Kim Cẩm Minh mời Hồ sử lên ngựa, còn hắn thì hạ mình cầm cương ngựa, hai người tựa như rất quen thuộc, song song bước đi.
Ai cũng mặc kệ đám người phía sau đang run rẩy, tựa hồ ngay cả đứng cũng không vững, chưởng quầy Đường gia yết hầu giật giật, giọng nói khẩn trương, thanh âm ám ách:"Hồ... Hồ sử?" Gã phun ra ba chữ này xong liền giống như người bị bệnh nặng, suy yếu đến mức không thể tự mình đứng dậy, ngã quỵ một phát rơi xuống mặt đất.
Ai cũng không biết kết cục của chưởng quầy Đường gia như thế nào, chỉ là từ ngày đó trở đi, không có ai ở Đông Kinh gặp lại gã ta.
Sự cố lần này không phải là do cố tình có người sắp xếp, mà là do Hồ sử tâm huyết dâng trào. Hồ sử cố ý giấu giếm thân phận, trộm đi mua đồ, cho nên cũng không có quan viên nào đi theo phô trương thanh thế, bởi vậy mới có một màn khôi hài vừa rồi, rất nhiều bá tánh đều vây xem. Sau khi thân phận Hồ sử được làm rõ, các bá tánh ở Đông Kinh khiếp sợ, nguyên lai người kia chính là Hồ sử mà quan gia tự mình mở tiệc chiêu đãi a.
Tức là quan gia đã dùng nha hương chốn đào nguyên để chiêu đãi Hồ sử ở trong cung yến, mà Hồ sử lại muốn mua mang trở về quê nhà ở nơi xa xôi ngàn dặm, đó tự nhiên là đồ tốt.
Từ đây cửa hàng bán nha hương cùng nha hương trù của Kim gia nhất thời uy vọng vô lượng, địa vị vững chắc không thể lay động.
Lại không ai dám đi tuyên truyền hạ thấp chất lượng của nha hương Kim gia nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngạch cửa Kim gia lại thiếu chút nữa bị đạp nát, lần này người tới cửa mua lại càng nhiều, trong đó có rất nhiều người có quyền thế. Ba chữ "chốn đào nguyên" trở thành một bảng hiệu của các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử ở Đông Kinh.
Quan gia đều đã dùng, còn có thể không tốt sao?
Tin tức được Kim gia đưa đến Hạnh Hoa thôn, Đường Thọ xem qua sau đó mỉm cười (mâu thuẫn thật đấy, chương trước thì nói Đường Thọ không biết chữ, chương này lại biết đọc thư rồi :))) , Đường Thọ tính toán tạm dừng xây dựng hoa viên, đ toàn bộ bạc không nhiều lắm trong nhà đi mua hương liệu cùng dược liệu, chế làm một đợt nha hương trù.
Đồng thời hai người cùng nhau đi bái phỏng huyện lệnh, huyện lệnh cùng bọn họ là quan hệ hợp tác, việc này nói lên quan hệ giữa bọn họ là hỗ trợ cho nhau, Đường Thọ cũng không vội vàng, để huyện lệnh suy xét lợi ích của bản thân nên cũng không thúc giục.
"Hùng nhị lang Hùng phu lang mau ngồi." Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ được đưa vào phía sau hậu viện, huyện lệnh thấy hai người bọn họ, cười đến tình ý chân thành, so với khi gặp mẫu thân còn cao hứng hơn.
"Mau, mau pha trà cho hai vị."
Hai người tuy là áo trắng vải thô, một bộ dáng người nông gia, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của huyện lệnh như vậy, không có một ai dám chậm trễ, thậm chí khi dâng trà, các tỳ nữ còn mỉm cười. Hùng Tráng Sơn mặt hung, không ai dám chọc, ngược lại đều ân cần đối đãi với Đường Thọ.
Khi nhìn thấy tỳ nữ lần thứ ba mỉm cười với Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn bạnh mặt, muốn làm gì, y còn ở trước mặt mà dám thông đồng với phu lang của y, xem ra là y vẫn còn quá hiền lành.
Hùng Tráng Sơn không nói một lời, hai mắt bắn ra tia hung ác nham hiểm, đem tỳ nữ châm trà cho Đường Thọ sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả quần áo hơi mỏng.
Rốt cuộc nàng đã làm sai điều gì, vì cái gì người kia nhìn nàng như Diêm La, ánh mắt tựa như muốn ăn sống nàng, ô ô, thật đáng sợ, nàng có phải sẽ bị sợ mà chết.
Tỳ nữ sợ hãi, khi rót trà tay run run làm đổ chung trà.
"Phu lang tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân không phải là cố ý." Sắc mặt tỳ nữ trắng bệch, sợ tới mức nước mắt rơi lã chã.
Hùng Tráng Sơn vội vàng đứng dậy xem xét, cũng may nước trà chỉ làm ướt một góc áo của Đường Thọ, không bị đổ lên người.
Huyện lệnh không tiếng động ở trong lòng thở dài, vẫy vẫy tay cho tỳ nữ đi ra ngoài. Việc này cũng không trách nàng được, là Hùng Tráng Sơn quá dọa người, nếu không phải chính mình có quan chức, khi đối mặt với người này cũng muốn đi đường vòng.
"Tỳ nữ trong nhà có chút nhát gan, thỉnh hai vị không nên trách tội." Huyện lệnh nói.
Nhát gan? Y thì lại thấy lá gan thật lớn, ở ngay dưới mi mắt y lại dám câu dẫn phu lang của y!
Hùng Tráng Sơn phẫn hận mà nghĩ, xem ra mấy năm nay không gϊếŧ người, trên người không nhiễm máu tươi, ngay cả một tiểu nương tử cũng không dọa được.
Lại không biết rằng tiểu nương tử kia xém nữa đã bị y hù chết, khi trở về liền bị bệnh, uống bao thuốc vẫn không đỡ, sau được một lão ma ma có kinh nghiệm, lấy một chén nước sau đó dùng đũa gõ, nói nàng đã bị dọa bay mất linh hồn, mời bà cốt tới chữa mới tốt.
Đối với Hùng Tráng Sơn đang ghét bỏ chính mình không đủ dọa người, Đường Thọ cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay y.
"Không có việc gì." Đường Thọ căn bản không tính toán truy cứu:"Thảo dân lần này lại đây là muốn cùng địa nhân thương lượng chút chuyện."
Huyện lệnh cũng biết cậu vì cái gì mà tới đây.
"Thỉnh đại nhân ngài báo lên với quan gia, nói thảo dân đáp ứng, nhưng không cần nói là thảo dân tự nguyện dâng ra, mà là tự nguyện bị trưng thu."
Một bên là tự nguyện dâng lên, một bên là tự nguyện bị trưng thu khác nhau rất lớn. Dù cho ngày sau có người bất mãn vì phương pháp làm bàn kháng bị công khai, bọn họ cũng không thể oán hận Đường Thọ, ngược lại còn cảm thấy Đường Thọ đáng thương. Dù sao một phương pháp kiếm tiền như vậy, lại là tay nghề gia truyền, bị nha môn thu lại dâng lên, về sau không thể làm sinh ý nữa. Nhưng như vậy thì thế nào, đó là trưng thu a, ngươi muốn giao liền giao, không muốn giao liền không giao sao, chẳng qua là cách nói dễ nghe thôi.
Đường Thọ nói tiếp:"Đại nhân xin cứ yên tâm, thảo dân chỉ muốn cái danh nghĩa trưng thu thôi, còn những mặt khác, dù có ai hỏi tới, thảo dân đều sẽ nói đây là chuyện tốt tạo phúc cho bách tính, ta tự nguyện bị trưng thu, lại vạn lần cảm nhớ huyện lệnh yêu dân như con. Từ trong miệng thảo dân tuyệt đối không phun ra câu nào không nguyện ý."
Huyện lệnh cũng biết ý tứ của Đường Thọ, đây là đường lui toàn thân, chỉ cần nói là trưng thu, gia đình giàu có vô luận là bỏ ra bao nhiêu tiền cũng phải tự nhận mình xui xẻo. Không xui xẻo thì như thế nào, nháo loạn sao, cùng ai nháo, đồ vật là thứ mà triều đình muốn, muốn nháo sao, đi gặp quan gia mà nháo.
Huyện lệnh nguyện ý bán cho Đường Thọ cái mặt mũi này, cũng không phải là đại sự gì, trưng thu hay không chỉ cần Đường Thọ tự nguyện, người khác phỏng đoán như thế nào cũng chỉ là lời truyền miệng, không ảnh hưởng tới cái gì. Còn một chuyện nữa là chỗ tốt không thể một mình hắn chiếm, đẩy Hùng gia nên đầu sóng ngọn gió, bọn họ là quan hệ hợp tác, huyện lệnh cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát.
Huyện lệnh ý vị thâm trường mà cười nói:"Hùng phu lang sao lại nói vậy, phương pháp làm bàn kháng này vốn là nha môn trấn Ngọc Lâm chúng ta hướng tới ngươi trưng thu. Ngươi cao thượng, nhân từ, tự nguyện bị trưng thu, bạc cùng bảnh hiệu tự tay quan gia viết chính là nhìn ở thái độ tự nguyện của ngươi mà ban thưởng."
"Đa tạ đại nhân."
Không khí trong nhà so với ánh mặt trời còn muốn ấm áp hơn, Đường Thọ cùng huyện lệnh hai người nói chuyện công việc, ăn ý nhau như Chung Tử Kỳ Bá Nha, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Chung Tử Kỳ và Bá Nha là đôi bạn tri âm thời Xuân Chiến, Bá Nha là người nước Sở nhưng lại làm quan cho nước Tấn, Tử Kỳ là một danh sĩ ẩn dật, làm nghề đốn củi. Ui định trích lục đoạn mà thấy nó dài quá. Mọi người có thể qua gg tìm hiểu thêm nha. Thứ cho tại hạ bất tài
Ra khỏi phủ huyện lệnh lại ở trấn trên mua vài thứ, lúc choạng vạng hai người mới về tới Hạnh Hoa thôn, ngoài ý muốn ở ngoài cửa nhà mình gặp được đội thương nhân đến từ Đông Kinh, là thương nhân người Hồ.
Tổng cộng có sáu người, nhìn thấy hai người Đường Thọ dừng xe bò trước tấm biển "Chốn Đào Nguyên", liền biết bọn họ là người Hùng gia.
Trong đó có một tráng hán cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn có một chòm râu quai nón, gã đi nhanh tới trước mặt Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn tiến lên một bước, đem Đường Thọ bảo vệ ở phía sau.
Người Hồ khí lớn, không giận cũng mang một loại bức nhân. Kỳ thật Đường Thọ cũng không có sợ, người này lớn lên tuy rằng có khuôn mặt hung, nhưng cũng không so được với Hùng Tráng Sơn. Mặt Hùng Tráng Sơn không có quá nhiều biểu tình, cũng không cần nói nhiều, khi nhìn ai sẽ khiến người đó có cảm giác như Tu La. Nhưng dù không sợ, được người khác che chở như vậy, trong lòng Đường Thọ cũng cảm thấy ấm áp. Cậu không có cự tuyệt tâm ý Hùng Tráng Sơn, liền ngoan ngoãn nắm lấy góc áo Hùng Tráng Sơn, từ phía sau y thò ra cái đầu nhỏ tò mò mà nhìn xung quanh. (Anh thảo mai quá đê )
Người này khi đi tới trước mặt Hùng Tráng Sơn liền đứng yên, tuy vóc dáng cao to nhưng vẫn thấp hơn Hùng Tráng Sơn hai, ba cm.
"Vị này chính là chủ nhân của Chốn Đào Nguyên, tại hạ là thương nhân Hồ gia, tướng mạo chỉ có chút hung, lần này tới cũng không phải là có ác ý, nghe nói Hùng gia có nha hương cùng nha hương trù nổi tiếng toàn bộ Dục triều, nên đến đây nhập hàng."
Nổi tiếng toàn bộ Dục triều, lời này có chút khuếch đại. Hiện tại cũng chỉ nổi tiếng toàn bộ Đông Kinh, nhưng cũng vì lời nói này, Đường Thọ cũng đoán được mấy người này là từ Đông Kinh tới đây. Từ trong thư Kim Cẩn Trình gửi tới, cậu đã sớm đoán được ba chữ 'chốn đào nguyên' chắc chắn sẽ gây ra sóng gió ở Đông Kinh. Làn sóng gió này đủ để toàn bộ thương nhân Đông Kinh, thậm trí toàn bộ Dục triều ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ này. Thứ nha hương này quan gia dùng, Vương gia cũng dùng, thậm chí cả Hồ sử cũng thích, có thể thấy đây là một chuyện đáng vinh hạnh biết bao. Chốn Đào Nguyên chính là một thẻ bài tượng trưng cho địa vị, một cái thẻ bài đại biểu cho lợi ích lớn lao, đủ để hấp dẫn các thương nhân.
Hùng Tráng Sơn gật đầu, mời mấy người vào sân.
Khi nãy chờ ở bên ngoài, thương nhân nước Hồ đã biết Hùng gia là nhà duy nhất trong thôn có đại viện tường cao cửa rộng, hiện tại tiến vào mới phát hiện, bên trong Hùng gia lại càng rộng rãi, thông thoáng.
Sân này hiển nhiên là vẫn chưa làm xong, khả năng là vì chủ nhân có việc gấp, tạm thời đình công (kỳ thật là do bạc không đủ) nhưng chỉ cần từ một góc sân có thể nhìn ra, sau khi hoàn thiện sẽ rất đẹp. Dưới chân là đường sỏi đá uốn lượn khúc chiết, nơi xa là mảnh rừng hoa đào, sau rừng hoa đào thấp thoáng hai tòa tiểu lâu. Mà Hùng gia lại không ở hai nơi này, vừa vào cửa không xa có một tòa nhà.
Mấy người tiến vào trong nhà, càng thêm kinh ngạc, bên trong nhà tuy rằng không phải xa xỉ, hay là đồ gì đó xa hoa lãng phí, nhưng lại mang lại cho người ta một loại cảm giác phi phàm. Rõ ràng chỉ là mấy đồ vật thường thấy, nhưng lại có thể hiện lên sự tao nhã, cao quý.
Mấy thương nhân người Hồ ngồi xuống, Đường Thọ pha cho mỗi người một chén nước đường, sau đó cũng không nói năng lòng vòng, trực tiếp đem bàn chải đánh răng cùng nha hương cùng nha hương trù lấy ra.
Mấy người kia tiếp nhận, ngồi ngắm nhìn một lúc vẫn cảm thấy không đủ, liền đem mẫu hàng đem theo bên người ra nghiêm túc so sánh đối chiếu.
Đường Thọ nhìn thấy như vậy càng thêm chắc chắn mấy thương nhân này đến từ Đông Kinh, cậu cũng không thèm để ý hành vi của bọn họ, càng không cho rằng hành động của bọn họ là nghi ngờ phẩm hạnh của cậu hay không đủ tôn trọng. Người cùng ngươi không quen biết, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây nhập hàng, không cẩn thận chặt chẽ mới là lạ đời.
Mấy thương nhân người Hồ tụ lại bên nhau nửa ngày, nói ngôn ngữ người Hồ mà Đường Thọ nghe không hiểu, sau khi trải qua một hồi thương lượng, một người Hồ cầm đầu nói:"Đúng là đồ vật chúng ta muốn mua, không biết giá cả bao nhiêu."
"Bàn chải đánh răng năm văn một cái, nha hương chia làm ba loại_thanh tân 500 văn, hơi thở như lan 4 lượng, quân tử 3 luongj. Nha hương trù thì quý hơn chút 4 lượng 300 văn."
Sau khi nghe Đường Thọ báo giá, mấy thương nhân người Hồ hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau nhìn ra sự khiếp sợ, thứ này như thế nào tiện nghi như vậy? Nếu không phải sau khi bọn họ hỏi thăm tin tức xác nhận không tìm sai người, bọn họ còn cho rằng mình đã đi nhầm nhà rồi.
Cũng không phải Đường Thọ chào giá thấp, cậu đưa cho Kim Cẩn Trình cũng là cái giá này, chỉ là sau đó còn có chiết khấu, đây là giá cậu đã định ra, không quản là ai tới lấy đều là cái giá này. Còn sau khi bọn họ nhập hàng bán ra giá cả bao nhiêu, đó không phải là chuyện của cậu, tùy vào bản lĩnh của bọn họ. Bây giờ nhìn lại, Kim Cẩn Trình đem vật này về Đông Kinh hẳn là bán giá khá cao, nhưng cậu cũng không đỏ mắt, làm ăn quan trọng nhất là chữ TÍN, thấy lợi quên nghĩa mãi mãi sẽ không đi xa được.
Đường Thọ nhìn ra nghi hoặc trong mắt bọn họ cười nói:"Các ngươi yên tâm, Kim gia ở Đông Kinh chính là lấy hàng ở đây, đương nhiên giá nhập và giá bán không thể nào giống nhau được." Cậu giống như vô tình mà nói:"Đúng rồi, ta còn nghe nói, quan gia đối với nha hương trù nhà ta làm ra rất là yêu thích, thậm chí còn dùng để chiêu đã Hồ sử, vị Hồ sử kia cũng rất thích, còn xảy ra một hiểu lầm. Việc này, Kim Cẩn Trình còn cố ý viết thư tới nói cho ta biết."
Chuyện ở Đông Kinh tạm thời còn chưa truyền tới thôn Hạnh Hoa, bọn họ biết là do bức thư kia được Kim Cẩn Trình cho người giục ngựa chạy đêm ngày đưa tới chỗ bọn họ.
Mấy người Hồ nghe vậy mới hoàn toàn tin tưởng mình không đến nhầm nhà.
"Hùng phu lang, không biết ngươi có bao nhiêu hàng tồn, có thể đều bán hết cho chúng ta?" Thương nhân người Hồ dám nói như vậy là bởi vì bọn họ đã sớm hỏi thăm tốt, đồ vật Hùng gia làm rất hút hàng, mỗi lần lấy đều không được mấy (bởi vì Đường Thọ bán ra theo kiểu hạn chế số lượng ấy ạ). Còn về phần giá cả thì so với bọn họ dự đoán thấp hơn rất nhiều, bọn họ mang đến rất nhiều bạc.
Khi nghe thấy tiếng gió (Kim Cẩn Trình báo) Đường Thọ đã chuẩn bị, tiền vốn hơn 200 lượng, làm ra được hơn 400 đồ vật.
"Vậy chúng ta lấy hết." Thương nhân người Hồ vội nói.
Đường Thọ đem đồ vật lấy ra cho bọn họ kiểm kê, hàng tồn kho không còn. Mấy bàn chải đánh răng dư tồn kho cũng bị mấy thương nhân người Hồ lấy đi.
Người Hồ dẫn đầu nói:"Đường xá xa xôi, chúng ta một đường gian nan, có thể hay không ở nhờ nhà Hùng phu lang một đêm, ngươi cứ yên tâm, tiền thuê nhà chúng ta nhất định sẽ trả."
Đường Thọ thân thiện mà cười nói:"Không giấu gạt các ngươi, nhà của chúng ta làm cả sinh ý tửu lâu khách điếm, chẳng qua giá sẽ quý hơn chút, bởi vì hoàn cảnh nhà chúng ta tốt. Nói ngay phí dừng chân, ngươi ở nhà trong thôn một đêm chỉ mất một văn, nhưng ở nhà ta lại không có cái giá này. Hậu viện độc lập kia giá thuê ba ngày là một lượng bạc, sở dĩ quý như vậy là vì sau khi các ngươi thuê, dù có thêm khách đến ta cũng sẽ không giữ họ lại nữa. Còn tiểu lâu bên cạnh sườn đó thì khác, đó không phải tiểu lâu độc lập, đó cũng là nơi để ở, nhưng là ở tập thể, giá khá tiện nghi, chỉ 50 văn một người, nhưng ta có thể đảm bảo hoàn cảnh ở đó cũng rất tốt." Đường Thọ cũng không nói giỡn, trước đó đều đã nói rõ, có nguyện ý ở lại hay không là do họ tự lựa chọn. Vẫn là câu nói kia, làm buôn bán chuyện quan trọng nhất vẫn là giữ chữ tín.
"Hùng phu lang không cần cười chúng ta nhát gan, chúng ta đến đây trời xa đất lạ, cũng không dám tùy ý ở lại nhà thôn dân, liền ở lại đây đi, chúng ta lựa chọn tòa tiểu lâu độc lập kia, chỉ là có khả năng chúng ta không thể ở tới ba ngày, giá tiền này.... "
Đường Thọ nói:"Không ở hết ba ngày cũng vẫn là cái giá này, ai tới cũng đều như vậy, mong các vị thứ lỗi."
"Vậy được rồi, chúng ta liền ở tại biệt viện độc lập." Thương nhân người Hồ cũng không hề là, thông qua giao dịch ban nãy bọn họ thập phần tin tưởng cách làm người của Hùng gia, biết bọn họ là đối xử bình đẳng, cũng không phải vì bọn họ là người ngoại tộc mà lừa gạt bọn họ. Hơn nữa trên người bọn họ mang theo lượng lớn tiền tài, ở cùng người khác cũng không tiện.
Về ăn uống, Đường Thọ cũng trực tiếp báo giá, cũng nói các món ăn, một chút cũng không giấu giếm; tuy rằng cảm thấy giá cả thức ăn có chút cao, nhưng nhìn ở thái độ quang minh lỗi lạc của Đường Thọ mấy người hồ cũng không để bụng. Huống hồ Đường Thọ cũng giới thiệu các món ăn các thôn dân thường ăn, nói thẳng ra đồ ăn nhà mình quý hơn, còn nếu muốn giá tiện nghi hơn, cậu có thể tìm thôn dân làm cho họ, chỉ cần hơn 20 văn là có thể lấp đầy bụng, nhưng không đảm bảo mùi vị. Thái độ quang minh lỗi lạc này, làm cho mấy thương nhân người Hồ đối với Hùng gia có ấn tượng cực tốt, liền ở lại ăn cơm nhà Hùng Tráng Sơn, bởi vì quý nên cũng có vài món ăn, mà còn là cơm tẻ.
Chờ sắp xếp xong cho mấy thương nhân người Hồ, bọn họ cũng cơm nước xong, trời đã tối đen, nhưng Đường Thọ cũng không đi ngủ ngay, cậu bảo Hùng Tráng Sơn thắp mấy cái đèn dầu lên, chuẩn bị làm cái gì đó.
"Phu lang, mệt mỏi cả một ngày, muốn ăn cái gì ngày mai hãy làm tiếp." Hùng Tráng Sơn đau lòng Đường Thọ, sợ cậu mệt.
Đường Thọ lắc đầu:"Mấy thương nhân người Hồ này, ngày mai phỏng chừng sẽ khởi hành sớm, cơm sáng sẽ là lương khô bọn họ mang theo, nhưng ta còn muốn bán đồ ăn cho bọn họ, cho nên nhất thiết phải làm đồ ăn vào buổi tối nay."
Hùng Tráng Sơn nghi hoặc nói:"Nếu ngày mai bọn họ không ăn, ngươi làm ra thứ này thì có lợi ích gì?"
Đường Thọ cười nói:"Sau khi ta làm xong ngươi sẽ biết, dù họ không muốn ăn ở chỗ chúng ta, ta cũng có biện pháp làm bọn họ phải ăn."
Hùng Tráng Sơn thấy bộ dạng giảo hoạt chả cậu liền nở nụ cười, phối hợp hỏi:"Biện pháp gì?"
"Thức ăn ta làm này gọi là Du Trà Diện, giống như đồ vật là được làm từ bột mì, nhưng thứ này ta làm ra lại chỉ cần cho chút nước sôi vào là có thể uống. Du Trà Diện nhiệt hơi ngọt, khi gặp nhiệt độ cao sẽ thành dạng sền sệt, khi đói bụng uống sẽ có cảm giác no. Khi không có đồ ăn ăn cùng, ăn lương khô rất là khó nuốt." Đường Thọ nói:"Sáng sớm ngày mai ngươi dậy sớm, nhìn chằm chằm bọn họ, khi thấy bọn họ đi ra thì đưa cho bọn họ mỗi người một bát, nói là chúng ta miễn phí. Chỉ cần bọn họ ăn qua sẽ biết Du Trà Diện này là tuyệt phối đối với thương nhân như bọn họ, khi đó không cần chúng ta giới thiệu, thì họ sẽ tự mở miệng ra mua."
Đường Thọ nghĩ rất đơn giản, thật vất vả bắt được đám người trừ Kim Cẩn Trình coi tiền như rác, đương nhiên phải làm thịt một chút, chim yến đi qua cửa nhà cậu cũng phải nhổ lông hừ hừ.
Mấy thương nhân người Hồ kia có ăn hay không Hùng Tráng Sơn không có ý nghĩ gì, ngược lại là y muốn ăn, tiểu phu lang mỗi lần làm ra đồ ăn mới mẻ gì, y đều thích ăn.
Du Trà Diện rất dễ làm, ở Dục triều chưa từng xuất hiện là bởi vì lúc này Dục triều giống với Tống triều vừa mới lưu hành ăn mì, trước đó đều chỉ ăn lúa mạch thay cơm, cho nên đối với mì rất hạn chế cách làm, còn chưa có khai phá ra nhiều cách làm đa dạng khác nhau.
Đồ vật yêu cầu cũng không nhiều lắm, chỉ cần bột mì, dầu ăn, đường, hạt mè, hạch đào, mấy đồ này Dục triều đều có, nhưng trong nhà cậu lại chưa có được đầy đủ. Bởi Hùng Tráng Sơn thích ăn bánh hạch đào nên cậu thường xuyên làm cho nên trong nhà hạt mè cùng hạch đào lúc nào cũng có, giờ chỉ có thể dùng tạm hai thứ này để đối phó với hương vị của mấy thương nhân người Hồ hẳn là dư dả.
"Nhị lang, ngươi đem hạch đào đập nát lấy nhân ra nghiền nát đi."
"Được."
Đường Thọ đem bột mì bỏ vào trong nồi đảo đều tay lên, tay đảo phải đều để bột không bị vón cục với nhau, mới đầu thì nấu với lửa to, sau đó cho nhỏ lửa.
Sau khi quấy bột xong lại dùng chày cán bột cán đều.
Tiếp đó cho dầu vào nồi, khi đâu nóng bảy phần liền đem bột mì khi nãy vào tiếp tục xào, cho đến khi dầu hoàn toàn ngấm vào bột mì, bề mặt bột sẽ trở nên oánh nhuận mê người.
Du Trà Diện dùng mỡ và dùng dầu sẽ cho ra hương vị bất đồng, căn cứ vào thói quen ẩm thực của người Hồ, cậu cảm thấy mỡ trâu sẽ hợp với khẩu vị của bọn họ hơn.
Khi ngao bột mì phải đảo thật đều tay, nếu không lớp đáy nồi rất dễ bị khét.
Đem bột mì đổ ra mâm, sau đó cho thêm hạt vừng cùng hạch đào vào đảo chung, hai thứ này không cần đảo mạnh tay, hương vị rất nhanh liền bay ra.
Tiếp đó đem hỗn hợp hạt mè cùng hạch đào đổ vào mâm bột mì, lại cho thêm một ít đường, thời đại này đồ ăn này rất được hoan nghênh, là đồ vật quý giá, cũng không sợ quá ngọt, sau khi quấy đều Du Trà Diện liền ra đời.
Du Trà Diện sau khi được hoàn thiện, một mùi hương nồng đậm bay ra, trong mùi bột mì còn xen lẫn vị ngọt, màu sắc hơi hơi phiếm nhuận, chỉ cần nhìn đã thấy thơm ngon ngọt miệng, nhất định ăn vào sẽ rất đã ghiền, tựa như có thể theo xoang mũi con người chui vào dạ dày, gợi lên con trùng thèm ăn của mọi người.
Hùng Tráng Sơn ngay khi Đường Thọ làm đã thèm không chịu nổi, chờ sau khi Đường Thọ làm xong liền gấp không chờ nổi mà uống một ngụm.
"Cơm tối hôm nay chúng ta vốn dĩ là ăn muộn, sức ăn của ngươi cũng lớn, Du Trà Diện này ngươi không nên uống nhiều, chỉ nên uống một chén nhỏ." Đường Thọ hết sức chăm chú nói:"Buổi tối ăn nhiều không tốt cho tim, dễ dàng bị bệnh tim. Nếu không sau này ngươi đều giới hạn lượng cơm bữa tối đi, chúng ta mỗi ngày ba bữa cơm, lại không dùng mấy lực, cơm tối ăn ít lại một chút, cũng không sao.... "
"Phu lang, ngươi uống." Bỗng nhiên một chén Du Trà Diện được đưa đến bên miệng đánh gãy lời lải nhải của Đường Thọ.
Tuyệt đối không thể để phu lang tiếp tục nói, nếu không phu lang y sẽ bỏ đói y, làm sao bây giờ, trong nhà thế nhưng phu lang không cho lang quân ăn cơm no, nay nói ra chẳng phải khiến người ta cười rớt hàm răng. Nhưng như vậy thì cũng có sao, y luyến tiếc nổi giận với cậu, chỉ có thể chiều theo cậu. Như vậy biện pháp tốt nhất chính là khiến phu lang quên đi chuyện này.
Đường Thọ nhìn cặp mắt hung ác thường ngày của Hùng Tráng Sơn hiện tại dốc hết toàn lực mở to vô tội, tựa hồ muốn nói ta không có ý gì khác, chính là muốn ngươi nếm thử.
Ha hả, nam nhân.
Đường Thọ sớm đã nhìn thấu hết thảy, vì thế cậu chỉ uống một ngụm, còn hơn nửa bát cậu trực tiếp đỏi vào trong chậu ăn của chó săn. Chó săn bởi vì thấy hôm nay có mấy người ngoài tới nhà cho nên không có chạy vào núi chơi, đứng bên cạnh sớm đã thèm đến hỏng, Đường Thọ đổ vào chậu của nó, nó liền tiến lên ăn. Hảo ngon, ăn thật là ngon. Chỉ là vì cái gì bỗng nhiên có chút lạnh, nhất định là tên chủ hung ác kia đang trừng nó. Mặc kệ, ăn no trước rồi nói sau, nhìn bộ dạng thèm thuồng của lão chủ nhân kia, tuyệt đối không thể để lão cướp đi.
Tình cảm chủ cho plastic, nói nát liền nát. Ai cũng không chịu nổi dụ hoặc của bát Du Trà Diện.
Hai ba ngụm, Du Trà Diện liền bị chó săn ăn sạch sẽ, đôi mắt Hùng Tráng Sơn muốn phun ra lửa.
Cơn tức giận này y không thể đổ lên người Đường Thọ, liền phát tiết lên người chó săn. Hùng Tráng Sơn nắm lông cổ chó săn, đem chó săn ném ra sân. Từ ngày chó săn đến nhà Hùng Tráng Sơn ở còn chưa từng ngủ ở ngoài sân, nhất thời cảm thấy vô hạn phiền muộn.
Nó trung thành như vậy, hôm nay nhiều người tới đây như vậy, nó cũng chưa có đi ra ngoài tìm lão công nó gần gũi (chắc là con sói), ở nhà trông nhà, đây là hi sinh to lớn đến chừng nào chứ. Lão công nó nói ban ngày không gặp, buổi tối không thể không gặp, đặt trên tình huống của nhân loại con người thì chính là bị thảm ngược luyến tình thâm, nhưng chủ nhân của nó chỉ vì nửa chén Du Trà Diện mà đem nó ném ra ngoài, chẳng lẽ nó còn không bằng nửa chén Du Trà Diện.
Chó săn liếm liếm miệng, nhưng đúng là Du Trà Diện này rất ngon miệng, ngày nào đó nó sẽ trộm một ít mang ra ngoài cho lão công nó. Hiện tại, ách, ngủ, hô hô....
Thời điểm Hùng Tráng Sơn đem chó săn ném ra ngoài, Đường Thọ liền ý thức được không tốt, con gấu lớn này là muốn tức giận, cậu sợ tới mức hồn muốn bay lên, lập tức lột bỏ quần áo ngoài chui vào trong chăn giả bộ ngủ, hi vọng con gấu lớn kia nhìn thấy cậu đã ngủ buông tha cho cậu. Lại không biết rằng rõ ràng là dê đưa vào miệng cọp.
Hùng Tráng Sơn nhìn bộ dạng này của phu lang mà nhướng mày, ý vị không rõ mà cười cười.
Hai ba cái liền lột sạch chính mình, thổi tắt đèn dầu, Hùng Tráng Sơn sốc chăn lên tiến đến bên người tiểu phu lang dùng âm thanh trầm thấp nói bên tai:"Phu lang, ta cảm thấy ngươi nói đúng, buổi tối ăn quá nhiều đối với trái tim không tốt, cho nên chúng ta làm vận động tiêu thực đi."
"Phu lang, ta hiện tại không muốn ăn Du Trà Diện, nhưng ta còn đói, vậy ăn ngươi đi, Du Trà Diện ăn không ngon bằng ngươi."
Đào mồ chôn mình! Hiện nay toàn bộ đầu óc Đường Thọ đều là bốn chữ đó phóng to, cậu cảm thấy câu thành ngữ này sinh ra vì cậu, vì câu đó có thể thuyết minh toàn diện tình huống hiện tại của cậu.
Ha hả, con gấu dốt nát này, ngươi chờ đó cho ta, ngày mai ta nhất định không cho ngươi ăn cơm chiều, còn.... Còn không cho ngươi uống Du Trà Diện!
_______
5395 từ.... Mệt xỉu.
Cảm ơn: Yukio2003
Cảm ơn: annathaovan
Đã đến với Ổ nhỏ của Mun
Cảm ơn: NightcatYaneko
Cảm ơn: LuynMai426
Đã vote ủng hộ Mun