Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lưu Mặc, ngươi lại đây." Lưu Dục nhìn gã sai vặt bên cạnh vẫy vẫy tay, gã sai vặt liền chạy tới, hắn đem bài tập tiên sinh giao ban ngày ném cho Lưu Mặc nói:"Ngươi viết cho ta, nhớ phải bắt chước nét chữ của ta."

Lưu Mặc gật đầu, hắn là gã sai vặt bên người đồng thời là thư đồng bên cạnh lang quân, từ chín tuổi bị mua về liền đi theo bên người lang quân, bồi lang quân nhà hắn việc hàng ngày và đi thư viện đọc sách, nghiền mực.

Lang quân nhà hắn đọc sách không chuyên, hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, không chuyên tâm. Vì trong nhà Lưu Dục có tiền, chưa ăn qua khổ, làm việc tùy tâm, cũng không nhận thức được việc đọc sách mang lại lợi ích gì. Không giống Lưu Mặc, trước khi bị bán nhà rất nghèo, rất hâm mộ hài tử nhà người ta có tiền đi tư thục, đối với đọc sách là một khát vọng.


Sau đó vào Lưu gia, bởi vì muốn bồi lang quân mình đọc sách, liền quang minh chính đại có cơ hội đi học, nên Lưu Mặc rất chuyên tâm, hắn cũng là người thông minh. Ở trên lớp học tiên sinh giảng gì cũng nhớ kỹ, mặc dù trở về nhà không có thời gian học tập, nhưng cũng rất tinh tiến trong việc học.

Có một lần tiên sinh bố trí công khóa, Lưu Dục ham chơi không viết, sợ hôm sau bị tiên sinh phạt, liền bắt Lưu Mặc viết cho hắn.

Không nghĩ tới Lưu Mặc viết thế nhưng còn được tiên sinh khen ngợi, từ đó về sau Lưu Dục đều giao bài cho Lưu Mặc viết, Lưu Mặc cũng đường đường chính chính mà học tập.

Lưu Mặc tiếp nhận bài học ngồi ở trước bàn nhìn nhìn Lưu Dục, nhẹ giọng khuyên nhủ nói:"Lang quân, chủ quân nhà ta mong ngóng ngài sang năm đậu khoa cử lấy được công danh mang về, ngài vẫn lên là học đi."


Lưu Dục cười nhạo:"Ngươi trong việc học rất là tinh ý, nhưng có lợi ích gì, còn không phải ngay cả tư cách khảo thí cũng không có sao, ta nói với ngươi, đó đều là mệnh."

Lưu Mặc rũ xuống mi mắt, thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ có thể nghe được câu nói phụ họa không cảm xúc vang lên:"Ngài nói rất đúng." Sau đó liền cúi đầu tự nghiền mực rồi cầm bút viết.

Lưu Dục vắt chân lên gối lắc lư, trong chốc lát ngắt một quả nho, rồi lại ăn một quả táo, nhàn nhã tự tại.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lưu Dục lập tức nhảy dựng lên, một phen đẩy Lưu Mặc ra, chính mình ngồi vào án thư, làm bộ làm tịch ra viết lên.

Sau đó cửa thư phòng bị mở ra, Lưu Phát Tài đi tới, thấy nhi tử đang ở trên án thư học tập, rất là vừa lòng gật gật đầu.

Lưu Dục ngẩng đầu lên cười gọi:"A phụ."


Lưu Mặc cúi đầu kêu một tiếng:"Chủ quân."

Lưu Phát Tài không để ý Lưu Mặc, đối với Lưu Dục nói:"Rất tốt, muốn thi công danh thì phải dụng tâm, sang năm lấy về cho a phụ cái danh tú tài, ngươi chính là kiêu ngạo của lão Lưu ta, a phụ cùng nương ngươi chờ mong ngày ngươi quang tông diệu tổ."

Lưu Dục gật đầu:"A phụ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực."

Lưu Phát Tài rất là vui mừng, cười cười:"Được rồi, trên việc học nhất định phải nỗ lực, nhưng sinh ý nhà ta ngươi cũng không thể bỏ mặc. Ngươi đi thu thập chút đồ đạc, ngày mai đi theo a phụ đi ra ngoài bàn một bút sinh ý."

Lưu Dục hỏi:"Không biết là sinh ý gì, lần này thế nhưng khiến a phụ ngài tự chạy đi một chuyến?"

"Ngươi có nhớ rõ a phụ đã từng nhắc với ngươi về Hạnh Hoa thôn?"

"Nhớ rõ, ở Hạnh Hoa thôn có Hùng gia là đại phú thương kia phát minh ra cái gì mà gọi là đường trắng, óng ánh long lanh giống như hoa tuyết, trắng noãn tinh khiết, thấm ruột thấm gan. Ngay cả quan gia cũng vì thế mà khiếp sợ, đặc biệt điểm tên Hùng gia hàng năm tiến cống.
Lưu Phát Tài gật đầu:"Đúng vậy, bởi vậy nên danh danh Hùng gia ngày càng vang xa, hàng hóa cũng càng ngày càng khó có được, ta lần này đi chính là muốn nói chuyện, có thể hay không cùng Hùng gia hợp tác, ở phía Nam của chúng ta mở ra một cửa hàng treo tên tuổi Hùng gia."

Lưu Dục nhíu mày:"A phụ, ta nghe nói Hùng gia từ trước đến nay đều không muốn hợp tác cùng người khác, mấy năm nay đều vậy, chỉ tự mình chỉ tên người muốn kinh doanh cùng. Địa phương kia đi lại không tiện, lại không cho chúng ta mở cửa hàng ở đó, không kiếm ra bạc, cũng không hợp tác kinh doanh, ngài đi lần này cũng rất khó nói a."

"Việc này đương nhiên là ta biết, nhưng cơ hội phát tài ngay trước mặt, không tự đi thử một lần, ta thấy không cam lòng. Nếu không thành cũng không sao, có thể mang về chút đồ vật của Hùng gia, mặc kệ là đồ gì đều có thể kiếm tiền."
"Vậy được, ta liền thu xếp quần áo, sáng mai liền xuất phát theo a phụ."

Lưu Mặc đột nhiên nói:"Chủ quân, còn thỉnh ngài mang tiểu nhân đi, bên người chủ tử vẫn luôn là tiểu nhân hầu hạ, tiểu nhân sợ không có tiểu nhân bên người, lang quân sẽ không quen."

Cũng không có gì quá đáng, Lưu Phát Tài liền đồng ý. Ai cũng không biết đáy lòng Lưu Mặc đang là sóng to gió lớn.

Năm đó hắn bị Lưu Phát Tài mua đi, lúc đó hắn đã chín tuổi, nên đã có trí nhớ.

Hắn còn nhớ rõ a phụ khi đó nói với hắn:"Nhị Lang, ngươi phải nhớ kĩ, a phụ ngươi kêu Lý Thịnh, nương kêu Uyển Tình. Nhà chúng ta đến một nơi tên là Hạnh Hoa thôn." Những lời này hắn chết cũng không dám quên.

Ngần ấy năm hắn bán mình đến Lưu gia, là nô tài Lưu gia, không có Lưu gia chấp thuận hắn một bước khó đi, càng không dám đưa ra yêu cầu đến Hạnh Hoa thôn tìm hiểu. Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội như vậy, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải đi theo.
Tuy rằng lúc ấy tuổi tác hắn không nhỏ, nhưng chín tuổi cũng không phải là lớn, rất nhiều việc đến giờ đã mơ mơ hồ hồ. Tỷ như cha mẹ vì sao lại dẫn mình đến thôn Hạnh Hoa, tựa hồ cũng là do đi tìm người nào đó, hình như người này họ Hùng, hoặc là cũng không phải. Hắn cũng không biết ký ức của mình có bị lẫn lộn hay không, bởi vì Hùng gia ở Hạnh Hoa thôn quá nổi danh, ai không biết Hùng gia không có ai làm quan, nhưng nhãn tuyến (có sở ngầm, nơi thu thập tin tức kiểu như lầu xanh ấy) lại trải rộng toàn bộ Dục triều.

Có bao nhiêu người được Hùng gia nâng đỡ lên, được Hùng gia ban ân huệ mới có thể đọc sách thi khoa cử, hơn nữa người Hùng gia thật sự rất tốt, chỉ cần là người bọn họ muốn giúp đỡ, họ đều sẽ tận lực giúp đỡ đến cùng. Thư tín lui tới thập phần thường xuyên, rất nhiều học trò thi đỗ công danh, đều cố ý đến Hùng gia bái phỏng, nói với Hùng gia một tiếng, năm đó bọn họ đã không uổng phí trợ giúp cùng dạy dỗ.
Cho nên Hùng gia hiện tại ở Dục triều nổi dạn hiển hách, các thương nhân khác không thể so sánh, người trong triều đình thấy họ cũng phải cho ba phần sắc mặt.

Gia đình phú quý như vậy, Lưu Mặc mỗi khi nhớ tới cũng không dám nghĩ a phụ sẽ quen biết, thật sự là quá tôn quý, nhà bọn họ trèo không tới. Nhưng hắn nhớ rõ a phụ nói sau đi tới Hạnh Hoa thôn tìm a phụ, nhưng là hắn luôn không có cơ hội, cũng vô pháp chuộc thân, hắn muốn gặp lại cha mẹ thân sinh một lần.

Mười năm qua đi, hắn cũng đã quên mất hình dáng và thanh âm của cha nương.

Lưu Mặc trở lại phòng han nhân liền tìm ra một cái hộp nhỏ, đây là hộp tiền mà hắn đã cất giữ tròn mười năm.

Cùng là hạ nhân Lưu Nghiễm hỏi:"A Mặc, ngươi như thế nào đem cháp lấy ra, ngươi ngày thường không phải thực tiết kiệm sao, một văn tiền cũng luyến tiếc chi. Ta nói ngươi cũng thật là, ngươi không giống ta kiếm bạc còn phải gửi về cho nhà, ngươi lại không biết cha mẹ ngươi ở đâu, kiếm ra bạc lại luyến tiếc tiêu làm gì. Chẳng lẽ tính toán về sau cưới nương tử?''
Lưu Mặc không đáp chỉ cười cười, cùng ngày đem toàn bộ bạc đổi thành ngân phiếu, còn cố ý hỏi ngân phiếu này ở Hạnh Hoa thôn có thể đổi được không, nhận được đáp án khẳng định mới yên tâm rời đi.

Trên đường đi Hạnh Hoa thôn, Lưu Mặc nghĩ đến cha nương mình, lo lắng có thể hay không nhìn thấy, tâm sự vẫn luôn nặng nề, hầu hạ Lưu Dục cũng không tận tâm như ngày xưa, còn bị Lưu Dục mắng một trận, tuyên bố muốn khấu trừ chi tiêu hàng tháng của hắn.

Lưu Dục biết Lưu Mặc đổi bạc thành ngân phiếu cũng không để ý, người khác bủn xỉn nhiều nhất chỉ muốn bẻ một văn tiền ra làm hai, Lưu Mặc lại keo kiệt đến một đồng tiền cũng không dám bỏ ra. Cũng không biết hắn là một người không cha không mẹ, cần tiền như vậy để làm gì.

Buổi tối ngày hôm đó Lưu Mặc ngủ chung phòng với các hạ nhân khác, gặp phải kẻ trộm, năm mươi lượng ngân phiếu bị người ta trộm mất.
Lưu Mặc nhất thời ngốc lăng, sau khi phản ứng lại liền khóc lóc thảm thiết.

Lưu Dục không cho là đúng:"Ngươi là một gã sai vặt tùy thân có thể mang theo bao nhiêu tiền, còn khóc thành như vậy?"

Lưu Mặc nói:"Năm mươi lượng ngân phiếu đã mất rồi."

Lưu Phát Tài nhíu mày nói:"Ngươi như thế nào có nhiều ngân phiếu như vậy?" Hắn nghi hoặc tên sai vặt này có phải hay không chân tay không sạch sẽ, bằng không sao lại có thể có nhiều tiền như vậy.

Vẫn là Lưu Dục lớn lên cùng hiểu tính hắn, giật mình hỏi:"Lưu Mặc, ngươi ở Lưu gia nhiều năm như vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ không thật sự một văn cũng không tiêu chứ?"

Lưu Mặc lắc đầu:"Vẫn có chi tiêu, tiêu mất năm lượng bạc đó."

"Mười năm ngươi tổng cộng chỉ tiêu năm lượng bạc?" Lưu Dục tính tính:"Mỗi tháng tiền tiêu vặt là ba trăm văn, một năm là ba lượng sáu trăm văn, mười năm chính là ba mươi sáu lượng. Mười năm này đi theo bên người ta, ngày lễ ngày tết trong phủ thưởng bạc thêm tổng cũng phải đến hai mươi lượng. Ngươi hiện tại còn dư lại năm mươi lượng, ngươi thật sự mười năm chỉ chi tiêu hết năm lượng bạc. Số tiền này còn chưa đủ cho ta ăn một bữa cơm đâu."
Lưu Mặc lại nói:"Ta ngày thường đều ăn ở trong phủ, không cần tiêu tiền vào chuyện gì, năm lượng bạc đã đủ nhiều." Nếu không phải nhịn hạ nhân bọn họ mỗi tháng khi nhận tiền lương đều sẽ ra ngoài tụ tập ăn một bữa cải thiện món ăn, hắn sợ bản thân không đi, họ sẽ cho rằng mình quái gở mà cô lập mình, bỏ ra số bạc đó hắn cũng rất tiếc a.

Lưu Dục chậc chậc hai tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên, Lưu Phát Tài cũng không dám tin tưởng mà nhíu nhíu mày, hắn không tin một gã sai vặt mà mười năm chỉ chi ít tiền như vậy, dù sao thân thể gã sai vặt này đang ở thời điểm phát triển và, dễ đói bụng, thức ăn hạ nhân trong phủ lại không tốt, khẳng định sẽ đi ra ngoài cải thiện. Còn nữa, nha hoàn trong phủ lại xing đẹp, đang ở độ tuổi thiếu niên, làm sao lại không động lòng với ai, không mua chút đồ ăn vặt lấy lòng?
Lưu Phát Tài dùng ngữ khí chất vấn mà hỏi:"Theo như ngươi nói, ngươi một văn tiền cũng luyến tiếc bỏ ra, như thế nào khi ra cửa lại mang theo nhiều ngân phiếu như vậy?"

Lưu Mặc đương nhiên sẽ không nói, nếu thật sự ở Hạnh Hoa thôn tìm được cha mẹ, nếu bọn họ sinh hoạt không tốt, hắn liền để bạc lại cho bọn họ. Mấy năm nay hắn luyến tiếc tiêu bạc là vì vạn nhất có một ngày kia hắn tìm lại được cha mẹ, để lại bạc cho cha mẹ hắn, để cha mẹ không phải sống cuộc sống cực khổ như vậy, cũng không cần bán thêm tỷ tỷ hay muội muội của hắn nữa.

Những điều này Lưu Mặc không thể nói, nếu hắn nói ra như vậy, Lưu Phát Tài sẽ cho rằng hắn có dã tâm, lần này mặc kệ hắn có tìm được cha nương hay không, khi trở về Lưu gia nhất định sẽ bị bán đi.

Lưu Mặc vội vàng khóc lóc dập đầu nói:"Thật xin lỗi chủ quân, là ta có lòng tham, ta nghe ngươi nói tới Hạnh Hoa thôn tùy tùy tiện tiện mang được cái gì về đều có thể kiếm ra tiền, ta liền đổi lấy ngân phiếu để kiếm chút đồ tiền mang, nhân tiện kiếm về ít tiền. Không nghĩ tới, không nghĩ tới thế nhưng bị trộm."
Lời giải thích như vậy cũng rất hợp lý, Lưu Phát Tài giật mình nhìn gã sai vặt bên cạnh con trai mình, tham tiền đến mức có thể làm ra việc này.

Lưu Dục cười:"Ngươi nha, chính là trời sinh mệnh nghèo, mười năm tiếc ăn tiếc uống, thật vất vả kiếm được chút bạc lại bị trộm mất, ầy, đây hẳn là mệnh đi."

Lưu Mặc không biết đây có phảiaf mệnh hay không, hay là đang ám chỉ hắn chủ định cả đời này nghèo khổ, tìm không thấy cha mẹ.

Ước chừng hơn nửa tháng sau, bọn họ tới Hạnh Hoa thôn, kết quả liền phát hiện, Hạnh Hoa thôn này tuy rằng là một thôn xóm, nhưng lại phồng hoa không kém trấn trên. Nơi này mọi người sinh hoạt qua ngày đều không tồi, người đi trên đường vừa trắng vừa béo. Đường thôn cũng không phải là đường đất lầy lội, mà là đường đá xanh, ngày mưa hay ngày tuyết đều có thể đi.
Dọc theo đường cái hai bên là các quán nhỏ, đều là đặc sản của thôn Hạnh Hoa, các nhà giàu từ địa phương khác tới ăn uống đồ vặt như mỳ ăn liền, cơm cháy, Du Trà Diện..... Nhìn liền có thể thấy, ăn đồ ăn tại đây giá cả tiện nghi hơn rất nhiều.

Còn có mấy cái nhà xưởng lớn, trong đó Hùng gia chiếm hơn nửa.

Tới cửa thôn Hạnh Hoa, thế nhưng còn có người bày quán xem bói, lại nói, người đến xem bói là thương nhân cũng rất nhiều.

Một nam tử mặc hoa phục nói:"Ngươi tính cho ta, lần này ta cùng Hùng gia hợp tác có thành hay không?"

Lão xem bói kia dùng sức mà nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc lâu lắc đầu nói:"Không thành."

"Ai, ngươi như thế nào lần nào cũng nói không thành."

"Bởi vì là không thành a, chẳng lẽ lại nói là thành."

Người hỏi quẻ kia cứng họng.

Một người khác vội vã đứng lên hỏi:"Ngươi xem ta lần này có thể thành hay không?"
Lưu Phát Tài động lòng, thế nhưng cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa đi vào quán:"Ngươi xem ta đi, nếu ta cùng Hùng gia hợp tác có được hay không?"

Người xem bói kia mắt liếc liếc nhìn Lưu Phát Tài một cái rồi nói:"Không thành."

Lưu Phát Tài vội nói:"Ngươi hảo hảo xem lại giúp ta, ngay cả mí mắt ngươi còn chưa nhìn đã phán là không thành, ngươi đang gạt người sao?"

Người xem bói kia không kiên nhẫn:"Còn chưa đưa tiền, nói gì thành hay không thành, ngươi la réo cái gì.... " Bỗng nhiên, lão giả bất động, nhìn chằm chằm vào Lưu Mặc phía sau Lưu Phát Tài:"Ai, ngươi lại đây, ta thấy ngươi và ta rất có duyên, ta tính cho ngươi một quẻ."

Lưu Phát Tài quay đầu nhìn lại, lão giả chỉ chính là Lưu Mặc.

Lưu Mặc sợ tới mức lắc đầu:"Ta không có tiền, một văn cũng không có."

Lão giả nói:"Ngươi cái người này, nói tới tiền làm tổn thương tình cảm, hai ta có duyên không cần tiền."
"A?" Lưu Mặc choáng váng, không biết lão giả này có ý tứ gì.

Lưu Phát Tài hừ lạnh:"Ngươi đi qua xem đi, ta muốn nhìn xem lão có thể nhìn ra cái ngoạn ý gì."

Lưu Mặc lúc này mới tiến lên:"Lão trượng, trước đó ta đã nói qua, trên người ta thật sự không có tiền."

Lão giả không để bụng mà lắc đầu:"Không nói đến tiền nong, quá tục, chúng ta không nói cái này." Nói xong, lão muốn bát tự của Lưu Mặc, Lưu Mặc lại không nhớ được, lão giả chỉ có thể xem tướng. Càng ngày càng ngạc nhiên.

"Ai nha, ta chưa từng thấy qua ai có mệnh tốt như vậy, đây là mệnh phú quý a, mệnh đại phú đại quý, cả đời sơn trân hải vị, lăng tơ lụa là hưởng cả đời không hết."

Lưu Phát Tài cười lạnh:"Ta nói lão giả ngươi là kẻ lừa đảo đi."

Lão giả ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ vào Lưu Phát Tài nói:"Ngươi về sau có xách giày cho hắn cũng phải hẹn trước, tiền ngươi có được đều là tiền trinh (lẻ), ở trước mặt hắn căn bản không đủ nhìn."
Lúc này Lưu Phát Tài khinh thường nói:"Ngươi biết gia hỏa này là ai không, là gã sai vặt nhà ta, văn tự bán đứt cũng nằm trong tay ta, ai không xứng xách giày cho ai nha?"

Trong lòng Lưu Mặc nhảy thình thịch, lại vẫn vội vàng nói:"Có thể xách giày cho chủ quân là phúc khí của ta."

Lưu Phát Tài đắc ý dạt dào:"Có nghe thấy không."

Lão giả liếc mắt coi thường:"Vị tiểu lang quân này mọi vận hạn cả đời này đều tập trung vào trước năm mười chín tuổi, qua mười chín tuổi phú quý ngập trời." Dứt lời, chìa tay trước mặt Lưu Phát Tài:"Tiền xem bói còn chưa có trả đâu, nhanh đưa đây." Ai kia vừa nói với Lưu Mặc tiền là đồ tục tĩu.

Cuối cùng tiền vẫn đưa, nhưng mọi người không ai để chuyện này trong lòng, ngay cả Lưu Mặc cũng không tin tưởng, hắn cảm thấy lão giả nói quá lên.

Tới Hạnh Hoa thôn rồi bọn họ ngay cả Hùng lang quân, Hùng phu lang cũng chưa nhìn thấy. Chuyện sinh ý là do một nam nhân tên Vu Phong quản lý. Người trong thôn nói, người này trên danh nghĩa là hạ nhân của Hùng gia, nhưng Hùng gia đối với hắn lại rất tốt. Lưu Phát Tài vốn dĩ không tin, một hạ nhân thì có thể có gì là tốt, sau khi lên trấn trên thấy tòa nhà lớn Vu Phong mua liền ngậm chặt miệng.
Lưu gia mang đến không ít bạc, không dám tùy tiện tìm nơi ngủ trọ, liền ở lại trong khách điếm Hùng gia. Khách điếm Hùng gia có hộ vệ, đều là mấy tráng hán có thân thủ bất phàm, nghe nói đều đã từng tình quân, mấy năm gần đây biên cương không có chiến sự gấp, rất nhiều người được phép trở về.

Những tráng hán này sẽ tuần tra vào ban đêm, mỗi tầng mỗi lúc đều nghiêm ngặt tuần tra, trước của khách điếm còn đứng gác, nhìn liền biết rất an toàn.

Sau khi Lưu gia dàn xếp xong liền xuống thính đường ăn cơm, vừa lúc thấy có người cùng nữ chưởng quầy khách điếm tán gẫu.

Người kia hỏi:"Nương tử Lý gia, bà con thân thích xa của ta có một nam hài, trong nhà nghèo thật sự nuôi không nổi, nhà ngươi không cần thật sao. Tổ tiên nhà hắn huyết mạch không tồi, mấy thế hệ trước đều là quan chức."
Tiếp theo lại nghe người nọ nói:"Nhà ngươi chỉ có hai nữ hài, không có nam hài sao được, gia nghiệp truyền cho ai, già rồi ai dưỡng?"

Nàng kia lại sang sảng cười:"Gia nghiệp ta lớn như vậy còn sợ không ai nuôi, hai nữ nhi của ta tùy tiện đưa cho một đứa, còn không được phép đưa ta về nhà dưỡng lão chung."

Người khuyên bảo nghẹn họng nói:"Nam hài cùng nữ hài làm sao có thể giống nhau, tiểu tử mới là mệnh căn của Lý gia."

Lúc này có một hán tử chân thọt tiến vào, đồ hắn mặc không phải quá quý giá, nhưng nguyên liệu cùng kiểu dáng đều là mới nhất, vừa thấy chính là mới làm.

"Tiểu tử đúng là mệnh căn của Lý gia, nhưng với tiền đề là do chính chúng ta sinh, nhà người khác sinh là mệnh căn nhà người khác, cùng Lý gia ta có quan hệ gì, Lý Thịnh ta đã có nhi tử, sớm hay muộn cũng sẽ tìm trở về nhà."
Lý Thịnh? Trái tim Lưu Mặc đập gia tốc, nhìn về phía hán tử chân què kia, thấy thế nào cũng rất quen thuộc, cùng cái thân ảnh mông lung trong trí nhớ dần dần khớp chồng lên nhau, sau đó dần dần trở nên rõ ràng. Viền mắt Lưu Mặc đột nhiên ươn ướt.

"Lưu Mặc, ngươi đang yên đẹp sao lại khóc?" Lưu Dục đột nhiên hỏi.

Lưu Mặc vội vàng lau nước mắt:"Một đường đi này quá mệt mỏi, ta vừa ngáp một cái."

Lưu Mặc cũng không dám để Lưu Dục nhận ra, hắn sợ Lưu gia biết cha mẹ hắn làm thủ công cho Hùng gia, mượn cớ này mà đưa ra yêu cầu quá mức. Chỉ có thể kiềm chế tâm trạng kích động của mình.

Chờ đến buổi tối đêm khuya tĩnh lặng, người Lưu gia đều đã ngủ say, Lưu Mặc trộm bò dậy, ra khỏi khách điếm, đi hướng ban ngày đã tìm hiểu kỹ về Lý gia. Hắn cũng biết tuy Lý gia làm công cho Hùng gia, nhưng Hùng gia kỳ thật không để ý tới việc ở khách điếm, cho nên Lý gia mới là người chân chính sử lý mọi việc. Bởi vậy có đặc quyền, buổi tối không cần tới khách điếm gác đêm.
Lưu Mặc gõ cửa bang bang, tận lực không đập dồn dập, nhưng tâm hắn lại muốn bay ra ngoài.

"Ai nha?" Gõ được vào cái, âm thanh buồn ngủ của một người nam nhân vang lên.

Lưu Mặc không biết phải trả lời như thế nào, liền hỏi:"Đây có phải nhà Lý Thịnh, Uyển Tình, các ngươi có từng bán qua một hài tử?"

Tiếp theo, Lưu Mặc liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng bước chân dồn dập chạy tới, tựa hồ quá kích động, còn té ngã một cái, sau đó cửa lớn được mở ra.

Lý Tứ nhìn thanh niên dưới ánh trăng, hoảng hốt như cảnh ở trong mơ không có thật, đứa nhỏ trước mắt này cùng hắn lớn lên quá giống, giống hệt như khi hắn còn niên thiếu.

"Nhị Lang.... " Âm thanh Lý Tứ thật nhẹ, run rẩy không thốt lên lời, giống như sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, hơi lớn tiếng một chút liền bừng tỉnh.
Lưu Mặc thịch một tiếng quỳ xuống dưới đất:"A phụ, là ta."

Không biết có phải hay không trong lòng có cảm ứng, khi Lý Tứ dẫn Lưu Mặc vào nhà, Uyển Tình khoác cái áo cũng bước ra.

Thấy Lý Tứ, con mắt còn hồng hồng:"Ta mơ thấy Nhị Lang nhà chúng ta trở về, ở bên ngoài gõ cửa."

Lý Tứ dịch thân người, để lộ ra Lưu Mặc đứng ở phía sau. Uyển Tình lập tức nhào lên, ôm Lưu Mặc khóc lớn:"Nương đây còn đang ở trong mơ sao, còn chưa có tỉnh sao, nương không muốn tỉnh nữa, tỉnh lại sẽ không còn được thấy ngươi. Nhị Lang, nương mơ thấy ngươi biết bao nhiêu lần, lần đầu tiên có thể thấy rõ diện mạo của ngươi. Nguyên lai Nhị Lang của ta đã lớn tới như vậy rồi, cùng với a phụ ngươi còn trẻ giống y như đúc."

"Nương, lần này là ta thật sự tìm trở về."

Một đêm này, người Lý gia một đêm không ngủ, nhưng lại không có một ai buồn ngủ. Sau khi bình tĩnh lại, phu thê hai người hỏi rất nhiều chuyện khi còn nhỏ của Lưu Mặc, Lưu Mặc đều nhất nhất đáp lại. Ngay cả nguyên nhân năm đó bị bán đi là bởi vì Tứ đại nương tử đều đoán đúng, chuyện này Lý Uyển Tình chưa từng nhắc qua với người nước ngoài, sợ làm hỏng thanh danh nữ nhi. Đối với bên ngoài chỉ nói, mất bạc nên mới phải bán đi đứa con thứ hai, cũng có vài chi tiết khi còn nhỏ, Lý đại nương tử cũng không có nhớ rõ, nhưng những gì hài tử vừa nói là một ít chuyện vặt vãnh trải qua khi còn nhỏ, cái này dù hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra được.
Lý Tứ từ ái nhìn Lưu Mặc:"Hài tử, ngươi tên là Lý Chúc Phúc, a phụ cùng nương ngươi năm đó đặt cho ngươi cái tên này chính là hy vọng ông trời có thể chúc phúc cho ngươi."

Lưu Mặc nói:"Ta rốt cuộc cũng biết tên của mình, trước kia ta chỉ nhớ mọi người gọi ta là Nhị Lang."

Lý Tứ nhìn trời sáng bên ngoài, một đêm trải qua nhanh như vậy, hắn cảm thấy như chỉ mới qua một chén trà.

"Ta đây liền đi cùng Lưu gia nói chuyện, đem văn tự bán đứt của ngươi chuộc lại, có mặt mũi Hùng gia, Lưu gia sẽ không không đồng ý. Sau đó ta sẽ cầu Hùng phu lang bỏ đi tiện tịch của ngươi, Nhị Lang nhà ta sẽ thanh thanh bạch bạch mà làm một tiểu lang quân."

Uyển Tình lau nước mắt nói:"Nhị Lang, nhà chúng ta có tiền, ngươi đừng nhìn phòng ở nhỏ, đó là do có mỗi ta cùng a phụ ngươi ở, nên không muốn mua ngôi nhà to. Nếu ngươi nguyện ý, mẹ liền lên trấn trên mua cho ngươi một tòa nhà, so với nhà của Lưu gia còn lớn hơn.
Lý Tứ cùng Uyển Tình làm công cho Hùng Tráng Sơn, nhưng Hùng gia cũng không bạc đãi bọn họ, coa trích phần trăm. Giống như cơ chế tổng giám đốc công ty ở đời sau, tuy rằng cũng làm công, nhưng tới cuối năm công ty chia tiền hoa hồng cho giám đốc rất cao, như vậy mới có thể lưu lại nhân tài.

Lý Chúc Phúc bỗng nhiên nghĩ tới lão giả xem bói cho hắn ở cửa thôn Hạnh Hoa.

Nhưng mà lúc này Lý Chúc Phúc lại cự tuyệt:"Nương, các ngươi muốn mua lại ta cũng không thể trực tiếp đi nói chuyện với Lưu gia, nói ta chính là nhi tử của hai người bán khi xưa, bằng không Lưu gia nói không chừng sẽ lấy ta ra áp chế đòi điều kiện gì đó. Dù sao, mục đích của bọn họ lần này đến đây cũng là muốn hợp tác với Hùng gia, đem đường về mở cửa hàng ở Nam Địa.

"Vậy làm sao bây giờ?" Lý Tứ nghĩ nghĩ:"Nếu không chúng ta đi hỏi qua Hùng phu lang đi. Hùng phu lang luôn có biện pháp."
Cũng không biết Hùng phu lang đưa ra chủ ý gì, dù sao ở ngày thứ hai, Lý Tứ cùng Uyển Tình vẫn như bình thường, trừ bỏ khóc một đêm không che giấu được đôi mắt sưng sưng hồng hồng, thì không nhìn ra cái gì khác.

Lý Chúc Phúc vẫn hầu hạ bên người Lưu Dục như cũ, không có chút khác lạ nào.

Chẳng qua, người đưa cơm hôm nay không phải là tiểu nhị ngày thường, mà là Uyển Tình. Có khách nhân quen biết liền hỏi Uyển Tình sao lại tự mình làm việc này, H

Uyển Tình cười ha hả nói:"Nay bận rộn, ai cũng có việc để làm, ta giúp đỡ bọn họ một chút."

Khả năng chỉ lo nói chuyện, khi đi đến bàn Lưu gia, không hiểu sao lại ngất xỉu té ngã.

"Nương tử Lý gia, nương tử Lý gia?" Vô luận người bên cạnh gọi như thế nào người cũng không tỉnh, dọa Lý Tứ mồ hôi đầy đầu.

Lúc này Lưu Mặc đút mấy muỗng nước đường vào trong miệng Uyển Tình, nàng mới từ từ tỉnh lại. Chờ tới khi lang trung chạy đến, hết thảy đã kết thúc, nghe mọi người xung quanh nói, Uyển Tình là bị tụt huyết áp, ăn chút đồ ngọt là tốt rồi.
Lý Tứ mượn cơ hội cảm tạ Lưu Mặc, khi nghe là gã sai vặt của Lưu gia, liền tỏ vẻ muốn mua lại hắn để ở trong nhà để hầu hạ bọn họ, dù sao hắn cũng đã cứu nương tử mình một mạng, đưa ra yêu cầu này cũng là hợp lý.

Vốn là Lưu Phát Tài muốn lấy âm cứu mạng yêu cầu chút gì đó, Lý Tứ lại nói tiếp:"Trong tay ta có ít đường trắng, thứ này rất khó mua, rất nhiều người đặt, nếu ngươi muốn mua cũng phải xếp hàng tới nửa tháng sau, nếu ngươi nguyện ý ta sẽ giúp các ngươi an bài, hai ngày sau là có thể lấy được hàng. Còn nếu các ngươi không muốn, thì đứa nhỏ này ta trả năm mươi lượng bạc, cũng coi như là tận tình tận nghĩa."

Lưu gia cũng biết, đây cũng chỉ là cứu một chưởng quầy dưới trướng của Hùng gia, nghiêm khắc mà nói còn không được coi là ân cứu mạng, nguyện ý cấp cái mặt mũi này, đã là cực hạn, lại không phải cứu Hùng gia phu lang, bọn họ cũng không kiếm được chỗ tốt.
Nếu không thả người, đắc tội với một chưởng quầy, giở vài thủ đoạn ngáng chân hắn, từ nửa tháng biến thành một tháng, hoặc là đưa cho đồ vật có tỳ vết, bọn họ mất nhiều hơn được. Không bằng thuận nước giong thuyền, thả người đổi lấy giao tình, về sau nói không chừng còn có dùng tới, liền đem Lưu Mặc bán ra với giá ba mươi lượng bạc cho Lý Tứ. Lý Tứ cùng ngày liền mang Lưu Mặc đi sửa tên đổi họ, nhưng đến khi người Lưu gia đi rồi mới khôi phục thân phận. Sau lại nhờ Hùng phu lang hỗ trợ xóa bỏ tiện tịch.

Đi theo Hùng gia học sinh ý hai năm, Đường Thọ thấy Lý Chúc Phúc là một nhân tài khó gặp, Đường Thọ lại có dã tâm phải phát triển sinh ý Nam địa, mà thời gian Lý Chúc Phúc lang bạt đúng lúc lại lớn lên ở Nam địa, liền xin đi.

Trong lồng ngực của hắn là nức thư do chính Hùng phu lang địch thân viết gửi cho huyện lệnh địa phương. Huyện lệnh kia lại là học trò được Hùng gia giúp đỡ qua, đối với Hùng gia rất là cảm kích, vẫn luôn không có cơ hội báo đáp. Nghe nói Hùng gia hữu tâm phái người tới phát triển sinh ý, liền vỗ ngực đảm bảo sẽ che chở cho họ.
Lý Chúc Phúc một chút trở ngại cũng không gặp, một đường thuận lợi mà phất lên. Sau đó hắn đem cửa hàng mở rộng lên trấn trên, sau đó là các trấn lân cận. Thực mau liền thanh danh đại chấn, nổi tiếng xa gần.

Nhiều năm sau hắn gặp lại Lưu Dục cùng Lưu Phát Tài, hai người đó xa xa mà nhìn hắn bằng ánh mắt khiếp sợ, cơ hồ là không thể tin được. Thật ra bọn họ đến đây là muốn nói chuyện, đáng tiếc, khi đó bên người hắn đã có hộ vệ, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến trước mặt.

Sau Lưu gia lại gửi bái thiếp tới, quản gia của hắn cảm thấy Lưu gia không đủ tư cách liền từ chối. Nghe quản gia báo cáo lên, Lý Chúc Phúc cũng không có thêm ý nghĩ gì khác. Hắn ở Lưu gia ngày tháng trải qua không quá tốt, là một nô tài thì ngày tháng trải qua sao tốt được. Làm sai bị đánh bị phạt là chuyện bình thường, khi Lưu Dục còn nhỏ bướng bỉnh gây chuyện, đều đẩy lên đầu hắn, cuối cùng người chịu roi vọt vẫn là hắn.
Lúc đó Lý Chúc Phúc cũng không hận, mỗi nô tài đều là như vậy cả, không có gì để nói. Nhưng hắn cũng không thể cảm ơn, hắn chỉ coi đó là một phần việc xấu, sau đó từ công, không có ý cảm kích cũng không có hận ý.

Lưu gia thật sự giống như năm ấy lão giả ở đầu thôn Hạnh Hoa nói, xách dép cho hắn cũng không xứng.

Mà hắn vì ở Nam địa phát triển tốt, được chia một nửa hoa hồng, quả thật chính là phú quý ngập trời.

Tác giả có lời muốn nói: Chính thức kết thúc, về sau cũng không còn phiên ngoại nữa. Cảm tạ một đường làm bạn. Sau sẽ ra bộ 《 Trở lại năm 80 dưỡng tức phụ 》thỉnh các đại gia ủng hộ.

______

23:3"

14/3/2022

Cảm ơn: Haruka_zera

Cảm ơn: IxoraQ

Cảm ơn: baobei_yibo85
Đã đến với ổ nhỏ của Mun

Cảm ơn: saaannnnnns đã vote ủng hộ cho Mun.

Sau chương này Mun sẽ tạm nghỉ ngơi nha, khi nào Mun khỏe lại Mun sẽ ngoi lên gặp các bạn. Mọi người gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt nha. Thực hiện tốt công tác 5k nè. Lý do xin nghỉ của Mun đây.

Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo - Phiên ngoại 2: Nhị Lang Lý gia

Bình Luận (0)
Comment