắn không ai có thể hái xuống được.

Dụ hoặc này thật sự rất lớn.

Huyện lệnh vui vẻ, không kiềm được mà bật cười.

Đường Thọ nghe có thư từ Đông Kinh tới, còn tưởng rằng Kim Cẩn Trình gửi tới báo tin vui, nhưng tính tính ngày tháng, dù hắn có thúc ngựa chạy ngày chạy đêm cũng không nhanh như vậy được. Vẫn là người truyền tin nhìn thấu nghi hoặc của cậu, tự báo tên tuổi.

Đường Thọ vội vàng mời người vào nhà, pha cốc nước mật ong và mang bánh hạch đào ra, mời người ngủ lại một đêm, sau đó nhét mấy lượng bạc làm lộ phí.
Cả cậu và Hùng Tráng Sơn đều là người không biết chữ, liền mời Quý tú tài đến đọc thư giúp. Trong thư nói, đại khái giống với ý của hoàng thượng, điều khác biệt duy nhất chính là, bức thư này của Trấn Bắc Vương có ý đồ khuyên nhủ nhiều hơn, còn ẩn ẩn để lộ ra, nếu bọn họ đáp ứng, hắn liền ban cho một cái ân tình.

Nghe tới hoàng thượng chỉ ban cho 300 lượng bạc, trong lòng Đường Thọ gợn sóng, trên gương mặt lại không mặn không nhạt, nửa điểm ý tứ chê ít cũng không có.

Đường Thọ chê ít, huyện lệnh chê ít, thậm chí cả Trấn Bắc Vương cũng cảm thấy ít, nhưng Quý tú tài khi đọc tới chỗ 300 lượng ban thưởng này,  âm thanh không tự giác cất cao, giọng điệu bén nhọn mà chỉ phụ nhân mới có. Tay run, âm thanh run, thiếu chút nữa là không đọc được nữa.
Quý tú tài đọc xong thư, ước chừng muốn nói gì, nhưng hắn liếm đôi môi khô khốc,  lời nói mắc kẹt ở trong cổ họng không nói ra được. Đường Thọ không ,muốn nói nhiều với hắn, khiêm tốn trực tiếp đem người tiễn ra cửa.

Đám người đi rồi, trong viện chỉ còn lại hai người, Đường Thọ mới lộ ra vẻ mặt ghét bỏ:"Hoàng thượng cũng chặt chém quá đi, phương pháp của ta kiếm ra tiền như vậy, mà chỉ cho ta 300 lượng bạc. Không phải ta nói, nếu không vì ta có chút tâm tư, nếu không với cái tính keo kiệt này của hắn, ta nhất định sẽ không dâng lên."

Hùng Tráng Sơn đang bận bịu rải đá  lên đường, đây là đường đá thông hai tòa tiểu lâu với nhau. Những nơi khác đều trồng hoa cỏ, ngày mưa lầy lội, vừa mưa xuống là bẩn hết giày.

Nghe vậy, động tác trên tay Hùng Tráng Sơn cũng không ngừng lại, trả lời:"Lúc này mới đình chiến với Phiên Bang mấy năm, trăm phế chờ hưng, quốc khố lúc này đúng là trống rỗng, quan gia chịu lấy ra ba trăm lượng coi như không dễ."
"Này cũng đúng." Đường Thọ ngồi chồm hỗm xuống xem Hùng Tráng Sơn dải mặt đường, nhìn ra, loại đá này rải đường nhỏ thật đúng là đặc sắc. "Thứ để ta động tâm chính là tấm biển kia, có nó, sinh ý Hùng gia nhà chúng ta sẽ được đảm bảo, yêu ma quỷ quái đều phải né xa ba bước, có chút đồ vật ta cũng có thể lấy ra."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, việc làm trên tay Hùng Tráng Sơn hơi dừng lại, mày hơi nhíu, nhiều ý tưởng như vậy người khác sẽ không muốn lấy ra, đặc biệt là phương pháp làm giường ấm, không dám nói cứu tế muôn dân, lại cũng không sai biệt lắm. Nghe những lời này của phu lang mình ý tứ chính là, trong tay cậu còn có nhiều thứ mới mẻ mê người hơn, lợi nhuận cũng lớn hơn, giường đất đối với những ý tưởng kia còn không đáng để nhắc tới. Một lúc sau, khi rải đá xong, Hùng Tráng Sơn đứng dậy mới phát hiện, đường lát sỏi thế nhưng lại cong cong vẹo vẹo.
Không nghĩ tới Đường Thọ lại nói rất có ý cảnh, con đường này mới được lưu lại.

Đường Thọ nhận được tin, cũng không vội vã đáp ứng, việc này bọn họ tất nhiên không thể đáp ứng quá nhanh, phải cầm chắc, mới có thể khiến quan gia biết, bọn họ thật sự không muốn từ bỏ, nhưng nhìn trên mặt mũi quan gia cùngTrấn Bắc Vương, không thể không thỏa hiệp. Đương nhiên cũng không thể khéo quá mức, nhỡ quan gia cảm thấy bọn họ không biết điều.

Mấy ngày sau, có sứ giả người Hồ tới bái triều, quan gia mở tiệc đãi khách, toàn bộ các vị thần tử đều chuẩn bị mà đến.

Ở cửa cung, một chân Kim Cẩn Minh vừa muốn bước vào, ở phía sau có một con ong ruồi cũng theo tới.

Người tới là Đường gia Tam lang quân (tam công tử Đường gia),  cùng hắn là Kim gia cùng Chu gia, Đường tam công tử cũng được coi như là một trong bốn đại gia tộc ở Đông Kinh. Đường Tam lang quân là con vợ cả.
Hai người quen biết từ nhỏ, cùng Kim Cẩn Minh ở một thế hệ tài ba, trở thành đối tượng mà các tiền bối hay khen tặng, cũng chính là đứa trẻ nhà hàng xóm thời hậu thế.

Đường tam lang quân lớn hơn vào tuổi so với Kim Cẩn Minh, có thể nói là nhìn Kim Cẩn Minh lớn lên, có khi nghịch ngợm hay làm sai chuyện, tất nhiên sẽ bị trưởng bối giáo huấn, sau đó sẽ bị so sánh với Kim Cẩm Minh.

Cha mẹ đánh hắn, Đường tam lang tự nhiên không thể oán hận, liền ghi tạc cỗ oán khí này đều tính lên trên người Kim Cẩm Minh. Cho nên mọi người đều biết, hai người này lớn lên không hợp nhau. Đường tam lang trước vào triều làm quan, Kim Cẩm Minh sau xuất sĩ. Chính là trong mấy năm thời gian này, Đường tam lang liền thành tiền bối của Kim Cẩm Minh, trước đây ở thời điểm Kim Cẩm Minh căn cơ bất ổn, Đường tam lang không ít lần lấy thân phận chèn ép hắn. Cho nên nói nhìn qua cả toàn bộ Dục triều này, ai có thể khiến Kim Cẩm Minh luôn ôn hòa nhã nhặn biến sắc mặt, cũng chỉ có Đường tam lang.
Đường tam lang hướng trên người Kim Cẩm Minh dùng sức va chạm một cái, còn kém không cùng hắn dính vào nhau. Kim Cẩm Minh hơi cau mày,  cố nén không xé xuống mặt nạ ôn nhuận, cùng gã đánh thành một đoàn.

"Ai nha nha, đây không phải là Kim đại lang a, vừa vặn gần đây ta nghe người hầu nói, giá nha hương nhà ngươi rất tiện nghi, chính là không có tới mấy hộp, hắn hỏi ta có thể hay không cùng ngươi nói một tiếng, làm nhiều chút."

Mới nghe lời này thì như là đang khen tặng, nhưng người có đầu óc liền biết Đường tam lang đây là đang nói đều Kim gia, nói nha hương Kim gia chỉ xứng đáng để cho người hầu dùng. Lang quân cùng tiểu nương tử ở Đông Kinh đều chuộng mặt mũi, nếu biết đồ dùng chính mình đang dùng, mà gã sai vặt cũng dùng, liền sẽ không chút nào giảng đạo lý cho rằng tự hạ giá trị của mình xuống, sẽ quả quyết không dùng lại đồ đó nữa, đồ trước kia đã mua đều sẽ ném hết.
Đường tam lang quân một bộ huynh đệ tốt với Kim Cẩm Minh, trào phúng nói:"Nếu trên phương diện tiền bạc để quay vò gà thiếu thốn, có thể nói với ta, nhìn trên phân thượng chùng ta cùng nhau lớn lên, ta có thể giúp ngươi. Bằng không, nha hương nhà ngươi không ra, gã sai vặt nhà ta không có gì để dùng. Đưa mắt nhìn toàn bộ Dục triều, đâu có nha hương nào có thể dễ mua tới tay như vậy."

Nha hương Kim gia gần đây bị đàm tếu tới cực hạn, hắn vẫn luôn không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là để đệ đệ làm đồ chơi thử nghiệm, có được hay không cũng chỉ là con kiến dưới gốc cây, không đáng phải sợ hãi hay để ý. Huống chi, lấy địa vị của hắn bây giờ, dù có muốn đồn đãi ra sao cũng không ai dám ở trước mặt hắn nói nọ kia, nhiều nhất cũng chỉ châm chọc hai câu với nhị đệ thiếu kiên nhẫn kia.
Đường tam lang là người đầu tiên dám làm trò chửi bới trước mặt Kim Cẩm Minh hắn như vậy.

Không biết là do bị chửi bới, hay là do người chửi bới, tính tình ôn nhuận được rèn giũa hơn hai mươi năm của Kim Cẩm Minh suýt chút nữa bị nứt vỡ. Cũng may Kim Cẩm Minh đúng lúc khắc chế được tâm trạng táo bạo của mình.

Hắn không để ý đến Đường tam lang, coi lời nói của gã như đánh rắm mà thôi, bước nhanh tiến vào cung, né xa Đường tam lang.

______.

00:59"

1/2/2022

Chúc mừng năm mới

Chúc mừng năm mới , chúc các bạn một năm mới an khang, thịnh vượng, hạnh phúc bên gia đình, gặp nhiều may mắn, và đạt được những dự định mà bản thân đặt ra.

Yêu mọi người rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment