Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 90

Editor: Thảo Giang

Beta: Gấu Gầy

Mời Hùng Tráng Sơn đến nói đạo lý sao? Nhà mẹ đẻ Triệu gia của Hùng đại tẩu chính là ví dụ tốt nhất, đạo lý cũng được giải thích rất rõ rất thông suốt luôn rồi, đó chính là trực tiếp ra tay chứ tuyệt đối không tranh cãi.

Mẹ Tôn lập tức sợ hãi: "Mẹ chỉ muốn nhờ con đi hỏi một chút thôi, nếu con không đồng ý đi thì không cần đi, việc gì phải nói với Nhị ca của con chứ, chúng ta mới là người một nhà."

Mấy tên tiểu tử và nàng dâu Tôn gia cũng không dám lên tiếng, Hùng Tráng Sơn như là ác thần vậy, chọc vào hắn không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.

Trong lòng Hùng Tứ nương tử lạnh lùng mỉa mai, người một nhà? Nếu không có Nhị ca của nàng chống đỡ ở nơi đó, có lẽ nàng đã sớm là người ngoài rồi. Bây giờ trong tay nàng có tiền bạc còn tay nghề, đây đều là Nhị ca cho, nàng chỉ cần suy nghĩ thật rõ ràng là biết chắc chắn không thể vì Tôn gia mà đắc tội với nhà Nhị ca của nàng, nếu không sẽ chỉ rơi vào cảnh trong ngoài khó chịu.

Tôn gia có lòng tham, nhưng lại có Hùng Tứ nương tử nắm đằng chuôi cho nên bọn họ vẫn biết ranh giới cuối cùng, không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng Triệu gia bên kia lại như bị ma ám, hóa điên hóa rồ, hết lần này tới lần khác u mê không chịu tỉnh ngộ mà dây dưa tiếp, đủ loại bài học trước đây cũng quên béng hết.

Triệu đại tẩu là nương tử của Triệu Đại lang, là em dâu của Hùng đại tẩu. Tính cả Hùng đại tẩu thì Triệu Đại lang xếp thứ hai, phải được gọi là Nhị lang. Nhưng gia đình rất nhiều người trong thôn đều tách riêng nam nữ ra để sắp xếp bối phận, mà như vậy thì Triệu Đại lang là người con trai đầu tiên, là lớn nhất, cho nên từ trong nhà đến bên ngoài đều gọi hắn là Đại lang.

"Mẹ, mẹ đoán xem con nhìn thấy ai đi?" Triệu đại tẩu vừa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói the thé như muốn xé trời, hai mắt hưng phấn sáng lạ thường: "Cha Hùng đó, vậy mà con lại trông thấy cha Hùng ở bên trong cửa hàng đồ nướng kia."

"Cha Hùng?" Mẹ Triệu xem thường: "Nhà ông ta bán bánh ngọt đã kiếm được tiền, bây giờ không giống như trước nữa, thỉnh thoảng đi lên trên trấn ăn một bữa ở quán rượu cũng là bình thường."

"Mẹ, nếu mà như vậy thì con còn nói như thế làm gì chứ." Triệu đại tẩu tức giận nói: "Là cha Hùng kia làm chưởng quỹ ở trên trấn, cửa hàng đồ nướng kia hình như là nhà ông ta mở."

"Nhà ông ta hay là nhà Hùng Tráng Sơn?"

Triệu đại tẩu nói: "Nhà Hùng Tráng Sơn,"

Mẹ Triệu lập tức nhụt chí: "Nếu là của tên đồ tể kia, thì không dễ nói rồi, lần trước ầm ĩ thành như vậy, lừa bịp của nhà ta bao nhiêu là tiền bạc, lại còn đánh cho người trong nhà một trận bầm dập như thế, nếu là của hắn, thì chúng ta đừng dây vào thì tốt hơn."

"Mẹ, người nghĩ như vậy thì không đúng rồi." Triệu đại tẩu không vội, ngược lại nở nụ cười chắc thắng.

Mẹ Triệu nhìn về phía Triệu đại tẩu, nàng ta vừa lòng lại đắc chí cười ngạo nghễ.

"Con có ý tưởng gì tốt sao?"

"Đương nhiên là có ạ." Triệu đại tẩu kề tai nói nhỏ với mẹ Triệu một hồi, mẹ Triệu càng nghe hai mắt càng mở to, cuối cùng vẻ mặt cũng theo đó mà cười tươi.

"Con bé này sao lớn lên đầu óc lại thông minh như vậy." Mẹ Triệu cười ha hả: "Đúng vậy nhỉ, tên Hùng đồ tể kia không phải rất thương phu lang của hắn hay sao, tình cảm của phu lang với hắn cũng tốt, mà phu lang nhà hắn lại là một song nhi, có thể sẽ khó có con, nhưng mà cho dù không sinh con đi nữa hắn cũng sẽ không cưới thêm ai. Nếu như thế, hắn và Hùng Thiết thân là huynh đệ, nếu đưa một đứa bé của Đại nương tử qua cho hai người bọn họ nhận nuôi thì vừa đẹp, là cháu trai lại còn có máu mủ, thân thiết hơn so với người ngoài cả trăm lần, là lựa chọn tốt nhất, ngay cả đôi vợ chồng già kia của Hùng gia cũng không thể không đồng ý được."

"Đúng, chính là như vậy. Bằng cách này, cháu trai có thể được nuôi trên danh nghĩa của Hùng đồ tể, lấy điều kiện của Hùng gia bây giờ, có thể cho bọn đại tỷ đủ thứ trên trời dưới đất, mặc dù thân là người ngoài, thì Hùng đồ tể cũng sẽ không bận tâm đâu. Đại tỷ cũng không ngốc, chúng ta đề cập ý tưởng một bước lên trời này cho nàng, nàng sẽ biết được đến cùng ai mới là người tốt với mình. Đến lúc đó chúng ta cũng không cần gì nhiều, cho Đại lang đảm đương chức chưởng quỹ, nhị đệ cùng với nàng dâu của đệ ấy thì ở cửa hàng hỗ trợ, toàn bộ cửa hàng đều của người nhà chúng ta, tuy là làm cho Hùng gia, nhưng một nhà quây quần, không phải sẽ vui vẻ hòa thuận hay sao."

Triệu đại tẩu si mê tưởng tượng nói: "Dù sao Hùng đồ tể mời người nào làm chưởng quỹ thì cũng vậy, không phải cho người trong nhà làm lại càng yên tâm hơn còn gì."

"Đúng, vậy mau đi gọi Đại nương tử về đây, để ta nói việc này với nó." Mẹ Triệu nói: "Đúng lúc hai ngày nữa là sinh nhật cha của con, chúng ta lập tức lấy lý do này mời bọn chúng trở về, bọn chúng dám không về sao?"

Hùng đại tẩu nhận được lời nhắn từ người trong thôn đến nhập hàng, nói năm nay mẹ nàng chuẩn bị tiệc mừng thọ cho cha, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Nàng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng loại lý do danh chính ngôn thuận này nếu như nàng không đồng ý quay về, không chừng ngay hôm sau tin đồn hai vợ chồng nhà nàng không hiếu thuận sẽ truyền khắp nơi. Nếu vì vậy mà liên lụy đến Hùng Thiết khiến hắn không ngẩng đầu lên được, thì nàng chính là tội nhân lớn nhất rồi.

Mẹ Hùng hừ lạnh một tiếng: "Mời con về mừng thọ thì con cứ trở về đi, nếu không người trong thôn lại nghĩ rằng nhà Đại lang của ta bất nhân bất nghĩa, mừng thọ cha của người ta mà vẫn ngăn cản không cho con gái của người ta đến."

"Nhưng mà nói cho con biết, Đại lang không có thời gian, bên trong cửa hàng của A Sơn bận rộn như vậy, nó không về được."

Đến ngày hôm sau, Hùng đại tẩu tự mình mang theo hai đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ. Lúc gần đi, mẹ Hùng cầm tới một túi bánh ngọt nhà mình làm, còn ba túi mì trà chiên, mì ăn liền và mì lạnh.

Những thứ này cộng lại cũng phải một trăm văn tiền, chưa kể đây là ở nông thôn, ngay cả phú hộ ở trên trấn thăm người thân như vậy là vô cùng mát mày mát mặt. Cũng không phải mẹ Hùng muốn lấy ân báo oán như thế, chỉ là muốn khoe khoang, chèn ép Triệu gia một chút. Lúc trước đây không phải xem thường nhà bọn họ hay sao, luôn gõ đầu Hùng Thiết nói cưới con gái nhà họ không có sính lễ sáng chói, lúc này cho bọn họ nhìn sáng mắt ra xem nhà mình có tiền như thế nào, cũng muốn hãnh diện ở nhà Triệu gia. Nói lên rằng Hùng gia đã không phải Hùng gia trước kia nữa.

Hùng đại tẩu dắt theo hai đứa bé về Triệu gia, lúc đầu mẹ Triệu rất nhiệt tình ra ngoài đón, kết quả khi nhìn thấy chỉ có con gái nhà mình dắt theo hai đứa vướng víu, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hùng Thiết đâu, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

"Hùng Thiết đâu, mừng thọ cha của con, nó là phận con rể tại sao lại không tới chứ. Có phải bây giờ có mấy đồng tiền bẩn nên không để hai người già bọn ta vào mắt nữa rồi."

Hùng đại tẩu nhíu mày thật sâu, mẹ Triệu đưa tay dí vào trán nàng một cái: "Cái biểu cảm này của con là thế nào, nó là con rể lại không đến tiệc mừng thọ của cha vợ, ta nói vậy có gì ghê gớm chứ."

"Hắn bận rộn, bây giờ nhà máy chế biến giấy làm ăn sinh sôi nảy nở, toàn bộ phủ Châu này của chúng ta đâu có bán giấy vệ sinh, toàn bộ phải tới Hùng gia mua, nhiều người như vậy, Hùng Thiết bận bịu đến mức chân không chạm đất, thật sự không có thời gian đến đây."

Lời của Hùng đại tẩu chỉ làm mẹ Tôn nghĩ đến, nếu chuyện làm ăn ở nhà máy giấy của Hùng gia tốt như vậy, chờ khi chuyện nhận nuôi thành công, bọn họ có thể làm được chưởng quỹ của nhà máy chế biến giấy nữa, như vậy không phải tuyệt vời hay sao.

"Được rồi không nói chuyện này nữa, mấy đứa các con vẫn chỉ là những đứa nhỏ, khó tránh việc đôi khi làm sai, để mấy người già chúng ta đưa ra lời khuyên chính xác cho các con là được rồi." Mẹ Triệu rộng lượng nói: "Đại nương tử, con cũng đừng nghĩ mẹ là người xấu, trước đây mẹ đối xử với con cũng không tệ, bây giờ cũng chỉ vì con mà suy nghĩ mọi bề, tốn tâm tốn sức cũng đều vì con đấy."

Mẹ Triệu càng nói như vậy, trong lòng Hùng đại tẩu không hiểu sao càng ngày càng nặng nề, cảm thấy lần này đến đây là sai rồi.

Thấy con gái mất kiên nhẫn như thế, giống như chỉ giây sau là tông cửa xông ra ngoài, mẹ Triệu cũng không nói vòng vo tam quốc nữa, đi thẳng vào vấn đề.

"Không được!" Sắc mặt Hùng đại tẩu trầm xuống, mạnh mẽ quả quyết: "Mẹ, chưa nói đến việc Nhị đệ và phu lang của hắn mới thành thân chưa tới nửa năm, chuyện dòng dõi còn chưa nhìn ra là có được hay không, nếu thật sự không thể có, thì chuyện này cũng phải để Nhị đệ và nhị đệ phu lang tính toán."

"Mẹ nói như vậy không phải vì muốn tốt cho con hay sao, con lại không biết tốt xấu như thế, con để con của mình làm con nuôi của Hùng đồ tể, không phải ăn ngon mặc đẹp hay sao. Cho dù sau này bọn họ có con đi nữa, nói không chừng nam cũng là song nhi, vậy cũng không thể kế thừa gia nghiệp được đúng không? Nói thẳng ra, phải là con trai, con của con dưới danh nghĩa nhận nuôi của bọn họ, còn được hưởng một nửa quyền thừa kế, tính thế nào bọn họ cũng không bạc đãi con của hai đứa."

Đây là lần đầu tiên Hùng đại tẩu thấy rõ bộ mặt thật của mẹ mình, nàng dường như không còn nhận ra mẹ mình nữa. Ánh mắt của nàng khiến cho mẹ Triệu run rẩy, cho đến lúc sắp không chịu nổi nữa, thì lúc này Hùng đại tẩu mới mở miệng: "Mẹ, Nhị đệ là Nhị đệ, nhà con là nhà con. Tuyệt đối con sẽ không để con ruột của con đi làm con nuôi, việc này hy vọng từ nay về sau mẹ đừng có nhắc lại nữa."

Mẹ Triệu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hùng đại tẩu đã quay người đi ra.

Triệu đại tẩu đi theo vào trong nhà, thấy mẹ chồng mắng không ngừng liền biết việc này không thành rồi. Nghe thấy bên ngoài có tiếng nô đùa ầm ĩ của hai đứa nhóc nhà Hùng đại tẩu, ánh mắt Triệu đại tẩu lóe lên tia ác độc.

Nàng ta mở giấy gói dầu bên ngoài túi mì của Hùng đại tẩu, cầm túi mì ăn liền đi vào trong viện, vẫy tay với hai đứa trẻ đang chơi vui vẻ với hai đứa con nhà mình: "Tới đây, để thẩm thẩm phát mì ăn liền cho các ngươi."

Mặc dù Hùng Thiết đã bắt đầu làm việc ở nhà máy thực phẩm, nhưng hắn chưa từng cầm trộm bao giờ, chỉ lúc được lấy lương quang minh chính đại mà mua mấy túi, trước hết còn phần cho cha me Hùng nữa. Vì vậy thực tế bọn nhỏ cũng không được ăn mấy lần, mà càng ít khi được ăn thì lại càng thèm thuồng, lúc này trông thấy mì ăn liền trong tay Triệu đại tẩu đã thèm đến nỗi chảy nước miếng rồi.

Triệu đại tẩu bóp mì ăn liền thành từng khối nhỏ, phân chia cho bảy đứa trẻ đang chơi trong viện. Đến lượt hai đứa nhỏ nhà Hùng gia là phần nhỏ nhất. Hai đứa trẻ đến nhà Tôn gia bị đối xử như vậy, cũng đã tập mãi thành quen, vì vậy không quan tâm gì nữa, mì được chia đến lập tức cúi đầu ăn.

"Ăn ngon không?" Triệu đại tẩu cười híp mắt hỏi, trong lòng lại vô cùng xem thường.

Cái tên Hùng Thiết kia đúng là kẻ không ra gì, hèn nhát muốn chết. Nếu đổi lại thành Đại lang nhà nàng ta làm việc ở nhà máy thực phẩm, còn giữ vị trí phó trưởng xưởng đầy tiếng tăm, có khi sẽ tìm cách cho con nhà mình ăn mấy thứ mì này đến phát chán buồn nôn luôn rồi. Sao có thể khắt khe đến thế kia được chứ, có khác gì lũ sói con chết đói không.

Trong lòng vô cùng xem thường, nhưng trên mặt Triệu đại tẩu lại trưng ra biểu cảm hòa ái dễ gần, lấy ra sự kiên nhẫn dịu dàng chưa bao giờ có cho hai đứa bé kia nhà Hùng gia: "Trong nhà Nhị thúc các con còn chưa có con cái, muốn một trong hai đứa qua đó nhận làm con nuôi, đứa nào đồng ý?"

Hai đứa bé nghe xong lập tức không ăn nữa, há to miệng khóc đòi tìm mẹ: "Không muốn làm con của Nhị thúc đâu, muốn mẹ cơ!"

Đúng là không có tiền đồ! Giống y như người mẹ không biết tốt xấu ăn cây táo rào cây sung kia.

Triệu đại tẩu níu lại cánh tay hai đứa nhỏ, không cho bọn chúng đi tìm Hùng đại tẩu: "Các con đừng khóc, đây là chuyện tốt cơ mà. Suy nghĩ mà xem, nhà Nhị thúc có bao nhiêu là đồ ăn ngon, mì trà chiên, mì ăn liền, mì lạnh này... Nghe nói vừa rồi còn mở một cửa hàng đồ nướng nữa, bán toàn thịt dê nướng thôi, chỉ cần một trong hai đứa qua đó làm con nuôi, thì có thể ăn mấy thứ đó phát ngán luôn ấy."
Bình Luận (0)
Comment